TruyenHHH.com

Ky Tich I Need You

Hiệu Tích ngẩng đầu lên, không thể hiểu động tác của Doãn Kỳ, giật mình lùi về sau. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cậu, hắn cảm giác trong tâm như có ai cào, ngưa ngứa, thật đáng yêu.

Có bao nhiêu lời muốn nói, đến khi ra khỏi miệng lại chỉ là câu "Có muốn cùng anh ăn một bữa cơm không, lâu rồi không gặp em?"

Không muốn, nửa chút cũng không muốn, Hiệu Tích tự nhủ trong lòng như vậy, nhưng cậu không ngu đến mức nói ra khỏi miệng, ngập ngừng "Em phải về nhà. Trời cũng sắp tối rồi."

"Anh sẽ đưa em về." Doãn Kỳ chưa nghe
hết câu đã cắt ngang.

"Mẹ em đang đợi." Giọng điệu thật sự bất lực.

"Em vẫn còn giận anh à?" Doãn Kỳ buột
miệng, câu nói này kêu gào trong lòng hắn suốt cả buổi chiều, bây giờ mới hỏi ra.

Hiệu Tích không nói gì, đầu vẫn cúi thật
thấp, cái này thì liên quan gì tới việc ăn
cơm. Cậu không giận hắn, chưa bao giờ
giận hắn, những gì Doãn Kỳ làm cho cậu đủ khiến cậu không thể giận hắn, nhưng ít nhất lúc này cậu thật sự không biết nên đổi diện với hắn thế nào.

"Giận đến mức không nỡ nhìn anh một cái sao?"

"Em phải về."

"Anh xin lỗi, trước kia là anh sai, nhưng
hiện tại anh thật sự thích em" Doãn Kỳ
muốn nói thật nhiều, muốn nói hắn yêu
Hiệu Tích, yêu đến cồn cào ruột gan, mấy năm này không có ngày nào hắn không nhớ cậu, thế nhưng đến miệng lại chỉ còn mấy từ ấu trĩ. Doãn Kỳ nói xong cũng tự cảm thấy mình thật trẻ con, giống học sinh lần đầu đi tỏ tình.

Hiệu Tích không ngẩng đầu lên nổi nữa, đầu óc cậu ong ong, mơ hồ, không biết mình nên tiếp thu những lời Doãn Kỳ vừa nói như nào. Đúng lúc xe buýt đến, cậu không nghĩ gì nhiều, nhanh chân trèo lên, không nói lời tạm biệt với Doãn Kỳ, một bộ dạng chạy chối chết như thấy ôn dịch.

Doãn Kỳ chưa kịp định thần lại thì Hiệu Tích đã lên xe buýt đi mất, hắn nhanh chân trèo lên xe của mình rồi lái theo. Sau khi qua năm, sáu khu phố chiếc xe buýt dừng bên ngoài một tiểu khu ngoại thành, không phải khu chung cư cao cấp gì, chỉ là một tiểu khu bình thường, giá cả cũng không đến nỗi quá mắc. Doãn Kỳ thấy Hiệu Tích xuống xe đi bộ vào tiểu khu, tới toà A cậu quẹt thẻ thang máy rồi đi vào.

Doãn Kỳ vẫn ngồi trong xe, không đuổi
theo, dù sao biết địa chỉ, không lo tìm
không thấy Hiệu Tích nữa, cậu còn sáu
tháng trao đổi, hắn hi vọng cậu sẽ không tới mức như sơ trung, chuyển trường không nói câu nào.

Doãn Kỳ nghĩ, nếu Hiệu Tích thật sự làm vậy nữa, hắn có thể tới đây quỳ gối xin lỗi cậu vì sự ấu trĩ của mình ngày xưa. Thế nhưng, có vẻ hắn nghĩ quá tiêu cực, hôm sau khi hắn tới phòng thí nghiệm sau giờ học, Hiệu Tích đã ở đó, đang thảo luận cùng Thạc Trân. Không biết Hiệu Tích viết gì, Thạc Trâm chợt nhảy cẫng lên "Tính ra rồi, Tiểu Tích, em thật giỏi nha!" Đi kèm là cái ôm siết chặt, Hiệu Tích vỗ vỗ lưng Thạc Trân, cậu suýt thì lộn ngửa.

Doãn Kỳ vừa đến nhìn một màn này, nhấc tay ném Thạc Trân sang một bên, liếc cậu ta một cái "Nói thì nói, ôm ấp cái gì?"

"Ây nha, cái này tao làm từ hôm qua còn chưa xong đầu." Cậu ta vẫn toe toét quay sang Hiệu Tích "Bảo bối, vẫn là cậu đáng yêu, hết giờ anh sẽ mời cậu một chầu."

"Em ấy đã nói đi ăn với tao." Doãn Kỳ cắt ngang "Làm việc đi."

"Em..." Hiệu Tích chưa nói được câu nào, Doãn Kỳ lại đưa số liệu qua "Nói rồi, hôm nay đi ăn với anh, kiểm tra cái này đi, anh đã tính sơ qua rồi." Nói xong quay lưng vùi đầu vào số liệu, không đợi Hiệu Tích từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com