❥Chương 11
Hiệu Tích không muốn từ chối trước mặt Thạc Trân, đành đi theo Doãn Kỳ vào phòng, đóng cửa lại."Tại sao không thuộc đường mà lại đi
trước?" Cậu vừa vào, Doãn Kỳ đã lên tiếng. Hiệu Tích suy nghĩ, không bịa ra được lí do nào chính đáng, im lặng. Thấy cậu như vậy, Doãn Kỳ lại hỏi "Là đi cùng Thạc Trân dễ chịu hơn? Em không muốn đi cùng với anh?""Không phải, chỉ là...” Chỉ là gì cậu cũng
không nói được, chẳng nhẽ bảo chỉ là ở bên cạnh anh, tim em thật sự không chịu đập theo kiểu bình thường. Lí do ngu xuẩn này không thể lôi ra dùng được. Doãn Kỳ thấy vậy, lầm bầm một câu "Anh ghen.""Cái gì?" Hiệu Tích cảm thấy có khi mình bị điếc, nên mới nghe nhầm."Anh ghen, em đừng lại gần cậu ta như vậy, từ lúc gặp lại em, anh thật sự luôn ôm suy nghĩ muốn đập cậu ta một trận.""..."Trái tim vừa vuốt xuôi được một lúc lại lệch nhin. Thậm chí, Hiệu Tích còn cảm thấy nó đang nhảy disco trong lòng ngực mình. Gương mặt cậu nóng đến lợi hại, Doãn Kỳ lôi điện thoại ra, bảo Hiệu Tích lưu số của mình vào, hắn đứng lên. Ra mấy lọc lấy cho cậu một cốc nước, căn dặn "Anh ra ngoài trước, xin lỗi đã dọa đến em" rồi mới khép cánh cửa lại.Hiệu Tích cũng không thể vác gương mặt đỏ như con gà chọi này ra, đành ngồi xuống áp tay vuốt vuốt hai má của mình, mong nó bớt nóng.Lúc mọi người đến, Doãn Kỳ mới vào gọi Hiệu Tích đi ra, mặt bé con đã bớt đỏ, chỉ còn lại vệt hồng hồng hai bên má như đánh phấn, trông rất đáng yêu. Hắn đã giúp Hiệu Tích làm xong việc Thạc Trân nhờ giúp, chỉ là phân nhãn vài cái lọ rồi xếp lại, điền vào báo cáo, không phải nặng nhọc gì. Hiệu Tích buổi chiều cũng không có việc, Doãn Kỳ đua laptop của mình qua, bảo cậu viết thống kê. Thực chất đưa qua là màn hình game online, còn hắn ôm phần việc của cả hai.Hiệu Tích cũng thực sự không phụ lòng hắn, cậu ngồi chơi game suốt cả chiều, thi thoảng lại chạy đi giúp bốn người kia chút việc vặt rồi quay về chỗ ngồi cắm đầu vào laplop. Cậu cũng muốn giúp Doãn Kỳ, nhưng hắn nói không cần, cậu ngồi chú ý taptop cho hắn là được.Đến giờ ra về, trời đã nhá nhem tối, Hiệu Tích thu dọn đồ đạc một chút, định bụng ra bến xe buýt, Doãn Kỳ gọi lại " Anh muốn đưa em về. " Không phải là anh có thể đưa em về không? Đây là câu thông báo, không phải câu hỏi."Nhưng không tiện đường.""Tiện đường, anh đưa em về." Chưa đợi Hiệu Tích từ chối, Doãn Kỳ vươn tay lấy cặp của cậu, khoác lên vai "Đi nào."Hắn thậm chí còn không hỏi nhà cậu ở đâu, tiện cái con khỉ, căn bản là nhất định đưa cậu về bằng được. Nhưng sự thật chứng minh Hiệu Tích nghĩ sai rồi, cậu thấy hắn lái xe một đường đến tiểu khu nhà cậu, thậm chí còn không bảo cậu chỉ đường một câu.Cậu luôn hai Doãn Kỳ tại sao lại biết nhà em, nhưng thôi, dù sao cũng biết rồi, cho dù không thì sao? Không phải sớm thì muộn cũng sẽ biết. Tháo dây an toàn, trước khi xuống xe chào hắn "Học trưởng, em về. ""Em gọi cái gì?" Doãn Kỳ hỏi lại. "Học trưởng?" Cậu cảm thấy cậu gọi không sai, còn cho hắn một ánh mắt nghi ngờ. "Không gọi Kỳ ca ca?"."?" Không gọi được không, cái danh xưng này thật sự gợi lại cho cậu vài hình ảnh không đẹp đẽ gì cho cam "Tạm biệt anh." Hiệu Tích nói xong nhanh chân xuống xe, chạy về toà A. Doãn Kỳ nhìn theo, chậm rãi nở nụ
cười.Hôm sau, lúc Hiệu Tích đi ra ngoài đã thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên lề đường, nếu không nhìn thấy Doãn Kỳ mặc bộ quần áo khác, cậu thật sự sẽ nghĩ đêm qua anh ấy ngủ ở đây. Vị trí đỗ xe cũng không sai lệch với hôm qua là mấy. Doãn Kỳ nhìn theo cậu đi
qua đường, hắn thật sự cảm thấy cậu đang lết tới bên cạnh hắn, chậm y như một con rùa."Có cần phải bế em qua đây không? Sao lại chậm như vậy?”"Không cần không cần, em thật sự muốn sống lâu một chút""Cái gì cơ?" Hiệu Tích vừa nói xong thì thấy đôi lông mày hắn nhíu tại, vội sửa mồm một câu ngớ ngẩn "Anh đang chờ em hả?""?" Doãn Kỳ "Không phải chờ em".Hiệu Tích tự hỏi bây giờ cậu quay người
chạy ra trạm xe buýt còn kịp không, hắn không chờ cậu thì đến đây làm gì? Đến chào buổi sáng à? Hiệu Tích vừa quay người định đi, Doãn Kỳ đã nhanh tay túm lấy cánh tay cậu kéo về, hắn cười cười "Anh chờ người anh yêu. Được chứ?" Nói xong mở cửa ghế phụ ấn cậu vào, không đợi cậu kịp phản ứng
đã vòng qua người cậu cài dây an toàn.Hiệu Tích thấy não mình tiếp thu hơi
chậm, trong đầu toàn là hình ảnh chiếc mũi cao thẳng của Doãn Kỳ vừa lướt
qua tóc mái của mình, đến khi cậu tiêu hoá xong câu nói của hắn, mặt lại lặng lẽ đỏ lên. Doãn Kỳ nhanh chân trèo lên xe, đưa cho cậu một cốc sữa nóng với một chiếc bánh kem nhỏ "Lót dạ chút đi, anh mua lút nảy, còn nóng, tranh thủ trước khi tới trường".Hiệu Tích nhận lấy "Anh đã ăn chưa?" Nghĩ nghĩ lại hỏi thêm "Anh đến thật sớm, dậy từ mấy giờ?""Anh ăn trước khi đến rồi, 5 giờ dậy" Doãn Kỳ quay nhìn cậu, mỉm cười
"Hôm qua anh nói chuyện với bố mẹ, mẹ anh bảo rất nhớ em, khi nào rảnh thì qua thăm bà ấy với anh một chút được không?""Dạ." Ngoan ngoan gật đầu, Hiệu Tích
không muốn nói với hắn, rằng tháng nào mẹ Mẫn cũng đến đây chơi, cứ thi thoảng lại ôm quà to quà nhỏ đến cho cậu.
trước?" Cậu vừa vào, Doãn Kỳ đã lên tiếng. Hiệu Tích suy nghĩ, không bịa ra được lí do nào chính đáng, im lặng. Thấy cậu như vậy, Doãn Kỳ lại hỏi "Là đi cùng Thạc Trân dễ chịu hơn? Em không muốn đi cùng với anh?""Không phải, chỉ là...” Chỉ là gì cậu cũng
không nói được, chẳng nhẽ bảo chỉ là ở bên cạnh anh, tim em thật sự không chịu đập theo kiểu bình thường. Lí do ngu xuẩn này không thể lôi ra dùng được. Doãn Kỳ thấy vậy, lầm bầm một câu "Anh ghen.""Cái gì?" Hiệu Tích cảm thấy có khi mình bị điếc, nên mới nghe nhầm."Anh ghen, em đừng lại gần cậu ta như vậy, từ lúc gặp lại em, anh thật sự luôn ôm suy nghĩ muốn đập cậu ta một trận.""..."Trái tim vừa vuốt xuôi được một lúc lại lệch nhin. Thậm chí, Hiệu Tích còn cảm thấy nó đang nhảy disco trong lòng ngực mình. Gương mặt cậu nóng đến lợi hại, Doãn Kỳ lôi điện thoại ra, bảo Hiệu Tích lưu số của mình vào, hắn đứng lên. Ra mấy lọc lấy cho cậu một cốc nước, căn dặn "Anh ra ngoài trước, xin lỗi đã dọa đến em" rồi mới khép cánh cửa lại.Hiệu Tích cũng không thể vác gương mặt đỏ như con gà chọi này ra, đành ngồi xuống áp tay vuốt vuốt hai má của mình, mong nó bớt nóng.Lúc mọi người đến, Doãn Kỳ mới vào gọi Hiệu Tích đi ra, mặt bé con đã bớt đỏ, chỉ còn lại vệt hồng hồng hai bên má như đánh phấn, trông rất đáng yêu. Hắn đã giúp Hiệu Tích làm xong việc Thạc Trân nhờ giúp, chỉ là phân nhãn vài cái lọ rồi xếp lại, điền vào báo cáo, không phải nặng nhọc gì. Hiệu Tích buổi chiều cũng không có việc, Doãn Kỳ đua laptop của mình qua, bảo cậu viết thống kê. Thực chất đưa qua là màn hình game online, còn hắn ôm phần việc của cả hai.Hiệu Tích cũng thực sự không phụ lòng hắn, cậu ngồi chơi game suốt cả chiều, thi thoảng lại chạy đi giúp bốn người kia chút việc vặt rồi quay về chỗ ngồi cắm đầu vào laplop. Cậu cũng muốn giúp Doãn Kỳ, nhưng hắn nói không cần, cậu ngồi chú ý taptop cho hắn là được.Đến giờ ra về, trời đã nhá nhem tối, Hiệu Tích thu dọn đồ đạc một chút, định bụng ra bến xe buýt, Doãn Kỳ gọi lại " Anh muốn đưa em về. " Không phải là anh có thể đưa em về không? Đây là câu thông báo, không phải câu hỏi."Nhưng không tiện đường.""Tiện đường, anh đưa em về." Chưa đợi Hiệu Tích từ chối, Doãn Kỳ vươn tay lấy cặp của cậu, khoác lên vai "Đi nào."Hắn thậm chí còn không hỏi nhà cậu ở đâu, tiện cái con khỉ, căn bản là nhất định đưa cậu về bằng được. Nhưng sự thật chứng minh Hiệu Tích nghĩ sai rồi, cậu thấy hắn lái xe một đường đến tiểu khu nhà cậu, thậm chí còn không bảo cậu chỉ đường một câu.Cậu luôn hai Doãn Kỳ tại sao lại biết nhà em, nhưng thôi, dù sao cũng biết rồi, cho dù không thì sao? Không phải sớm thì muộn cũng sẽ biết. Tháo dây an toàn, trước khi xuống xe chào hắn "Học trưởng, em về. ""Em gọi cái gì?" Doãn Kỳ hỏi lại. "Học trưởng?" Cậu cảm thấy cậu gọi không sai, còn cho hắn một ánh mắt nghi ngờ. "Không gọi Kỳ ca ca?"."?" Không gọi được không, cái danh xưng này thật sự gợi lại cho cậu vài hình ảnh không đẹp đẽ gì cho cam "Tạm biệt anh." Hiệu Tích nói xong nhanh chân xuống xe, chạy về toà A. Doãn Kỳ nhìn theo, chậm rãi nở nụ
cười.Hôm sau, lúc Hiệu Tích đi ra ngoài đã thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên lề đường, nếu không nhìn thấy Doãn Kỳ mặc bộ quần áo khác, cậu thật sự sẽ nghĩ đêm qua anh ấy ngủ ở đây. Vị trí đỗ xe cũng không sai lệch với hôm qua là mấy. Doãn Kỳ nhìn theo cậu đi
qua đường, hắn thật sự cảm thấy cậu đang lết tới bên cạnh hắn, chậm y như một con rùa."Có cần phải bế em qua đây không? Sao lại chậm như vậy?”"Không cần không cần, em thật sự muốn sống lâu một chút""Cái gì cơ?" Hiệu Tích vừa nói xong thì thấy đôi lông mày hắn nhíu tại, vội sửa mồm một câu ngớ ngẩn "Anh đang chờ em hả?""?" Doãn Kỳ "Không phải chờ em".Hiệu Tích tự hỏi bây giờ cậu quay người
chạy ra trạm xe buýt còn kịp không, hắn không chờ cậu thì đến đây làm gì? Đến chào buổi sáng à? Hiệu Tích vừa quay người định đi, Doãn Kỳ đã nhanh tay túm lấy cánh tay cậu kéo về, hắn cười cười "Anh chờ người anh yêu. Được chứ?" Nói xong mở cửa ghế phụ ấn cậu vào, không đợi cậu kịp phản ứng
đã vòng qua người cậu cài dây an toàn.Hiệu Tích thấy não mình tiếp thu hơi
chậm, trong đầu toàn là hình ảnh chiếc mũi cao thẳng của Doãn Kỳ vừa lướt
qua tóc mái của mình, đến khi cậu tiêu hoá xong câu nói của hắn, mặt lại lặng lẽ đỏ lên. Doãn Kỳ nhanh chân trèo lên xe, đưa cho cậu một cốc sữa nóng với một chiếc bánh kem nhỏ "Lót dạ chút đi, anh mua lút nảy, còn nóng, tranh thủ trước khi tới trường".Hiệu Tích nhận lấy "Anh đã ăn chưa?" Nghĩ nghĩ lại hỏi thêm "Anh đến thật sớm, dậy từ mấy giờ?""Anh ăn trước khi đến rồi, 5 giờ dậy" Doãn Kỳ quay nhìn cậu, mỉm cười
"Hôm qua anh nói chuyện với bố mẹ, mẹ anh bảo rất nhớ em, khi nào rảnh thì qua thăm bà ấy với anh một chút được không?""Dạ." Ngoan ngoan gật đầu, Hiệu Tích
không muốn nói với hắn, rằng tháng nào mẹ Mẫn cũng đến đây chơi, cứ thi thoảng lại ôm quà to quà nhỏ đến cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com