TruyenHHH.com

Ky Su Hau Cung P1 Chuong1 197 Ban Edit


  Sau khi chia tay với Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt vẫn là bộ dáng như vậy, thoạt nhìn chính là một cô nương nhỏ không rành việc đời.

Lôi kéo áo choàng lớn bên ngoài, nàng bước trở về Thính Vũ Các.

"Đúng lúc chủ tử đã nán lại bên ngoài lâu như vậy." Giọng nói Hạnh Nhi có chút oán giận.

Tất nhiên Tịch Nguyệt biết, Hạnh Nhi là thật lòng nghĩ cho thân thể của nàng.

"Không có chuyện gì. Thật lâu không có ra cửa, hóng mát một chút cũng tốt. Đúng rồi, ngươi đi kêu Xảo Ninh đến cho ta. Xem nàng làm món điểm tâm ngọt gì ăn ngon." Bộ dáng nàng như chú mèo con ham ăn.

"Vâng" Hạnh Nhi mang nét cười đi xuống.

Trong chốc lát chỉ thấy Xảo Ninh bưng một chén canh ngân nhĩ (nấm tuyết) táo đỏ trong suốt vào cửa.

Canh này óng ánh trong suốt, Tịch Nguyệt cầm muỗng canh lên nếm thử một miếng, gật đầu: "Quả thật không tệ."

Xảo Ninh mỉm cười nói: "Người ngoài đều nói ngân nhĩ và tổ yến chỉ cách nhau một đường. Lại nói, nếu như thật thì làm tốt lắm, ngân nhĩ cũng không thua tổ yến."

Tịch Nguyệt gật đầu: "Quả thật vị không tệ, khó được táo đỏ này cũng có thể vào miệng, vốn ta không thích táo đỏ chín, nhưng ngược lại ngươi đây làm có mùi vị khác."

Hai người nói chuyện với nhau như vậy, Cẩm Tâm dọn dẹp tới cửa, nhìn một cái, gật đầu.

Tịch Nguyệt thấy thế chậm rãi mở miệng: "Giúp ta liên lạc cữu cữu, điều tra chuyện Chu Vũ Ngưng ở biên cương mấy năm trước. Nhớ kỹ cẩn thận. Thà rằng lấy được kết quả chậm một chút, cũng cần phải thỏa đáng."

"Nô tỳ hiểu rồi."

Ăn xong đồ ngọt, mấy người bên cạnh cũng đều lui xuống, Tịch Nguyệt rơi vào suy nghĩ.

Đời trước cữu cữu cũng vì nàng sắp xếp Xảo Ninh này, khi đó lại là lòng nàng đã lạnh, cũng không có dùng, chỉ coi là nữ đầu bếp. Kiếp này nàng nổi lên ý đồ khác, cũng muốn sắp xếp Xảo Ninh này thỏa đáng.

Hôm nay nói chuyện một lần với Chu Vũ Ngưng, có thể nhìn ra được, Chu Vũ Ngưng này nút thắt quá sâu với chuyện bên kia, nếu quả thật là Lục vương gia chung một thành trì với nàng ta, nói vậy tất nhiên sẽ cùng xuất hiện.

Chu Vũ Ngưng, Lục vương gia nếu đúng như nàng đoán là cùng xuất hiện, như vậy, lại có quan hệ thế nào với Thẩm gia của nàng?

Tỉ mỉ suy nghĩ một lát, nàng cười yếu ớt, có quan hệ hay không quan hệ thì như thế nào chứ?

Dù là có, ngày đó Thẩm gia bọn họ vẫn là cả nhà phạm tội tịch thu tài sản bị giết như cũ. Nếu như nói không có, đó là không cần phải suy nghĩ nhiều.

Mình, coi như là lo sợ không đâu rồi.

Tuy là mới bắt đầu sống lại nàng có nhiều suy nghĩ, nghĩ tới báo thù, nghĩ tới nhất định phải quyền khuynh hậu cung, nghĩ tới bảo vệ người nhà, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện từng trải kiếp trước, nghĩ tới đời này muốn tránh né một chút. Nhưng theo thời gian chuyển dời, nàng lại phát hiện, có một số việc, mình đổi một góc nhìn đó là khác nhau, mặc dù nàng vẫn phải làm những thứ này, nhưng những chi tiết kia, ngược lại là mình không nên quá gò bó rồi.

Nếu có thể lặp lại qua một lần, như vậy thì là ban thưởng ân lớn với nàng.

"Hoàng thượng giá lâm ——" Ngoài cửa truyền đến tiếng Lai Hỉ kêu to.

Tịch Nguyệt lập tức chỉnh đốn tâm tình, đợi nàng đi tới cửa, hoàng thượng đã vào cửa.

"Thần thiếp gặp qua hoàng thượng."

Tịch Nguyệt nhẹ nhàng cúi đầu lại được Cảnh đế đỡ dậy.

"Thân thể vừa khỏe, lại đi vòng vo bên ngoài này rất lâu, lễ này thì miễn đi. Vào nhà ngồi xuống, để trẫm nhìn nàng một chút."

Mặt Cảnh đế dịu dàng, hắn luôn là như thế, làm cho người ta cảm thấy rất săn sóc ấm áp.

Cảnh đế mới từ ngoài cửa đi vào, bàn tay lành lạnh, nhưng cho dù như thế, lại vẫn đặt tay lên hai má Tịch Nguyệt, ngón cái lướt qua mí mắt của nàng, Tịch Nguyệt chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Thấy nàng như thế, Cảnh đế cười nhẹ, chậm rãi cúi đầu, cứ như vậy hôn lên.

"Thân thể như thế nào? Còn có chỗ nào khó chịu?" Sau khi vừa hôn dịu dàng chính là hỏi kỹ.

Tịch Nguyệt mở mắt ra, cười hì hì lắc đầu: "Thiếp đã thật tốt rồi, chẳng thế thì cũng không thể đi dạo bên ngoài lâu như vậy."

Tay lại sờ khuôn mặt nàng mấy cái, ánh mắt lướt qua trên người nàng: "Lần này bị bệnh nửa tháng, cả người cũng gầy đi trông thấy."

Nói xong ánh mắt lại lướt qua theo bộ phận của nàng, Tịch Nguyệt không vui chu môi: "Hoàng thượng người xem chỗ nào vậy?"

"Nàng cứ nói đi?" Vuốt lỗ mũi nàng một cái.

Tịch Nguyệt cởi giày của mình xuống, nằm lên trên giường, đầu gối trên đùi hắn, một bộ dáng khoan thai tự đắc.

"Thiếp là chỗ nên gầy thì gầy, chỗ không nên gầy chính là một chút cũng không có gầy nha...."

Nhìn bộ dạng lười biếng lại trẻ con này của nàng, Cảnh đế không khách khí đặt tay trước ngực nàng, ngón tay phải không nhất định vuốt ve qua lại.

"Bốp!" Tịch Nguyệt nhắm tay hắn đánh một cái.

Cảnh đế cười âm u: "Mấy ngày nay trẫm cũng không có gặp nàng, liền nhớ, nàng lại đối xử trẫm như vậy, quả nhiên là một thiếp không có lương tâm."

Tịch Nguyệt nằm hừ nhẹ: "Không có thiếp, ngừơi còn có thật nhiều người khác mà, giống như ai kia đó, ai đó ai kia ấy. . ."

Nàng bẻ ngón tay.

Cảnh đế bị nàng chọc cho cười to.

"Cái bình dấm chua nhỏ."

"Thiếp mới không phải." Nàng hết sức phản bác, ngược lại có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi.

Cảnh đế vuốt mặt nàng: "Không phải còn nói người khác gì đó, nàng nên biết, trẫm thích cũng chỉ có một mình nàng."

Không nói như vậy còn tốt, vừa nói như thế, bỗng Tịch Nguyệt ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn, trong mắt to có uất ức: "Người gạt người, người chỉ biết gạt người. Cái gì yêu thích một mình ta, mới không phải."

Cảnh đế thấy nàng như thế, sửng sốt một chút: "Sao? Làm cái gì vậy? Nàng không tin trẫm?"

Giọng nói rất là bình thản, nhưng Tịch Nguyệt lại nghe ra bên trong không vui, nàng cắn môi, đôi mắt đẫm lệ mông lung, lại mạnh mẽ kìm không rớt xuống, quật cường mở miệng: "Tại sao đổi thái y cho thiếp, tại sao giết hắn, rốt cuộc là ai muốn hại thiếp. 0di33xn0dafnl330fys0doon Thiếp không phải đứa ngốc, chuyện đến một bước này, thiếp cũng không phải là ngu ngốc đến cái gì cũng không nhìn ra, cái gì người cũng không chịu nói cho thiếp biết. Không chỉ không nói cho thiếp, người còn cưng chiều người khác, người thích người khác, mỗi ngày thiếp bẻ ngón tay tính là lúc nào thì mình có thể khoẻ, lúc nào thì có thể gặp được người, thiếp . . ."

Không chịu nói tiếp xuống, quay đầu lại.

Rõ ràng đau lòng muốn chết, lại vẫn không chịu để cho nước mắt rớt xuống.

Bộ dạng nhỏ bé này, còn có những lời đó khiến vẻ mặt Cảnh đế trở lại bình thường, xoa vuốt tóc nàng, thở dài: " Làm sao trẫm sẽ thương yêu cưng chiều nàng một cô bé con như vậy! Nàng nhìn nàng, tính tình cố chấp, tính tình lớn, ghen tị, lại ngốc."

Hắn vừa nói như thế, Tịch Nguyệt trừng mắt thật lớn, căm tức nhìn hắn, vô cùng quật cường.

Hung hăng hôn lên, một tay Cảnh đế giữ nàng trên giường nhỏ, Tịch Nguyệt bị người xâm phạm, hai nắm tay nhỏ không ngừng đánh đấm, Cảnh đế cũng không quản những thứ này, một tay trị được hai cánh tay nàng, nắm cổ tay nàng giữ cánh tay nàng ở đỉnh đầu.

Môi này rất bá đạo, đầu lưỡi lùôn vào trong miệng nàng, lặp lại trên dưới lướt dò xét, Tịch Nguyệt có một loại cảm giác, quả thực là hắn muốn ăn thịt người.

"Ưm . . . ."

Hắn tháo ra quần áo của nàng, lộ ra cái yếm màu trắng trong suốt, đầy đủ đứng thẳng kia, nhìn hắn đỏ mắt.

Lại nhìn khuôn mặt nàng, đã thoáng nhuộm lên đỏ hồng.

"Trẫm chỉ thích nhìn bộ dạng nhỏ bé quật cường này của nàng, chỉ thích chinh phục bộ dáng này nàng, mỗi lần thấy nàng như thế, liền nhớ giày vò nàng như thế nào."

Không đợi nàng trả lời, một tay Cảnh đế lại kéo cái yếm của nàng xuống, ném trên mặt đất, cúi đầu phủ đến trước ngực nàng, ngậm chặt một chỗ mềm mại, trong miệng thì không ngừng trằn trọc gặm cắn.

Tịch Nguyệt rất ngượng ngùng, chỉ là vẫn mở miệng: "Thiếp đau, thiếp đau, người thả thiếp, thả thiếp có được hay không. . . "

Nói chưa dứt lời, đây vừa nói rằng để cho cặp mắt hắn đỏ tươi, tiếp theo quần lót của nàng cũng bị xé toang, thấy quần lót đã rách nát, Tịch Nguyệt oán trách: "Ngừơi lại xé quần lót của thiếp, người xấu, ngừơi là người xấu . . ."

Có lẽ là Cảnh đế hôn đủ rồi, cuối cùng ngẩng đầu, thấy khuôn mặt nhỏ bé của nàng hơi uất ức: "Trẫm không chỉ muốn xé quần áo của nàng, trẫm còn phải xé nàng . . ."

Hắn càng nói âm thanh càng nhỏ, ý tứ ** trong lời kia rõ ràng.

Tịch Nguyệt nhắm vào bả vai hắn chính là một miếng.

Chỉ là bởi vì Cảnh đế còn đầy đủ quần áo, nhưng mà hắn cũng chỉ hơi có cảm giác.

"Ôi, vật nhỏ, tốn hơi thừa lời nha?"

Hắn xem thường bộ dáng Tịch Nguyệt bực tức giãy dụa phản kháng như vậy.

"Ách, ách, ưm . . ." Cảnh đế phát ra âm thanh thoải mái.

Trên mặt treo vẻ cười xấu xa, rõ ràng trong phòng không có ai, hắn càng muốn đến gần lỗ tai nàng: "Tốt. . . . . . Thoải mái. Thế nào, biết điều với trẫm rồi hả?"

Lại nhìn ánh mắt bốc lửa của nàng, Cảnh đế không chịu nổi, lại nằm sấp trên ngực nàng.

"Cái dáng vẻ này của nàng, thật là muốn ăn hết nàng . . ."

Trên dưới không ngừng hôn, lưỡi hắn ẩm ướt nghiêm túc, Tịch Nguyệt cảm thấy thật sự hắn muốn ăn hết nàng, lúc này hắn đã buông hai cái tay nàng ra, nhưng nàng lại không biết nên đặt tay nơi nào, chỉ biết lôi kéo quần áo của hắn thật chặt.

Thấy nàng cau mày, dáng dấp nhỏ bé khổ sở cắn môi, Cảnh đế dời xuống, vỗ vỗ khuôn mặt nàng: "Phục vụ trẫm cởi quần áo."

Tịch Nguyệt mở mắt ra, thấy hắn tươi cười, trong nháy mắt có mê mang, nhìn dáng vẻ mê mẩn này của nàng, Cảnh đế cũng không trông chờ vào nàng, tự mình đứng dậy hai ba lần liền cởi hết quần áo.

Lần nữa nằm sấp trên người nàng, nắm tay nàng đi tới nửa mình dưới của hắn.

Lúc này thì Tịch Nguyệt mắc cỡ không biết như thế nào cho phải.

Ngược lại Cảnh đế không tiếp tục giễu cợt nàng lần nữa: "Nàng ngoan, nàng ngoan chút, mang trẫm đưa đến nơi đó của nàng . . ."

Trên tay Tịch Nguyệt nắm vật kia, cảm nhận được nhục cảm ấm áp, cho dù hắn không ngừng thì thầm bên tai nàng, nàng vẫn đờ đẫn nơi đó, vẻ mặt thì xấu hổ lợi hại.

Thấy nàng không chịu làm theo, Cảnh đế uy hiếp bên tai nàng: "Nếu như nàng không chịu, trẫm sẽ phải hung hăng trừng trị nàng nha.... Trẫm bỏ hơn nửa tháng, thật là nhớ nàng. Nếu như nàng không chịu ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên trẫm để cho ngươi ngày mai thức dậy không rời giường được."

Nào có như vậy, đường đường vua của một nước lại uy hiếp người trên việc này, Tịch Nguyệt tức giận, chính nàng cũng không rõ ràng lắm, Cảnh đế yêu chết nàng bĩu môi mờ ám, nàng vẫn cứ luôn như thế.

Nàng đây chính là trong lòng oán trách, người nào đó chính là như sói đói trở nên làm loạn trên dưới, thấy nàng chậm chạp không chịu động, bèn tự mình nắm tay nàng, đưa vật kia vào trong cơ thể.

Hai người đều là một cái giật mình.

"Phục vụ trẫm thật tốt . . ."

Tiếp theo chính là gió lớn mưa rào, Tịch Nguyệt nhìn mồ hôi không ngừng nhỏ xuống đến trên người mình, nhìn lại sắc mặt kích động của người nào đó, như một loại động vật nhỏ ma sát khuôn mặt trên cổ hắn, thì trêu chọc hắn trở nên kích động.

Mặc kệ là bĩu môi hay là động tác lần này, đều là Tịch Nguyệt bị "qin­fan" phản ứng lúc vô ý thức, nhưng lại không biết, những thứ này đều là hắn giường tre gặp * . Hắn vẫn cứ thích nàng như vậy.

"Thích nàng, thật thích nàng . . ."

Di chuyển lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được một âm thanh trầm thấp, chính là thật sâu chống đỡ chỗ sâu của nàng. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com