TruyenHHH.com

Ky Nang Dien Xuat

Lion King gần đây đang có đợt tuyển chọn những nghệ sỹ mới, chuẩn bị ký hợp đồng với người mới, nhưng mấy chuyện này chưa bao giờ khiến Lê ảnh hậu cô lo lắng, nhìn quá trình hoạt động trong 10 năm qua đều như diều gặp gió của cô thì biết, bất kỳ nhân tài mới nào xuất hiện đều không thể vượt qua được cô. Mỗi lần ký hợp đồng với người mới, cô đều bám lấy Phạm tổng đòi xem thông tin trước, nói như thế, hoàn toàn không phải vì cô sợ người mới sẽ uy hiếp đến địa vị của mình! Tuy biết rằng, hậu bối không có khả năng siêu việt như cô, nhưng quan tâm tới hậu bối một chút cũng là bình thường . Nhưng hôm nay có chút kỳ quái, Phạm tổng nói sẽ ký hợp đồng với một nữ nghệ sỹ mới, gọi cô tới cho cô săm soi, hơn nữa cái được xem không phải là tư liệu mà là ảnh chụp của người ta.

Vốn cứ nghĩ là một cô bé không sợ trời không sợ đất nào đấy, ấn tượng đầu tiên của Lê ảnh hậu đối với cô ta là: cô nhóc này trong mắt đều là hơi thở hừng hực tuổi xuân, thật không phải dạng ẻo lả èo uột, mà là một thanh niên có mục tiêu, có khát vọng, nhất định sẽ thành công. Nhưng nhìn tới ngoại hình, cũng chỉ là một học sinh có bộ dạng bình thường, cũng tạm coi như thanh tú, nhưng trong cái giới showbiz người nào người nấy đẹp như hoa này thì không có gì đặc sắc lắm, điểm đặc sắc nhất chính là băng cá nhân dán đầy mặt, khẳng định là mới vừa đánh nhau xong đã bị kéo vào phỏng vấn!

Chờ soi mói chán chê rồi, Lê ảnh hậu mói nói: "Boss, móc nhân tài này từ đâu ra vậy?"

"Học viện sân khấu điện ảnh, vừa bị đuổi học trước ngày phỏng vấn, vì tham gia ẩu đả đánh nhau."

Mắt tuyển người của Phạm tổng cũng thật độc đáo: "Boss à, anh không sợ công ty sẽ bị cô ta làm cho sụp đổ? Hình tượng bất lương anh cũng muốn?"

Phạm tổng thực vô tình nhả một câu: "Cô ta giống em."

Nói gì vầy nè? Cô nghe xong mặt chảy dài cả thước: "Boss, anh học từ ai vậy, người so với em bất lương hơn chính là Boss a, anh làm ơn đánh bóng con mắt đi, em từ ngoại hình cho tới  nội tâm đều so với cô ta cao hơn gấp trăm lần, huống hồ em còn chưa từng phạm pháp đánh nhau..."

"Lần đầu, tôi gặp em chính là như vậy, nhưng em năm đó không có sự bốc đồng này của cô ta." Ấn tượng lưu lại lúc này cũng chỉ có cặp mắt cực kỳ nghiêm túc khiến người ta tin thật.

Lời nói của Phạm tổng thật khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng: "Boss à, anh đừng nói vậy, bốc đồng gì gì đó cho tới bây giờ em cũng chưa từng có."

Mặt hàng của Lê ảnh hậu , Phạm tổng đã sớm biết, chưa bao giờ thèm lãng phí thời gian vào việc tranh cao thấp thái độ này với cô, nếu Phạm tổng cố chấp như vậy, cô cũng chỉ có thể trực tiếp nói cho hắn biết sự thật có bao nhiêu tàn khốc: "Boss à, không phải thiếu niên nào trên mặt có vết thương nhìn có vẻ như đứng đắn xuất hiện trước mặt anh đều giống em sẽ tỏa sáng bay cao bay xa vậy đâu, anh chết tâm đi."

Lê ảnh hậu còn tự sướng rằng lời an ủi này của mình chính là xuất phát tự đáy lòng nhưng có vẻ như Phạm tổng còn khư khư cố chấp chả quan tâm nói: "Tôi có hứng thú thử xem."

Xong rồi, Phạm tổng thực vừa lòng nghiên cứu người mới, có mới nới cũ chính là tính cách vặn vẹo của Phạm tổng, về sau hắn sẽ bắt đầu sủng người mới, còn cô sẽ phải tự lực cánh sinh, Phạm tổng sẽ không còn quản chuyện công tác của cô, cô có thể tự mình nhận công việc, còn có thể thuê trợ lý riêng... Ưm?! Mới nghĩ thôi mà thấy tương lai trong sáng ghê...hê hê....

Không được, phải khống chế biểu tình, không thể để lộ sự sung sướng quá rõ ràng, Phạm tổng chính là một người thích tạt nước lạnh vào mặt người khác: "Boss à, nếu ngày nào đó, cô ta thật sự có thể thay thế được em, em sẽ lẳng lặng một mình rời đi, anh yên tâm..."

Chắc chắn đã đủ thâm tình, hẳn là biểu tình dưới khuôn mặt than này của Phạm tổng phải cảm động đến nước mắt tuôn trào, vậy sao không chịu thể hiện tý xíu cảm xúc nhỉ? Và Phạm tổng đã biểu hiện thế này: nói tới kế hoạch sủng người mới thế nào, còn nói đem kịch bản này lưu lại cho người mới. Vốn kịch bản này là dành cho Lê ảnh hậu , nhưng Lê ảnh hậu không muốn nhận, Phạm tổng liền lấy lại kịch bản lưu lại cho hậu bối, tuy rằng người mới chỉ đảm nhận vai nam phụ: "Boss à, lúc vừa quen em anh liền đặt em lên giường, sao anh lại bất công như vậy, mới vừa biết cô gái nhỏ không bao lâu liền đem vai diễn này cho cô ta, đãi ngộ khác biệt có cần phải rõ ràng thế không a!"

"Đến lúc đó em diễn vai khách mời xuất hiện một chút, để kéo sự chú ý của bộ phim."

Vai khách mời nhưng thật ra cũng không quan trọng lắm, chủ yếu là vai nữ phụ của người mới, rõ ràng chính là phiên bản của Lê Thanh Trúc cô. Bị ông bố nghi là con rơi của bà mẹ đi tằng tịu bên ngoài thải ra, gia đình từ nhỏ không hòa thuận, bà mẹ bỏ đi để lại hai cha con 2 ngày thì động thủ 3 ngày thì động dao, thật vất vả mới chờ được tới ngày ông bố đi ngủ với giun, gặp được người mình thích, kết quả bị đối phương lừa gạt. Nếu là cô chắc chắn diễn xuất thành thần, không phải chỉ là tự ngược thôi sao, chậc chậc, kỳ thật cuộc sống của Lê ảnh hậu chính là một bộ phim như thế.

Phạm tổng hiển nhiên lựa chọn mắt điếc tai ngơ, không nghe thấy câu nói bất công: "Ai, Boss à, không phải anh sợ cô ta không diễn được chứ?"

"Đến em còn có thể diễn được huống chi cô ta là sinh viên điện ảnh, so với em còn có khả năng hơn."

Cái gì gọi là đến em còn có thể diễn được?? Lời này của Phạm tổng khiến người ta còn tưởng rằng hắn đang đi đánh giá thấp nghệ sỹ của công ty đối thủ ấy: "Boss, anh có phải đang chuẩn bị bán em cho Vũ tiểu thư nhà anh không, em cái này gọi là mệnh tốt nha."

Tóm lại, hợp đồng với người mới đã được soạn thảo, Phạm tổng khẳng định sẽ rất sủng người này. Lê ảnh hậu cảm thấy thượng đế đặc biệt thích mình, cho nên trước khi đóng cả hai cánh cửa trời, thì vẫn giữ lại một cánh chưa đóng, vì sao lại nói thế? Vài ngày sau hôm Phạm tổng bốc đồng lựa chọn cô người mới kia, Lê ảnh hậu thấy một tin tức oanh động trên TV, một nữ minh tinh nổi tiếng quốc tế đã từng đạt giải ảnh hậu danh tiếng về nước. Tuyệt đối chính là trọng tâm quan tâm hiện nay trong nước, nhưng cũng chưa quyết định đầu nhập vào công ty nào, trên màn hình đang chiếu phóng viên hỏi cô ta một câu đã lựa chọn được công ty nào chưa, vị ảnh hậu quốc tế đó trả lời có hứng thú muốn cùng Lion King hợp tác.

Chậc chậc, sấm sét giữa trời trong, cộng thêm tinh phong huyết vũ ào ào đổ xuống, người ta là ảnh hậu hàng thật giá thật có tài năng có sắc đẹp lại còn có hứng thú cùng Lion King hợp tác, ít nhiều công ty giải trí chắc chắn đỏ mắt tới xuất huyết, Phạm tổng khẳng định sẽ không tinh thần thất thường mà nói không cần, người ta thường nói một núi không thể có hai hổ, lần này chân chính lão hổ xông tới cướp địa bàn rồi, cho nên con mèo nhỏ cô cũng nên lẳng lặng rút lui?

Phải hỏi Phạm tổng việc này định thế nào đã, hợp đồng của cô với Lion King còn nửa năm nữa, nếu đây là thật sự, hiện tại chắc phải bắt đầu đi tìm một máng ăn khác kẻo muộn, Lê ảnh hậu vẫn là có thị phần trong nước, nhưng còn vị ảnh hậu ở nước ngoài nhiều năm kia, đột nhiên trở về vậy thì phận của cô ta phải làm sao? Loại hành vi không chút nhân tính này cùng Phạm tổng được hiểu là liều mạng.

Buổi chiều, công chúa nhỏ gọi điện tới, gọi cô đêm nay tới nhà cùng ăn cơm, nhưng có chuyện cần phải xác định trước, thì phải là... "Ai xuống bếp?"

"Tới khác sạn mời bếp trưởng về nhà làm a!"

Cái này còn có thể yên tâm được, dù sao với thân phận và hình tượng của công chúa nhỏ thì tuyệt đối không phải là người biết nấu cơm, chính là, bữa cơm bình thường có cần phải mời bếp trưởng của khách sạn cao cấp về làm không? Đúng là suy nghĩ của kẻ có tiền, không đỡ được: "Được, nhất định đến đúng giờ."

Không chút thành ý nhưng vẫn biết điều mang theo chai rượu vang tới nhà Phạm tổng làm quà, cửa vừa mở ra liền thấy ngay khuôn mặt tươi cười sáng lạn của công chúa nhỏ, chào hỏi qua loa mấy câu, đi vào nhà, nguyên bản nghĩ chỉ có cô cùng vợ chồng Phạm tổng ăn cơm không ngờ vừa vào tới phòng khách, ế, người đang ngồi trên sô pha kia không phải là vị ảnh hậu vừa xuất hiện trên TV chiều nay Hà Trúc sao? Thanh Trúc khó được dịp có loại suy tưởng 'người trên TV cư nhiên xuất hiện trước mặt mình thật sự quá thần kỳ'.

"Em mới được biết Tuấn Tài cùng Hà Trúc đây đã quen biết mười mấy năm rồi!"

Cái gì? Tôi cũng vừa mới biết đó nha! Xem ra không cần hỏi Phạm tổng có tính toán ký hợp đồng với Hà Trúc không rồi, việc này tuyệt đối chạy không thoát khỏi lòng bàn tay Phạm tổng .

Hà Trúc thấy cô, người ta khí chất ảnh hậu quốc tế tuyệt không giống cô, khuôn mặt tươi cười đón người khiến người ta cảm thấy bản thân so với cô ta thấp hơn một bậc! Được rồi, quả thật Hà Trúc so với cô cao hơn một chút, ngũ quan đẹp hơn hơn một chút, khí chất hơn một chút, nhưng thật sự chỉ hơn một chút thôi, Thanh Trúc cho tới bây giờ luôn ăn ngay nói thật. Nghĩ tới để đạt được địa vị bây giờ, cô đã từng thất bại bao nhiêu lần, trừ bỏ thời điểm ở gần Phạm tổng, nhưng đó là đối mặt với ông chủ mà, sao có thể giống nhau được?

Sau đó, lại một trận khách sáo giới thiệu qua lại, khuôn mặt của vị Hà Trúc này quả thật có thể làm đại diện cho một hãng mỹ phẩm, thực sự gương mặt rất đẹp, càng đừng nói đến kỹ năng diễn xuất, phải nói là quá tự tin, chắc chắn cũng không phải là người ngu ngốc, Thanh Trúc lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, thành thành thật thật chỉ dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm ăn, về kỹ năng diễn xuất thật sự không đáng để nhắc tới, nhưng người khác khen ngợi thì cũng chả ngại gì mà không nhận, cho nên đành phải nói, diễn xuất cũng có chút tiến bộ...

Nhưng nói mới nhớ, Phạm tổng cùng Hà Trúc quen biết mười mấy năm, xem ra có chút kỳ quái, Phạm tổng đồng dạng ngồi một bên, cũng không tham gia câu chuyện của bọn họ, ngược lại, công chúa nhỏ vừa ngồi xuống đã trò chuyện rôm rả với vị ảnh hậu Hà Trúc kia, chẳng lẽ hai người Phạm tổng  cùng cô ta bạn cũ lâu ngày gặp lại, trước khi cô đến đã tán gẫu xong rồi?

Bốn người ngồi vào bàn ăn, Thanh Trúc không nói không rằng quan sát biểu tình mọi người một lượt, công chúa nhỏ này đúng là thần kinh thô, sự tình bại lộ cho dù mọi người đều có thể nhận ra thì nhỏ lại không phát hiện được, cho nên không cần lo lắng. Nói tới cô Hà Trúc này, vừa nhìn cũng thấy chính là loại hình kinh nghiệm xã giao đầy mình, đồng thời cũng giải thích tâm tư của cô ta rất nhiều, về phần Phạm tổng ... đừng nói tới, lúc nào cũng chỉ trưng ra cái biểu tình mặt than vạn năm không đổi, nhưng bị cái tên này ức hiếp mười năm, Thanh Trúc có thể nhận ra sự khác biệt đôi chút.

Như lúc này, gương mặt Phạm tổng so với ngày thường cứng đờ hơn vài phần, một câu cũng chưa nói qua, khẳng định rất không hợp lý, hay là lại chịu cái gì kích thích rồi? Kết quả là chịu khổ vẫn là cô thôi, quen biết rồi ở chung hơn 10 năm qua, mỗi khi hắn lãnh thành như vậy hay chỉ thâm trầm một chút, chỉ cần 2 biểu hiện này khẳng định trăm phần trăm có vấn đề. Trên bàn hai người một là Phạm tổng, hai chính là ảnh hậu quốc tế không quen biết thực kỳ quái, cô vẫn nên đừng nói lung tung thì hơn, yên lặng chờ thời cơ, may mắn công chúa nhỏ khờ dại không làm cho không khí trong phòng ăn căng thẳng, cô liền chuyên tâm dùng bữa tối, dù sao không khí quỷ dị kia bắt đầu khởi động vốn không liên quan tới cô.

"Thanh Trúc, uống nhiều một chút, chai rượu này tôi đặc biệt mang tới, một người bạn ở Pháp của tôi có một trang viên làm rượu, đây là tự tay anh ta ủ, hương vị rất thuần."

Đồng dạng cùng mang rượu vang tới, vị Hà Trúc này có vẻ có tâm ý hơn cô, Thanh Trúc bỗng cảm thấy, Hà Trúc  so với công chúa nhỏ còn giống chủ nhân căn nhà này hơn, ngồi ở đối diện cô còn cố ý đứng dậy thay cô châm rượu, rõ ràng bên cạnh có người phục vụ mà, cư nhiên còn muốn tự mình động thủ, Thanh Trúc thực không quen người khác đối cô quá nhiệt tình chu đáo, chỉ cười nói cảm ơn, ánh mắt không cẩn thận liếc qua, thấy trên cổ Hà Trúc đeo một sợi dây trang sức có lồng một chiếc nhẫn bạch kim, ngân quang lóe sáng một cái, thực chói mắt, sao cái nhẫn trông quen quen thế nhỉ?!

Thanh Trúc vừa nhìn liền thấy giống y hệt cái nhẫn đang đeo trên tay mình, Phạm tổng dùng nó làm từ thiện rồi lại dùng 8 tỷ để mua lại, đúng rồi, giống nhau như đúc, vị Hà Trúc này cố ý đúng không? Là cố ý đi, hơn nữa, làm gì có bạn bè anh em bình thường lại mua nhẫn cùng dạng? Ít nhất Thanh Trúc cảm thấy bản thân không có khả năng cùng anh em bạn bè mua nhẫn tình nhân, nói cách khác, Hà Trúc là tình nhân cũ của Phạm tổng , Hà Trúc chính là đầu sỏ gây chuyện khiến cho nhân cách của Phạm tổng biến đổi thành dị nhân như vậy, mà hiểu rộng ra chính là Hà Trúc thấy chiếc nhẫn đeo trên tay cô cho nên mới tung đòn phủ đầu với cô.

Đúng là oan Thị Kính mà, là Phạm tổng đe dọa nói cô dám bỏ nhẫn ra sẽ chặt nát ngón tay cô, cô cũng không phải cố ý đến kích thích người ta a, nói sao thì cô và Phạm tổng cũng không có cái gọi là tâm đầu ý hợp gì gì đó, nhiều lắm cũng chỉ là tiền tài gút mắc khiến cho dây dưa không rõ thôi, hơn nữa xem ra Phạm tổng vẫn còn bị người yêu cũ ảnh hưởng sâu đậm, trong lòng Phạm tổng khẳng định vẫn còn hình ảnh người này, một ngày chưa xác định được tâm tư của Phạm tổng thì ngày đó cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, cậu cho dù có 9 cái mạng cũng không dám chọc Phạm tổng, bởi vì Phạm tổng rất am hiểu cách thức tra tấn người ta đến nửa sống nửa chết, cho nên chỉ có một cái mạng thì càng không thể cẩu thả được.

Bữa ăn này cũng thật thú vị, bồ cũ, bồ mới cùng vợ, tất cả ngồi chung một bàn ăn đúng là phấn khích, tuy rằng cô cũng không thể tính là bồ mới hoàn toàn, bồ cũ cũng không thể nói là cũ vì hình ảnh người ta vẫn luôn hiện diện, mà chính cung (vợ) lại cứ như người xa lạ, bữa ăn này thực khiến tâm người ta bất an, Hà Trúc suy nghĩ thâm sâu, đã cho cô nhìn thấy chiếc nhẫn kia, hiện tại thì tốt rồi, ngay cả động tay cũng không dám làm đường hoàng.

Lại một món chủ đạo khác được bưng lên, bò sốt tiêu đen, Thanh Trúc vừa thấy, liền nghĩ tới Phạm tổng  không thích ăn tiêu đen, tên đó chỉ cần ăn tiêu đen liền nổi mẩn ngứa, thật sự đúng là kỳ quái tới cực điểm, tính toán hảo tâm gạt hết tiêu đen ra cho hắn, tay còn chưa kịp nhấc lên, Hà Trúc đã lên tiếng trước: "Tuấn Tài không thể ăn món này, đổi sang cá làm món chủ đạo đi."

Chậm một bước.

Ý tứ của Hà Trúc là, toàn bộ đồ ăn làm lại hết, cho nên ngay cả đĩa đồ ăn trước mặt Thanh Trúc  cũng bị mang đi luôn, hóa ra vị ảnh hậu này giống hệt Phạm tổng thích tự chủ trương? Quả thật là vật họp theo loài. Ánh mắt vô tình liếc tới chỗ Phạm tổng, cuối cùng phát hiện chỗ không hợp lý, từ đầu tới giờ, Phạm tổng lần đầu dùng ánh mắt nhìn thẳng Hà Trúc, còn trước đó đều là như vô ý nhìn cô ta, hóa ra Phạm tổng đang giận dỗi.

Chưa bao giờ cảm thấy trải qua một bữa ăn thâm trầm nặng nề như thế này, Thanh Trúc thầm nghĩ rất muốn nhanh chóng rời khỏi chiến trường trước khi bão tố nổi lên, đáng tiếc lúc nào cũng không được như ý muốn, cô nghĩ sau khi ăn xong Hà Trúc sẽ lưu lại, cô nghĩ cho dù Hà Trúc phải đi thì Phạm tổng cũng sẽ lên tiếng giữ cô ta lại, nhưng sự thật luôn không theo như cô nghĩ, cho nên vì sao lại biến thành cô cùng Hà Trúc ở một chỗ, cô đem nguyên nhân lý giải thành do Thượng đế đặc biệt chiếu cố cô, luôn có thể nghe được tiếng lòng của cô, lại thực nghịch ngợm mà cho mọi việc luôn đi ngược lại.

Đại khái Hà Trúc thật sự coi cô là tình địch, rõ ràng tất cả mọi người đều lái xe tới, sao lại còn ' cùng nhau về' là như thế nào? Cùng về thì cùng về nhưng hiển nhiên vị ảnh hậu quốc tế này không tính tha cho cô, lôi kéo cô tới một khu phố nhỏ nói là cùng cô ta đi dạo một chút, sau đó hai người câu được câu không trò chuyện, Thanh Trúc cảm thấy cực độ lãng phí thời gian, ngay lúc cô tìm cớ rời đi thì vị Hà Trúc lại phun ra một câu: "Tôi biết cô cùng anh ấy có quan hệ không rõ ràng."

"Cô suy nghĩ nhiều, thật sự chỉ là bình thường thôi, anh ta đối với tôi một chút cũng không tốt, cô đừng hiểu lầm." 'Anh ấy' đương nhiên là nói tới Phạm tổng rồi, Thanh Trúc nhiều thành thực, nhưng thành thực lại có chút hương vị làm bộ.

Hà Trúc vì sao lại đối cô nở nụ cười? Còn cười đến u buồn như vậy, bởi vì căn bản cô ta không tin lời Thanh Trúc nói, ánh mắt còn nhìn tới chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô: "Anh ấy ngay cả nhẫn cũng tặng cho cô, tôi biết anh ấy không cách nào tha thứ cho tôi, cũng là tôi sai trước, không nói tiếng nào đã rời đi, bởi vì lúc trước cha mẹ anh ấy phản đối chúng tôi quen nhau, cho dù là bạn bè bình thường qua lại cũng bị cấm, tôi biết chính mình cùng anh ấy không môn đăng hộ đối, tôi không xứng cùng anh ấy bên nhau, nhiều năm như vậy, tôi chính là luôn cố gắng hướng tới mục tiêu để có thể xứng đứng bên cạnh anh ấy, hiện tại tôi đã thành công, tôi chỉ muốn nói cho anh ấy biết, tôi đã về."

Chuyện xưa cỡ nào máu chó đến không thể máu chó hơn, nhưng cũng chả liên quan tới cô, Hà Trúc là muốn dùng chuyện tình huyết lệ nói cô ta đối với Phạm tổng tình cảm sâu nặng, khiến cô biết khó mà lui sao?

"Tôi đã từng nhiều lần muốn buông tha con đường diễn viên này, những người từng tiếp xúc nói tôi quá giả tạo, đối với từng người bất đồng lại dùng một gương mặt khác nhau để tiếp xúc, tôi đã đeo không biết bao nhiêu chiếc mặt nạ, nhưng vai diễn lợi hại nhất chính là tôi thậm chí còn có thể tự lừa gạt bản thân, vô luận khổ sở hay là cao hứng, thậm chí chán ghét hay yêu thích, tất cả tôi đều có thể che giấu được, người như thế không chỉ có trên màn ảnh, mà ở ngoài đời cũng rất nhiều, cô nói đúng không?"

Hà Trúc kể lể, ánh mắt thực sự nghiêm túc, Thanh Trúc nhất thời đã hiểu, khó trách Phạm tổng đối với ánh mắt như vậy thực sự cố chấp, nhưng cũng chỉ là kiếm tình bóng dáng ai đó mà thôi, sau đó cô cười đáp lại: "Kỹ năng diễn của tôi nhạc nhẽo có thể đi tới bước này đã không tồi rồi, nào có thể suy nghĩ cho nhiều người như vậy?"

"Phải không? Tôi cuối cùng cũng cảm thấy, cô khẳng định cái gì cũng biết." Hà Trúc nói như thế.

"Cô lợi hại như vậy, khẳng định sẽ biết danh hiệu ảnh hậu này của tôi là dùng tiền mua được."

Đối mặt cô ta là nụ cười tươi thản nhiên, Hà Trúc sửng sốt một chút, Thanh Trúc chợt cảm thấy, có thể cô đã đánh giá cao khả năng của vị này: "Nếu cô chỉ vì chiếc nhẫn mà quá coi trọng tôi, thì tôi không ngại nói thẳng cho cô biết, chiếc nhẫn này là Boss đem đi bán hàng từ thiện, cô nói xem làm gì có người nào đem nhẫn mình đi quyên lại bỏ tiền mua về? Còn bỏ ra hơn 8 tỷ, vừa thấy liền biết anh ta không muốn bán nó đi, đây chính là tôi cứng rắn cướp về đeo vài ngày, rồi trả lại, anh ta sao có thể cho tôi chiếc nhẫn này?"

Kỳ thật, Thanh Trúc mở to mắt nói dối công lực so với diễn xuất của cô cao hơn nhiều lắm, Phạm tổng khẳng định chỉ là giận dỗi cho nên còn tỏ vẻ, chờ tới khi hắn hết giận, muốn nối lại tình xưa, cô tuyệt đối phải ở trước mặt Phạm tổng nhắc tới chuyện này để kể công, đây quả thực đã giúp Phạm tổng mở ra một cánh cửa khác, có tìm được ai vừa là tiểu tình nhân vừa là tri kỷ như cô không? Hà Trúc hiển nhiên là bị câu nói đó nghi ngờ rất nhiều, lại bị ngữ khí kiên định của Thanh Trúc thuyết phục, biểu tình trên mặt nghĩ muốn tin nhưng lại không dám tin.

Cuối cùng, Hà Trúc đại khái cần tĩnh tâm một chút, bước đi, Thanh Trúc quay lại bước tới xe mình, nhạc chuông cài riêng cho Phạm tổng lại vang lên, trong lòng đánh lô tô, đúng là đặc biệt chiêu đãi cô, đến về cũng phải gọi kiểm tra: "Hello, Boss, có chuyện gì phân phó?"

Phạm tổng hỏi: "Hà Trúc đang ở cùng em?"

Nhìn ra chiếc xe của Hà Trúc cách đó không xa: "Mới vừa đi rồi."

Phạm tổng luôn thực vô tình, một câu gặp lại cũng không thèm nói liền cúp điện luôn, Thanh Trúc thấy màn hình biểu hình trò chuyện kết thúc, nhún vai quăng điện thoại sang một bên. Con người sao có thể tự lừa được bản thân mình, vô luận là ai, cũng chỉ là phối hợp diễn xuất với người khác trong cuộc sống mà thôi, đại khái đó là chuyện tình quá quen thuộc đến mức nhàm chán, nhưng trong câu chuyện đó lại không có vai diễn của cô, nhưng cũng không sao cả.



P/s: sau nhiều lần bị nhỏ em nó mang Thần Linh + Hoài Linh + Hoàng Thùy Linh ra cầu phước cho mình ( cũng may mà nó chưa mang cả mắm cá Linh ra). Mình đã siêng được 1 tẹo coi như cúng cho cái Trailer GAGA ngày mai sẽ là GI của chúng ta.

Hóng mòn đít òi!

Chúc các em hết lễ vô trả bài nườm nượp mốt khai giảng vui vẻ. 😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com