Em sao có thể ... thích anh?
Theo lý thuyết mà nói, trong nhà có một lao công miễn phí chịu nổi mệt nhọc là chuyện không tồi, nhưng nếu lao công này là Bê Trần thì Thanh Trúc vẫn thấy nên tốn tiền thuê người làm thì vẫn tốt hơn, thế nhưng đã có người sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền hơn làm chuyện đó, và gã lại thấy vui vẻ, thì thôi cô coi như gã đang làm chuyện ngu ngốc đi, thấy Bê Trần đang bận rộn ở trong bếp, Thanh Trúc thực hận bản thân sao không ra ngoài mà ăn pizza chứ.Đặc biệt nhà hàng còn không mau mang tới mà chờ tới khi Bê Trần tới nhà cô rồi mới ấn chuông cửa vậy? Cuối cùng thì sao? bị tên Bê Trần đó trực tiếp đem pizza trả lại, tiền cái bánh không nói….không những thế còn cho thêm tiền boa, nói cái gì mà phiền toái nhân viên chạy qua chạy lại, đúng là phá sản cũng là kỹ năng trời sinh.Nhìn chằm chằm tiết mục nấu ăn trên TV, đang lúc thèm ăn muốn chuyển kênh thì gã lại ném tới một câu ‘mau tới ăn cho nóng’ quả thực chính là tưởng mình hưởng phước, không ngờ phước đâu không thấy chỉ toàn nghe gã lải nhải, Bê Trần không nề hà phiền phức mà nói đi nói lại với cô: “Đừng luôn gọi đồ ăn ngoài, không có dinh dưỡng, Mỳ ý chắc là em sẽ thích, chỗ thịt này cũng không phải đồ đóng hộp trong siêu thị đâu, chỉ cần đun nóng là ăn được, nếm thử đi!”Ăn một miếng, hương vị không tồi, Bê Trần bộ dạng chờ mong biểu tình phản ứng của cô, vốn lương thiện cùng hiểu ý người khác nên Thanh Trúc đã nói: “Ừ, giống với hương vị mua trong siêu thị!”Đây không phải lời khen ngợi sao! Không phải sao? Sao biểu tình của gã có chút tái xanh vầy nè? Hai người ngồi vào bàn ăn, bầu không khí thật sự không được tốt lắm. chỉ có tiếng âm thanh phát ra từ TV, Bê Trần vẫn cố gắng tìm đề tài để nói chuyện, nhưng Thanh Trúc một câu cũng không đáp lại, đương nhiên rồi, nhiệt tình của Thanh Trúc cũng cần lãng phí vào cái loại vai diễn này?Ngay trong không khí nặng nề này sự thèm ăn cũng đã giảm đáng kể, Thanh Trúc cầm cái dĩa trong tay đem mỳ Ý cuốn cuốn đến khi trở thành một cái gò đất mới mở miệng nói: “Cây cỏ trải dài tới tận chân trời, cần gì phải yêu đơn phương một loài hoa, tuy rằng tôi cũng không phải hoa.”“Hả?” Đây là phản ứng của Bê Trần .Sao lúc trước không cảm thấy chỉ số thông minh của Bê Trần lại thấp như vậy nhỉ? “Hả cái gì? anh không phải thích tôi sao? Đối với việc tôi không thích anh, anh không cần chấp mê bất ngộ với tôi.”Bê Trần bị lời nói này khiến ngây ngẩn cả người, Thanh Trúc nhìn phản ứng này của gã, thực chân thành tha thiết nói tiếp: “Anh từ trước kia là loại người này sao? Tôi sao nhớ rõ anh không phải loại người này nhỉ, anh hiện tại quá tốt, tôi không xứng với anh đâu, thật đó, trước kia không xứng bây giờ càng không.”“Có phải bởi vì Phạm Lưu Tuấn Tài không?” Bê Trần hỏi.Bê Trần có lối suy nghĩ phương hướng cũng linh hoạt nhỉ… lạc đề rồi, dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy, cô không xứng với gã thì có liên quan gì với Phạm tổng? Bất quá người khác đã chủ động tìm cho cô một lý do, cũng nên lịch sự mà nhận: “Anh thấy thế nào thì cứ cho là thế đi.”“Có phải vì hắn giống với anh của ngày xưa? Cho nên xét đến cùng người em thích vẫn là anh, bởi vì thích, mới không thể tha thứ vì đã làm chuyện đó với em đúng không?” ( ông này mặt dày gớm😝)Bê Trần thực không biết xấu hổ lý giải, gã vẫn còn cố chấp đối với tình cảm của cô, ngoài ra còn có thêm một mục đích khác ẩn giấu dưới biểu tình chân thật tha thiết quá trớn này, cô cũng lười vạch trần: “Tôi vốn không thích Phạm tổng lại càng không thích nổi anh!”Không cần biết là cãi nhau hay tranh luận, đều cần có 2 bên đối đáp mới có thể tiếp tục, thái độ này của Thanh Trúc khiến Bê Trần thấy thực thất bại nên nói: “Anh thật sự muốn đối tốt với em, em không thể tin tưởng anh lần nữa sao?”Thanh Trúc cười cười: “Mọi sự lừa gạt đều được xây dựng trên lòng tin tưởng, anh không phải so với tôi càng hiểu rõ hơn sao?”“Lúc anh quen em, thật sự không hề biết mẹ em là tình nhân của ba anh, anh tiếp cận em không phải để trả thù.”Bê Trần bày ra biểu tình hối hận, nhưng chuyện này cũng đâu phải là Thanh Trúc thích nghe, dường như thật lâu đã không có việc sắp xếp lời nói một cách đứng đắn như vậy, đã nhanh quên tiếng người là nói như thế nào, nhìn chằm chằm nam nhân đối diện nói: “Bê Trần, anh cũng nên một vừa hai phải một chút, anh cũng đi quá xa rồi đấy, tôi cho tới nay cũng chưa từng được như anh, chính là anh vừa vặn đang gây cho tôi cảm thấy cực kỳ phiền chán.”Đúng là suy nghĩ của người bị bệnh tâm thần không ai theo kịp, Bê Trần sau khi sửng sốt, tỉnh lại liền cười nói: “Em cuối cùng cũng có bộ dáng của người xưa, hoàn hảo.”Thanh Trúc bị dọa thành đồ ngốc, Bê Trần quả nhiên còn cười được, xem ra còn thực tươi tỉnh, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Lấy roi đánh đuổi gã? Không được, không thể để tiền miễn phí chạy mất được: “Khó trách lúc gặp lại câu đầu tiên em hỏi sao anh chưa chết, em còn mừng rỡ khi gặp lại anh, nguyên lai đó là câu chào hỏi của em…”Khách không mời mà tới Bê Trần, sau khi thu dọn bát đĩa đã bị đuổi đi ngay, sau khi gã đi đại khái khoảng 1 giờ sau, gã gọi điện thoại tới nói không tìm thấy ví tiền, không biết có phải để ở nhà cô không, Thanh Trúc lười biếng lượn lờ quanh nhà, liền nhìn thấy ví của gã đang để trên sô pha nên đối với gã ở đầu dây nói: “Tìm được rồi.”“Vậy tốt rồi, ngày mai anh qua lấy.”Khi Bê Trần nói những lời này, lực chú ý của Thanh Trúc đã không còn ở cuộc điện thoại, cô khó tin nhìn chằm chằm ảnh chụp trong ví da, ảnh chụp *Polaroid* có thể giả tạo không? Không thể đúng không? Đây là bức ảnh chụp cô và Bê Trần lúc học trung học, trên cổ cô đeo chiếc vòng thực quen mắt, cùng với chiếc vòng cổ có khắc tên Bê Trần đang đeo giống nhau như đúc, Bê Trần đã từng nói qua, lúc trước có tặng cho cô, mà cô không nhận, thì ra Bê Trần nói không sai, chính là cô đối với chuyện này một chút ấn tượng cũng không có. (Polaroid: là loại máy ảnh có khả năng chụp và in ảnh trực tiếp, ảnh ra luôn ấy.)Có bệnh tìm thầy thuốc, Thanh Trúc có quen một vị bác sỹ, chính là bác sỹ tâm lý Thanh Tùng . 11h đêm, người trong quán bar không ít, nào là uống rượu, ca hát nhảy nhót đủ các kiểu, chỉ có Thanh Trúc cùng Thanh Tùng ngồi trên ghế uống rượu nói chuyện phiếm không ca hát nhảy nhót.“Nói đi, có chuyện gì tìm tớ?”Kỳ thật Thanh Trúc muốn nói đang hoài nghi bản thân bị bệnh thần kinh nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy nên uyển chuyển hỏi một chút: “Nghĩ muốn cùng anh bàn luận tri thức chuyên nghiệp chút.”“May mà em gọi anh hôm nay, mai anh phải tham gia hội thảo nghiên cứu học thuật ở London, phải một thời gian mới về, em muốn tán gẫu cái gì?”Nghiên cứu bệnh thần kinh còn muốn xuất ngoại? Đương nhiên lời này sẽ không nói ra miệng: “Em hỏi anh, nếu một người, đầu chưa từng bị tổn thương gì, có thể bị mất trí nhớ không?”Thanh Tùng nhấp chút rượu: “Đương nhiên có thể.”“Có phải tựa như tớ có lúc bỗng dưng tỉnh lại nhận ra mình đang ở một nơi xa lại không?”Thanh Tùng đen mặt: “Em lúc đó vừa uống say …”Thanh Trúc không phủ nhận, cười chụp vai Thanh Tùng : “Tiếp tục nói!”“Tự mình thôi miên mình đi.”“Tự thôi miên? Có thể đem mọi chuyện xóa sạch sẽ không?”“Cũng không phải không có khả năng, có thể nói, năng lực của não bộ con người hiện nay cũng chỉ khai phá ở trình độ nhiều lắm khoảng 10%, nhưng chỉ với 10% này có thể sáng tạo nhiều kỳ tích y học như vậy, anh sao dám nói không, ở nước ngoài từng có một vụ án, hung thủ chạy thoát vài năm mới bị bắt, lúc bị bắt hắn còn nói hắn là nạn nhân, ngay cả máy phát hiện nói dối cũng tra không ra hắn đang nói dối, bởi vì hắn trong tiềm thức đã tự thôi miên mình, cuối cùng ngay cả bản thân cũng tin giả thiết mình đặt ra là thật, đương nhiên, những đặc vụ đã trải qua huấn luyện cũng có thể giấu diếm cuộc kiểm tra của máy phát hiện nói dối.”Cho nên cô có tiềm chất của một đặc vụ? Không đúng, hình như lệch trọng điểm.“Kỳ thật tâm lý một người thừa nhận một loại đả kích quá nặng, cũng có thế bắt ép tiềm thức lảng tránh, đem đoạn trí nhớ này xóa đi, thậm chí có tình huống, ngay cả bản thân chúng ta tự đặt ra một đoạn trí nhớ giả để tự lừa gạt bản thân, cũng sẽ không cảm thấy không đúng thật.”Cho nên cô ngay cả tên của Bê Trần cũng không nhớ được, chính là một mực cố ý lảnh tránh: “Được rồi, kết luận là, những chuyện không tốt nên cố quên đi.”Thanh Tùng nhìn ra manh mối: “Sao, em phát hiện mình đã quên chuyện gì sao? Nếu không chúng ta thử thôi miên xem sao?”Bị Thanh Trúc trắng mắt liếc một cái, nhưng Thanh Tùng vẫn bất khuất tiếp tục nói: “Em nhìn em đi, lúc người khác có phiền não thì bạn bè một đống, còn em cả ngày chỉ biết tìm anh, không thì đi tìm bạn trai đi, hay em thật sự không thích con trai đó hả?”Thanh Trúc cố ý bày ra bộ dạng thẹn thùng, ngón tay cố ý lướt lên lướt xuống ở cánh tay Thanh Tùng : “Đáng ghét, ai nói người ta không thích con trai chứ?”Thanh Tùng vẻ mặt chán ghét: “Thôi nào, em có thích con trai hay không thì cũng phải ngừng dây dưa với ông chủ nhà em đi!”“Đây là nguyên tắc của em, trước khi em chưa gặp được nam thần hộ mệnh của em, em nguyện ý vì anh ấy mà thủ thân như ngọc!” Thanh Trúc lẽ hùng hồn.“Em mà còn thủ thân như ngọc á?” Thanh Trúc hiển nhiên khinh thường con bạn.“Em không giống anh, được không?!” Lời này cũng không vấn đề gì, nhưng Thanh Tùng đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền thẹn thùng, này cmn không khoa học rồi: “Này bản mặt đó của anh là có ý gì?”Ấp úng nửa ngày, Thanh Tùng tưa như thiếu niên vừa trải qua mối tình đầu: “Nói thật, em cũng nên yêu ai đó đi, thân thể khỏe mạnh mọi chuyện đều hài lòng.”Được rồi, xem ra là rơi vào lưới tình rồi: “Anh không phải là bị hôn nhân tẩy nào rồi chứ?”“Cút! Anh mà còn phải chơi trò đó à? Là phòng khám bọn anh mới có một thực tập sinh, rất thanh thuần.”“Này cũng phải chúc mừng anh rốt cục cũng có ngày thoát ly hoàn toàn cánh tay phải thần thánh!” vừa nói vừa vỗ tay.“ Cmn em thật sự là không muốn sống!? ”Thanh Tùng làm bộ muốn động thủ bị Thanh Trúc chặn lại: “Thẹn quá hóa giận à?”Thanh Tùng tự nhủ không cần tranh chấp với Thanh Trúc ác ma đột lốt thiên thần chuyên gia chấp nhặt, liền hít hít sâu bình ổn: “Anh thấy ông chủ hẳn là cũng có ý với em, bằng không với tính tình cà lơ phất phơ này của em anh cũng không chịu nổi qua nhiều năm như vậy, trên đời có rất nhiều mỹ nhân nhu thuận nghe lời, với điều kiện của ông chủ em, muốn loại người nào mà không có!”Thanh Trúc dựng thẳng ngón trỏ lắc lắc: “Lúc đầu nhu thuận nghe lời, nhưng khi sủng được ba phần liền tiến thêm một bước có khối người, anh có biết câu cửa miệng của ông chủ em là gì không? Rất đơn giản, trừ bỏ tiền, tôi cái gì cũng không thể cho.”“Em nhớ rõ ràng như vậy?”“Bởi vì em là một cô gái tốt có lý trí, Boss là ông chủ vàng, không thể phá hủy quy củ.”“Nhưng tình cảm không phải dựa vào lý trí để khống chế, anh ta không cho em cảm giác gì khác sao?” Lời này nói ra miệng, Thanh Tùng theo dõi cô, im lặng nửa ngày, cô mới miệng.“………..Có, chính là sợ.”Thanh Trúcnói xong liền nốc cạn ly rượu, khóe miệng còn cười cười, Thanh Tùng căn bản không biết cô đang nói thật hay giả.Đúng vậy, Thanh Trúc lại uống say, may mắn không có tỉnh lại ở địa phương kì quái, khẳng định Thanh Tùng đưa cô về nhà, lúc này đã là buổi chiều, cảm giác bên cạnh có một vật thể nóng ấm, trợn mắt nhìn sang, rồi lại dụi dụi mắt, đúng là Phạm tổng, Phạm tổng sao lại nằm trên giường cô?Ngẩn người nhìn khuôn mặt Phạm tổng đang say ngủ, giây tiếp theo Phạm tổng vẫn đang nhắm mắt lên tiếng hỏi: “Nhớ rõ tối qua em về nhà thế nào không?”Sau đó mở mắt ra nhìn cô, tỉnh rồi? Thực hoài nghi Phạm tổng có phải đang giả bộ ngủ không, không nhớ rõ chuyện tối qua, cho nên lắc đầu: “Anh có việc điện một cuộc là được rồi, cần gì phải tự thân đến một chuyến làm gì.”“Tôi muốn hỏi em đã bao lâu không quay về công ty? Còn cả điện thoại riêng sao không mở, cố ý tránh tôi sao?”Điện thoại riêng? Lại nói tiếp, đúng là đã lâu không để ý tới cái điện thoại kia, từ sau khi quay phim xong không còn nhận được cuộc điện nào từ điện thoại riêng của Phạm tổng đưa cho, cứ tưởng rằng Phạm tổng không tìm cô, xem ra là đã đánh mất lúc nào rồi không biết, nhiều đồ như vậy lại đánh mất độc nhất điện thoại riêng của Phạm tổng, nhìn thấy chiếc điện thoại này ngoại trừ cô cũng chỉ có thể là Bê Trần, hừ.Cho nên, lần trước tới nhà Phạm tổng ăn cơm, hắn mới đối với cô làm như không nhìn thấy, Phạm tổng thực thích giận dỗi: “Em không phải sợ anh chê em chướng mắt sao? Chiếc điện thoại bị em làm mất rồi, để đi đổi số điện thoại khác, chờ em đi đánh răng rửa mặt đã!”Thanh Trúc đứng dậy, tiện tay cầm theo hộp kẹo ở đầu giường, may mắn động tác nhanh lẹ, rất nhanh thu tay ôm gọn vào lòng, nhưng đáng tiếc không thoát khỏi hai mắt của Phạm tổng , một phen kéo cô lại trên giường: “Cái gì vậy?”Chỉ mảnh treo chuông, Thanh Trúc bí quá hóa liều liền hôn một cái lên mặt Phạm tổng , Phạm tổng quả nhiên không phản ứng lại, vì thế cô thành công trốn thoát, vào toilet rửa mặt, chờ tới khi cô đi ra, liền thoáng thấy Phạm tổng đem điện thoại trong tay hắn thả tại chỗ, dường như không có việc gì mới đứng dậy đi vào toilet, vừa nói: “Thay quần áo, đi theo tôi ra ngoài.”“Đi đâu?”Phạm tổng không trả lời, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa toilet lại, cho tới khi hai người ra khỏi cửa, Thanh Trúc như cái máy lại lặp lại hai chữ ‘đi đâu’ cảm giác Phạm tổng dường như đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói.“Ăn một bữa cơm.”Chỉ là một bữa cơm thôi mà, Thanh Trúc an tâm hơn chút, thả lỏng người liền lại thấy buồn ngủ, say rượu thực khó chịu, sau đó trực tiếp ngủ một giấc, chờ tới khi Phạm tổng gọi cô dậy, mới phát hiện bản thân thực khờ dại, hai người bọn họ ăn một bữa cơm thôi có cần phải tới khách sạn cao cấp không?Nếu cô có năng lực biết trước tương lai, sẽ không cùng Phạm tổng đặt chân vào nơi này, này cmn không phải là ăn cơm nha, một đường bị tha đi lên, dọc đường còn thấy rất nhiều người có tiếng khá quen mặt, lúc sau Thanh Trúc mới biết được, hôm nay là ngày chủ tịch Phạm ‘chậu vàng rửa tay’…Đương nhiên, người ta cũng không có khả năng gọi thô tục như người bình thường, nhưng dù sao cũng chính là về hưu thôi, về hưu cũng tốt, sau này thiên hạ là của một mình Phạm tổng .“Còn ăn cái gì cơm, ta đã bị dọa no rồi, Boss à, sao anh không tìm người khác đi cùng, Hà Trúc đâu?”“Em cảm thấy tôi sẽ làm thế sao?”“Ah, xin lỗi, em não phẳng…” Đúng là tự vả vào mặt mình, Phạm tổng ước gì cha hắn cả đời này đều không biết đến sự tồn tại của Hà Trúc, còn mang ra khoe sao! Nhưng mà liếc mắt một vòng, tất cả đều là thương giới thành đạt có tên tuổi, một nghệ sỹ nổi tiếng cũng không thấy, cho nên Phạm tổng dẫn cô tới làm gì?“Theo sát tôi.”“Boss à, em có thể về trước không?” Lời này vừa nói ra, đã bị Phạm tổng trừng mắt nuốt trở về.Nhưng Thanh Trúc sao có thể khinh địch buông tha cho: “Boss à, hãy nghe em nói, làm con không thể bất hiếu như vậy, ông chủ lớn nếu thấy em, rất có thể sẽ tức giận đến tăng xông máu, anh khẳng định sẽ bị sét đánh!”“Lát nữa sẽ ngồi cùng bàn với ông, em cẩn thận nói chuyện.”Phạm tổng ý chí thực sắc đá, không thèm nghe theo lời can gián của cô, Thanh Trúc rất muốn khóc: “Aiz… ông chủ lớn đã tới tìm em nói chuyện, ngài ấy muốn em cút đi thật xa, em sao có thể lại xuất hiện ở đây được.”“Tôi biết.”Biết? Biết sao anh? cmn còn đem tôi đẩy vào chỗ chết….? “Boss à, anh không tự tích chút âm đức cho bản thân sao?”“Không mang theo em tới đây, sao ra vẻ em đối với tôi rất quan trọng ?”Thanh Trúc chậc lưỡi: “Báo đáp ân tình cũng chắc như vàng, ba anh dùng tiền đuổi em đi.”“Ông ấy cho em bao nhiêu?”Cái này cô cũng quên hỏi mất tiêu rồi 😌 sớm biết vậy ngày đó liền hỏi số tiền, nhưng mà trong lòng Phạm tổng nhận định rằng cô đã cầm tiền, đúng không? Phạm tổng không đợi cô báo giá đã nói: “Nhận tiền làm việc được lắm.”“…….Ừm.”Phạm tổng nhìn cô một cái, có thể là bởi vì một tiếng đáp tùy ý này: “Ông ấy có nhắc tới Hà Trúc không?”“Không có.”Phạm tổng để ý chính là vấn đề này, nghe thấy hai chữ này, tự nhiên cũng an tâm.Bước vào hội trường ngồi xuống chỗ mình, nghe chủ tịch Phạm phát biểu cảm nghĩ xong, rồi tới Phạm tổng người nối nghiệp tập đoàn lên phát biểu.Thanh Trúc tựa như đi vào cõi tiên hư hư thực thực, có thể là do vẫn còn say rượu chưa có tỉnh, sau đó cô được chủ tịch Phạm mời tới chỗ khác nói chuyện, trầm mặc kỳ thật là phương thức phản ứng tốt nhất, có đôi khi chính là không quản được miệng mình mới gây ra chuyện.Chủ tịch Phạm nói cả buổi, cuối cùng trở lại trọng tâm: “ Tuấn Tài sắp làm ba, cô sao không biết xấu hổ tiếp tục ở bên cạnh nó?”“Kỳ thật tôi cũng không muốn đứng ở bên cạnh anh ấy.” Lời này thật tâm đến không thể thật hơn.“Chát” Sét đánh không kịp bịt tai, một cái tát giáng thật mạnh lên má cô, Thanh Trúc hoàn toàn tỉnh táo, say rượu tính là cái gì, sự thực trên TV, lúc người ta bị tát xong, khóe miệng chảy đầy máu không phải là giả, hiện tại trong miệng cô đầy mùi máu tươi, hương vị có chút ghê tởm.Vô duyên vô cớ bị tát, liếm khóe miệng đầy máu, ánh mắt thoáng nhìn thấy Phạm tổng đứng trong góc tối, xem ra là phát biểu xong không thấy cô nên chạy tới tìm, nếu người đứng ở đây giằng co với chủ tịch Phạm không phải là cô, Phạm tổng có trơ mắt đứng nhìn chủ tịch Phạm động thủ không?Nếu là Hà Trúc, không chừng hắn sẽ hướng chủ tịch Phạm đánh trả, Phạm tổng cũng sẽ không im lặng một câu cũng không lên tiếng như thế, địa vị bất đồng cũng không có gì hay để nói, nên nói giỡn tiếp: “Nếu không ngài trực tiếp đánh chết tôi, xem anh ấy sẽ có phản ứng gì?”“Với ta mà nói, một mạng người tính là gì.”Thanh Trúc còn chưa kịp đáp lời, chợt nghe một đạo thanh âm khác vang tới: “Nếu ba muốn động thủ, có thể tìm con để giải quyết.”Ai yu, Phạm tổng quả nhiên động thân đi ra, có phải cô nên dùng thần tình cảm động nhìn chằm chằm Phạm tổng mới phù hợp nội dung vở kịch?Chủ tịch Phạm nửa ngày mới rống hai chữ “Hoang đường!”“Mặc kệ ba chấp nhận hay phản đối, con cả đời này không có khả năng cùng người khác một chỗ, con chỉ có em ấy, nếu em ấy biến mất, con sẽ đi cùng em ấy.”“Con còn nhớ đã từng nói con sẽ cùng cô ấy đoạn tuyệt quan hệ!”“Đó là nói dối, con yêu em ấy.”Phạm tổng đúng là vua nói dối của nói dối, ánh mắt cũng không chớp lấy 1 cái, thực khiến người ta bội phục, cho dù thanh âm không chút ôn nhu, nhưng chỉ vài câu này cũng khiến cô run sợ. Cho dù lời nói có chân thành tới đâu cũng không khiến cô cảm động chút nào bởi vì trên thực tế, tất cả những lời nói này đều dành riêng cho Hà Trúc .Chủ tịch Phạm lúc này nhịn không được, chỉ thẳng tay vào mặt hắn, hướng Phạm tổng nói: “Yêu sao? Đối với một đứa con trai không ra trai gái chẳng ra gái mà nói yêu ư? Thằng này, mày có phải điên rồi không?”“Bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên nhà báo, có cần con chứng minh cho ba xem không?”Phạm tổng nói xong, còn ra vẻ nắm tay cô, Thanh Trúc tròn mắt nhìn Phạm tổng , đùa à, cô còn chưa muốn sớm như vậy đã bị tuyệt tích khỏi giới giải trí, không ngờ Phạm tổng ngay cả trò này cũng định làm thật, rất có tiềm năng!Hoàn toàn mất tự chủ bị Phạm tổng lôi đi, lúc này trời cũng đã tối đen, khi khởi động xe, Thanh Trúc mới nói: “Thâm tình như vậy, người ta thiếu chút nữa cảm động.”Phạm tổng liếc cô một cái: “Thiếu chút nữa?”“Lần sau phiền anh hiện thân đúng lúc chút, ông chủ lớn càng già càng dẻo dai, cái tát này thiếu chút nữa khiến em gãy cổ đấy.”Phạm tổng lái xe, đương nhiên hỏi: “Sao em không chặn lại?”Trong cổ nghẹn một búng máu: “Bởi vì em còn chưa muốn chết, boss cũng nhanh tìm người chuẩn bị thay thế bổ sung đi, về sau không còn em thế thân, hai người phải làm sao?”“Sao lại không còn?”“Em có thể đột nhiên chết oan chết uổng đấy.”Phạm tổng hiển nhiên mất hứng: “Nói hươu nói vượn.”“Huống chi em diễn xuất không tốt, chưa biết chừng lần tới sẽ bị đào thải, em không nên lo xa sao?”“vậy thì em không cần phải nghĩ nhiều thế.” Phạm tổng tựa như thật sự nói.“Khẳng định như vậy?”“Rất đơn giản, em có thể sẽ thích tôi?”Không biết Phạm tổng đột nhiên hỏi vậy là có ý gì, không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Em sao có thể sẽ thích anh.”Phạm tổng nghe xong, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, có thể là ảo giác, cô thấy trong mắt Phạm tổng hiện lên tia khác thường. Kỳ thật ý của câu này, ngay cả cô cũng không biết chính xác, trong lòng một lần lại một lần cân nhắc lại.Em sao có thể…thích anh?’
Đến giai đoạn này òi có ai vẫn không hiểu chuyện gì đã ra với Trúc Không?
Đến giai đoạn này òi có ai vẫn không hiểu chuyện gì đã ra với Trúc Không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com