Ky Ham Co Chap Thanh Benh
4.Thời tiết ở Bắc Kinh vào ngày mùa đông vẫn luôn rất lạnh, tôi lại theo thói quen vùi mình trên sofa nghịch điện thoại. Chính xác hơn, tôi đang ngắm Mã Gia Kỳ trong một bộ phim điện ảnh đã ra mắt hai năm trước. Xem đi xem lại vừa hết một buổi sáng, đã lâu lắm rồi không gặp cậu ấy, tôi cũng chỉ là quá nhớ thương mà thôi.Lúc thấy Mã Gia Kỳ một thân kín mít xuất hiện trước nhà mình mà chẳng thông báo trước, tôi theo bản năng mà vui mừng.Nhưng có lẽ tâm tư của một kẻ mê mụi trong tình yêu thật quá dễ dao động, niềm hạnh phúc rất nhanh đã bị một cơn bất an ập đến lấn chiếm, khiến tôi trở tay không kịp. Mà linh cảm của Đinh Trình Hâm từ trước đến nay lại chưa từng sai, đó mới chính là điều tôi sợ ở bản thân mình nhất.Trấn định chính mình, cứng nhắc mở cửa để cậu ấy vào nhà, còn không quên lấy ra một loại nước ngọt đóng chai mà Mã Gia Kỳ rất thích.Chúng có sẵn, vẫn luôn có sẵn tại nơi này.Mã Gia Kỳ an tĩnh nhìn tôi, tay tôi lướt qua hai cái tên liền kề nhau trên tấm thiệp cưới. Tôi muốn phá vỡ sự im lặng không nên có này, nhưng khuôn miệng cuối cùng vẫn đóng chặt.Tôi chỉ là không biết nên mở lời như thế nào, chút đáp án mờ mịt này hơn mười năm qua đến phút cuối mới dần dần hiện ra.Mã Gia Kỳ không thừa nhận, nhưng tôi cũng biết cậu ấy đã tìm ra một bí mật rất lớn, rằng Đinh Trình Hâm thích cậu ấy. Có thể là cùng một loại người, khôn ngoan đến nực cười, tôi thế mà lại hiểu được sự im lặng của người trước mặt có ý nghĩa gì.Câu trả lời mười năm qua Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng chờ được. Một tấm thiệp cưới, sự im lặng trầm mặc, cùng ánh nhìn trần trụi này của Mã Gia Kỳ, tôi thấy đủ rồi."Chúc mừng cậu, hôn lễ nhất định sẽ đến."Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được giọng nói của mình khó nghe đến kì lạ. Biết rõ đôi mắt chính mình đang đỏ ửng, ngược lại cũng không kiêng dè nhìn chằm chằm cậu ấy, cố ý tìm ra một chút dao động nào đó.Không có, thật sự không có."A Trình, nhiều năm như vậy rồi."Ý của Mã Gia Kỳ là, đã nhiều năm như vậy rồi, tôi nên mau buông tay đi thôi. Tính ra mà nói, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể trách rằng chúng tôi quá hiểu nhau, nhưng Mã Gia Kỳ xưa này lại thông minh hơn Đinh Trình Hâm rất nhiều.Cậu ấy thoát ra được cái vòng lặp này, nhưng tôi thì không. Khẽ khàng đáp ứng, sau đó lại không nhanh không chậm tiễn người ra khỏi cửa. Muốn tiến lên ôm Mã Gia Kỳ một cái, cuối cùng lại không dám.Không biết từ bao giờ, mối quan hệ giữa Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ lại trở nên xa cách như vậy, ngay cả ôm một cái thôi cũng phải suy nghĩ thật lâu. Cũng phải thôi.Nếu là lúc trước, tôi có thể dùng thân phận bạn bè để thoả thích ôm cậu ấy. Nhưng bây giờ thì không, tôi không ôm được Mã Gia Kỳ nữa.Nhìn ra bên ngoài, vậy mà lại phát hiện tuyết rơi rồi. Bóng lưng cao lớn của của Mã Gia Kỳ dần khuất trong trận tuyết đầu mùa chẳng ai lường trước này, hung hăng đâm mạnh vào trái tim Đinh Trình Hâm mấy nhát thật sâu, khiến nó không ngừng rỉ máu.Cũng phải, thiếu niên năm ấy giờ đây đã trưởng thành. Mã Gia Kỳ đã hai mươi tám, sắp tới cũng sẽ kết hôn.Ngay khi cánh cửa ấy vừa khép lại, chân tôi cũng không trụ nỗi mà ngã quỵ xuống, Thật ra chân tướng vẫn luôn rõ ràng trước mắt, chỉ là tôi cố chấp không nhìn thấy.Tôi không trách Mã Gia Kỳ, ngược lại khi ấy giả vờ không biết chính là cách tốt nhất. Nếu là lúc trước, tôi sẽ một khóc hai nháo ba ăn vạ, ồn ào hỏi cậu ấy vì sao biết nhưng không nói, để tôi tự mình đi trên lối mòn lâu như vậy để tìm ra đáp án. Nhưng bây giờ thì không, hai năm nữa tôi cũng đã bước sang đầu ba rồi, không còn hơi sức để náo loạn nữa.Huống hồ lúc trước sự nghiệp của chúng tôi còn chưa vững chắc, rất ít người chịu chấp nhận tình yêu đồng tính. Mã Gia Kỳ là đội trưởng, tôi là anh lớn trong nhà, yêu đương nào phải chuyện dễ dàng.Chút mập mờ đầy cám dỗ này, cả hai đều cùng nhau trải qua. Chỉ là Mã Gia Kỳ đã kịp lúc thức tỉnh, còn tôi cố chấp không buông.Hơn ai hết, tôi hiểu rõ thứ tình yêu tê tâm liệt phế này là không thể từ bỏ, dù cho tôi đã đáp ứng với Mã Gia Kỳ. Cứ mặc kệ nó thôi, dẫu sao, cuộc đời này của Đinh Trình Hâm không chỉ có mỗi tình yêu.Con người chính là như vậy, đối với một số chuyện trong lòng biết rõ lại không cam tâm, muốn nỗ lực thay đổi những điều không thể, sau cùng cũng chỉ đành thoả hiệp.Giống như Đinh Trình Hâm.5.Mã Gia Kỳ vừa đi, Hạ Tuấn Lâm lại tới.Tôi không khóc, nhưng thằng bé vẫn ôm tôi thật lâu dễ dỗ dành. Bao nhiêu thương tâm đều bị tôi đè nén, hầu hết mọi người sẽ chẳng ai muốn để lộ dáng vẻ khổ sở của bản thân trước mặt những người thân quen, tôi cũng vậy. Nhớ lại câu nói của Hạ Tuấn Lâm ngày hôm ấy, giờ đây tôi mới sâu sắc cảm nhận được sự bất lực khi đi trên con đường tăm tối này.Tôi quá cố chấp với sự thấu hiểu không ngờ đến vào tháng ngày năm ấy, có một Cẩu Đản Kỳ xuất hiện trong cuộc hành trình gian nan này.Tôi quá cố chấp với những đêm Mã Gia Kỳ giúp tôi xoa bóp để giảm bớt đi cơn đau tăng trưởng, cả những ngày cùng tôi sản sẻ gánh nặng, đạp lên sóng ngầm gió tuyết mà đạt được những thành tựu đáng ngưỡng mộ trong sự nghiệp.Tôi quá cố chấp với những con đường ngoằn ngoèo ở Trùng Khánh, vùi mình ở lại trong những ngày cùng Mã Gia Kỳ đạp xe đi dạo buổi đêm. Gió trời lồng lộng, tôi thu vào đáy mắt bóng hình của người. Xinh đẹp rạng rỡ.Tôi quá cố chấp với những cử chỉ lơ đãng nhưng dịu dàng, chầm chậm đi sâu vào tiềm thức của cả hai. Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm săn sóc nhau như một lẽ tự nhiên, tự nhiên đến nỗi tôi đã từng ảo tưởng rằng hai người chúng tôi là một cặp tình nhân đang trong thời kì mặn nồng.Tôi quá cố chấp yêu Mã Gia Kỳ, quá ỷ lại cậu ấy, lại càng không nỡ buông tay.6.Lịch trình quá bận rộn, đêm trước ngày hôn lễ tôi thả mình trong chuyến bay mắt đỏ, đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ.Sáng hôm sau tranh thủ xe đang chạy, tôi chỉ đành chợp mắt một chút, chuyên viên trang điểm cũng vì thời gian gấp rút mà làm việc lúc tôi còn đang ngủ, còn rất có tâm che đi bọng mắt đen xì vì mấy đêm liền thức khuya.Đến khách sạn sắp xếp hành lí, sau lại thay đồ, di chuyển đến nơi tổ chức hôn lễ. Đột nhiên phát hiện chính mình đối với sự việc này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Như thể rằng người yêu Mã Gia Kỳ mười năm qua chẳng phải tôi, mà đây hẳn mới là dáng vẻ mà cậu ấy mong muốn. Trước giờ vẫn vậy, chỉ cần cậu ấy muốn, Đinh Trình Hâm sẽ luôn cam lòng làm theo.Lúc đến nơi, cả sáu người bọn họ đều đã tụ họp đông đủ. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra bình thản bước đến. Mấy đứa nhỏ vui vẻ ôm chầm lấy tôi, Mã Gia Kỳ một bên chỉ cười nhẹ.Tôi vỗ vai cậu ấy, đôi tay có chút cứng nhắc."Tân hôn vui vẻ.""Cảm ơn A Trình."Mã Gia Kỳ mặc một bộ tây trang một đen giống tôi, thoạt nhìn trông rất vừa vặn, cả người đều toát lên khí chất của người ở trên cao, không thể chạm tới.Trước giờ vẫn vậy, cho dù bên ngoài Mã Gia Kỳ là người ôn hoà, nhã nhặn bao nhiêu thì cũng không xua tan đi được dáng vẻ lạnh lùng xa cách sẵn có trên người mình.Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, trước đây Mã Gia Kỳ khen tôi mặc tây trang màu trắng rất đẹp, giống hệt như hoàng tử nhỏ. Lúc nãy vốn là muốn chọn một bộ màu trắng tham dự hôn lễ, cuối cùng nhận ra việc làm này lại chẳng có nghĩa gì. Trong mắt Mã Gia Kỳ, hành động này có lẽ chỉ là một chút níu kéo ngây thơ đến nực cười mà thôi.Tôi không muốn mình thất thố đến vậy.Cho dù là giả dối đáp ứng rằng mình sẽ buông tay, Đinh Trình Hâm vẫn sẽ diễn thật tròn vai. Nhất định là như thế.Giờ cử hành hôn lễ rất nhanh đã đến, tôi không tham gia làm phù rể mà nhường lại cho những người khác, an tĩnh mà ngồi chờ cô dâu bước vào lễ đường.Tôi vẫn còn nhớ tên của cô ấy, Cảnh Viên, nghe rất hay.Nói cũng thật buồn cười, sáu người bọn tôi cùng Mã Gia Kỳ bao năm qua chính là đồng cam cộng khổ, người này thế mà lại giấu bọn tôi có vợ. Đùng một cái là đã kết hôn, không ai ngờ đến.Nhìn xem.Chiếc váy trắng tinh bồng bềnh phủ lên người Cảnh Viên, nét đẹp trong trẻo mà dịu dàng. Âm hưởng du dương của tiếng đàn piano càng làm toát lên sự rực rỡ của người con gái ấy, ngược lại giày xéo bản thân tôi đến không thở được.Phải công nhận, quả thật người này đứng bên cạnh Mã Gia Kỳ là một đôi trai tài gái sắc, ai ai cũng thật tâm chúc mừng. Bao gồm cả tôi, người yêu cậu ấy nhất.Rất nhanh đã đến lúc đọc lời tuyên thệ, tôi cũng không ngớ ngẩn đến nỗi lẩm bẩm câu "Tôi đồng ý" trong miệng cùng một lúc với người đang đứng trên kia. Vốn dĩ không cần phải vậy, tôi sẽ cố, lặp lại lời thề đầy thiêng liêng ấy trong giấc mơ của mình. Chỉ là khoảnh khắc nụ hôn kia rơi xuống, tôi nhắm mắt cúi đầu, tự nhủ rằng cái gì mình cũng không thấy. Nhưng đôi tay trắng bệch không ngừng run run đã bán đứng chính mình, bên cạnh vẫn có Hạ Tuấn Lâm ngăn lấy tôi, không cho tôi bấm chặt vào tay mình nữa. Một lần nữa thả lỏng, tôi lại quay về với dáng vẻ cười nói điêu luyện, như thể là mình đang hết sức cao hứng vì hôn lễ của đồng đội.Tôi nhìn Mã Gia Kỳ, nhìn rất lâu.Rõ ràng là muốn đem dáng vẻ hạnh phúc ấy khắc sâu vào tâm trí, đời đời kiếp kiếp không thể quên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com