TruyenHHH.com

Kurosawa X Adachi Amoureux Abo

Ngày đầu tiên bước vào kì phát tình.

Adachi khó nhọc bước ra từ sau cánh cửa phòng tắm mở toang, hơi nước ướt đẫm vẫn còn vương lại trên tấm kính mờ đục. Nước từ trên mái tóc đen nhánh rũ xuống theo từng bước chân lê trên sàn gỗ, chiếc khăn tắm được vắt ngang vai đột ngột tuột dài, rơi cùng đà với thân thể vô lực ngã quỵ.

Adachi chưa từng trải qua bất cứ một kì phát tình nào tồi tệ hơn thế này trước đây, dẫu cho đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, cậu vẫn không làm sao lường trước được nó sẽ xảy đến như thế này, hoàn toàn bất ngờ và gần như chẳng được giải quyết là mấy với những viên thuốc ức chế kia. Có lẽ thôi, cậu đã uống chúng quá nhiều trong quá khứ, kể từ khi không còn kiểm soát được bản thân vào những lúc kì phát tình diễn ra nữa, cậu đã tìm đến những viên thuốc. Adachi không thể nhớ cụ thể rốt cuộc cậu đã lạm dụng thuốc ức chế đến mức nào trong suốt cuộc đời mình, nhưng rồi, cậu cuối cùng cũng lãnh đủ hậu quả cho sự chủ quan của chính bản thân.

Adachi đưa tay vỗ nhẹ lên trán mình, đầu cậu cứ inh ỏi và choáng váng mãi bởi từng cơn đau âm ỉ nhói lên theo cấp số nhân, còn trán cậu thì nóng ran, vã ra lấm tấm mồ hôi. Cậu nghiến chặt răng, dồn hết sức bình sinh để loạng choạng đứng dậy, đưa hai tay vịn vào thành bàn để giữ cho bản thân không ngã nhào ra đất một lần nữa. Nó quá khủng khiếp với cậu, sự dày vò tựa như có hàng vạn con kiến chăm chích lấy cơ thể từ sâu bên trong, lan ra khắp từng tế bào thần kinh và thậm chí khống chế cả tâm trí cậu.

Cố gắng lục tìm trong hộc tủ gỗ bên dưới gầm bàn chiếc hộp đựng thuốc cuối cùng còn sót lại, Adachi dường như đã đánh mất hoàn toàn sự bình tĩnh của bản thân, cậu ngửa cổ, hé môi dốc hết đám thuốc trắng xoá ấy vào trong rồi hớp vội một ngụm nước lọc từ chiếc bình đặt ngay bên cạnh. Làm ơn... Cậu thầm khẩn cầu trong lòng sau khi đã cảm nhận được những viên thuốc đang dần dà trôi tuột xuống bụng, mang theo cảm giác nhờn nhợn khó chịu vô cùng dâng lên đến tận hầu họng.

"Bằng mọi giá, mình phải vượt qua được..."

Cậu khe khẽ thì thầm cùng chính bản thân mình trước khi lại phải tiếp tục đối mặt với cuộc chiến chống cự lại những cơn chộn rộn khó tả dâng lên tận sâu thẳm nơi tâm can. Đây chính xác là một sự dày vò khốn khổ không hơn không kém.

/-/

Kurosawa đưa chiếc cốc giấy vào dưới chiếc máy pha cà phê, lặng người nhìn từng giọt cà phê màu nâu sẫm nhiễu xuống nghe lách tách. Anh vẫn cứ mải miết nghĩ ngợi về Adachi mà không làm sao dồn hết sự tập trung của mình vào công việc được, dẫu gì thì cũng đã hai ngày trôi qua kể từ cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người rồi mà. Ở đây, chỉ có độc nhất một mình anh biết rõ hơn ai hết về những gì mà Adachi đang phải gồng gánh chịu đựng trong những ngày này, anh hiển nhiên là rất lo lắng chứ, nhưng lại chỉ có thể tự trách bản thân không thể làm được gì khác cho cậu cả.

Cầm trên tay cốc cà phê, Kurosawa đi một mạch qua đám người đang bàn tán to nhỏ về bộ truyện nào đó đang nổi như cồn dạo gần đây, anh chẳng còn hơi sức đâu mà đặt tâm tư vào những câu chuyện phiếm bên lề nữa, cảm giác cứ như thể bộ dạng lạc quan anh luôn cố ngụy tạo ra thường ngày đang dần bị phá vỡ rồi vậy.

"Anh Kurosawa!"

Ngay khi anh vừa kịp đẩy chiếc ghế xoay ra khỏi bàn làm việc của mình, bỗng dưng từ đằng sau có tiếng gọi giật giọng mà dù chẳng cần xoay người nhìn lại, anh cũng đủ biết là của ai.

"Anh có đánh rơi cái vòng cổ này không? Em vừa nhặt được ở một góc kẹt cạnh thang máy, trông nó quen mắt lắm, nhưng em không nhớ rõ là của ai nữa."

Rokkaku vừa chạy đến bên cạnh anh vừa cúi người thở dốc, xem ra cậu ta đã chạy đi hỏi rất nhiều người để tìm cho ra chủ sở hữu của chiếc vòng này. Trông cậu ta đôi khi sẽ hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng thật chất lại là người rất tốt bụng và đơn thuần.

"Là của Adachi, cái vòng này là do cậu ấy đánh rơi."

Kurosawa sốt sắng nói trong khi cầm lấy chiếc vòng từ tay Rokkaku, anh chỉ cần đưa mắt nhìn thoáng qua một chút đã có thể nhận ra ngay được. Miếng đá có hình mảnh trăng tròn vằn vặt này, cả sợi dây óng ánh một sắc bàng bạc nữa, chắc chắn ấy là chiếc vòng cổ mà mấy hôm trước Adachi đã vô tình đánh rơi, không thể lầm đi đâu được.

"Vậy thì nhờ anh đến nhà đưa cho cậu ấy nhé. Dù sao cũng đã hai ngày rồi cậu ấy không đến công ty."

Kurosawa chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi cất cẩn thận sợi dây vào túi áo trong, phòng trường hợp lại đánh rơi mất dọc đường. Anh cứ nghĩ vẩn vơ suốt, đắn đo xem liệu bản thân có nên đến nhà tìm gặp cậu ấy vào lúc này hay không.

/-/

Chiều hôm ấy sau khi tan ca, Kurosawa đi bộ một mình trên đoạn đường thưa thớt bóng người qua lại, ánh chiều tà hắt lên mặt đường một sắc nắng bợt bạt có phần quạnh hiu tịch mịch, khiến lòng người cũng bất chợt trùng xuống đôi chút. Anh nhẽ ra có thể chọn lựa cách bắt taxi để rút ngắn thời gian hơn, nhưng anh vẫn chọn việc mặc bước chân mình tự bước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật chung quanh, hít thở bầu không khí dịu lành rồi lại thả hồn lạc bước giữa những ngổn ngang nghĩ suy.

Đi đến nơi chông chênh nhất của một con dốc, anh bất giác khựng lại, lặng lẽ ngẩng cao đầu nhìn về phía nền trời nhàn nhạt sắc ráng chiều với mấy áng mây bồng trôi mải miết. Bước chân anh cứ chùng chình mãi, chẳng biết nên chọn lựa như thế nào giữa việc tiếp tục đi trên đoạn đường này hay quay đầu đi thẳng về nhà.

Anh biết chứ, biết rất rõ luôn là đằng khác. Rằng là nếu như anh tìm gặp cậu ấy bây giờ, biết đâu được chỉ mang thêm rắc rối cho cậu. Dù cho chỉ là một phút một giây nào đó trong cuộc đời, anh cũng không được phép vô tình lãng quên mất thân phận Alpha của mình. Nếu không, hậu quả mà cả anh hay những người bất đắc dĩ bị kéo vào cuộc đời anh sẽ phải nhận lấy đều là những điều nguy hiểm nhất.

/-/

Ấy vậy mà sau bao nhiêu cuộc đấu tranh dữ dội xảy ra trong tâm trí, Kurosawa vẫn dừng bước trước cửa nhà Adachi. Anh ngập ngừng không biết có nên đưa tay bấm chuông hay không, cứ chạm tay vào chiếc chuông cửa rồi lại e dè rụt về.

Ding dong...

Tiếng chuông cửa giòn giã vang lên hết lần một rồi lại đến lần hai, Kurosawa cứ đứng đó hồi hộp đợi chờ cho bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía sau cánh cửa kia, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng thấy gì. Đã là hơn mười lăm phút trôi qua, anh sốt ruột lấy điện thoại ra gọi cho cậu. Ấy vậy mà, lời hồi đáp anh nhận lại được chỉ là giọng nói đều đều của tổng đài vang lên ở phía bên kia đầu dây.

"Adachi? Cậu có ở trong đó không?"

Kurosawa áp sát một bên mặt vào cánh cửa nhầm cố gắng nghe thấy một tiếng động nhỏ nhoi nào đó báo hiệu sự hiện diện của Adachi trong căn nhà này.

Ầm!

Bỗng nhiên, từ phía bên trong của căn nhà nhỏ bé, tiếng đồ vật va chạm mạnh với sàn nhà vang lên, nghe như âm thanh của thứ gì đó vừa vỡ ra tan tành. Kurosawa giật bắn mình, cứ như linh cảm được chuyện chẳng lành, anh vội vàng buông cả chiếc túi đang cầm trên tay xuống, lấy đà từ đằng xa rồi tông thẳng vào chiếc cửa được khoá hờ làm nó bật mạnh ra va vào tường.

"Adachi!"

Kurosawa hốt hoảng suýt chút nữa thì hét toáng lên, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn thẳng vào cảnh tượng đổ nát phía dưới chân, những mảnh thuỷ tinh vụn vỡ rải rác khắp nơi trên mặt sàn. Thứ mùi hương gợi tình của Omega nồng nặc đột ngột lao đến vây lấy anh, xông thẳng vào hai bên cánh mũi, kích thích đến từng tế bào vốn dĩ vẫn luôn nằm yên ắng bên trong cơ thể.

/-/

End chap 6.

#Lewis

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com