TruyenHHH.com

Kurosawa X Adachi Amoureux Abo

Ở thế giới mà tôi đang sinh sống, người ta thường đánh giá kẻ đối diện bằng nhiều hơn một cách thức, trong đó bao gồm ngoại hình, cách họ ứng xử hay những lời mà họ thốt ra, và cả... Mùi hương tồn tại trên người họ, không phải là những lọ nước hoa đắt đỏ, lại càng chẳng là bất cứ thứ mùi hương nhân tạo nào khác, cái mà tôi đang nói đến ở đây chính là những mùi hương đặc trưng đã tồn tại ở đó từ thuở ta mới lọt lòng. Điều đó vốn dĩ chẳng quá kì lạ khi tôi đang phải sống ở giữa một xã hội phân chia cấp bậc rõ ràng như thế này, xem nào, họ thường gọi tôi là gì nhỉ? Nếu như tôi nhớ không lầm, "Alpha thuần chủng"?

Tôi không rõ ý họ là gì, nhưng từ khi mới cất tiếng khóc đầu tiên chào đời, gia đình đã đặt lên vai tôi một nỗi niềm mong ước đến độ có thể xem ấy gần như là sự khát khao mãnh liệt vô cùng, rằng tôi sẽ trở thành một alpha- như cái cách mà chị tôi đã thành công. Tôi lần đầu tiên trong đời cảm nhận được hoàn toàn sức nặng của sự kì vọng đương đè nén lấy mình ngay khi chạm đến ngưỡng mười tám, với tờ xét nghiệm của bệnh viện trên tay, dòng chữ đen gọn lỏn độc mỗi từ "Alpha" đã giáng xuống cuộc đời tôi một bước ngoặt đầy to lớn, khiến khoảng trời mà tôi nhìn thấy trước mắt kể từ khi mười tám tuổi đều bị phủ bởi mảng tối đen kịt đặc quánh.

Những mối quan hệ lần lượt bắt đầu trong sự vội vã chỉ vì cái mác alpha ấy, mấy lời ngợi khen dần dà được đổ dồn về phía tôi cứ như một lẽ hiển nhiên, tôi đạt được nhiều hơn, nhưng cũng mất đi nhiều. Mà những thứ tôi đã đạt được, những điều tôi nắm được trong tay, có bao nhiêu là từ sự nỗ lực miệt mài của tôi thì tôi cũng không dám chắc. Mỗi khi vô tình nghĩ đến điều ấy, dù muốn dù không, lòng tôi vẫn thi thoảng dâng lên sự chua chát khó nói thành lời.

Chẳng ai trong số họ là thật sự công nhận những điều mà tôi đã làm, thay vào đó, họ mỉa mai, chỉ trích và chế giễu nhiều hơn ngày qua ngày. Dẫu có nói ra hay không, tôi vẫn có thể biết rõ trong lòng họ đang ẩn chứa những nghĩ suy gì, rằng là "Kurosawa cũng chỉ có mỗi khuôn mặt." "Cậu ta thì còn gì khác ngoài cái mác alpha và vẻ ngoài hoàn hảo hay sao?" Tôi tuy vượt trội, nhưng lại chưa từng được xem trọng, dù là ở nhà hay ở công ty.

Duy chỉ có một người... Em ấy đã xuất hiện vào khoảnh khắc tôi muốn buông xuôi nhất. Em ấy không ruồng rẫy cũng chẳng buông lời chế nhạo tôi như bao nhiêu kẻ khác vẫn thường làm, em chỉ ngồi đó, lắng nghe tôi, xoa dịu tôi bằng một cách vụng về nhưng lại chân thật vô cùng. Lúc ấy, cảm tưởng như thể màn đêm đang dần dà nuốt chửng lấy tôi, còn em thì lại tựa một ánh trăng bàng bạc hiên ngang đứng giữa những mảng tối đen, kéo tôi trở lại với hiện thực hà khắc.

Tôi vẫn thường nghe thấy rõ mồn một tiếng tim mình trở nên thật hỗn loạn mỗi khi đứng gần em, tôi đã luôn không kìm được lòng mình mà nhìn chằm chằm vào em mỗi khi ta vô tình chạm mặt. Và bởi vì em đã thu hút tôi như vậy suốt bảy năm trên đời, nên việc để mặc bản thân ngả nghiêng tâm trí bởi sự xuất hiện của em dường như nghiễm nhiên trở thành điều gì đó rất đỗi bình thường đối với tôi, đến độ đôi khi tôi đã không nhận ra bản thân đang vì em mà dần dà trở thành một kẻ si tình đến nhường nào.

/-/

"Anh Kurosawa?"

Một đồng nghiệp nữ rụt rè quơ tay trước mặt anh, khiến anh phải choàng tỉnh từ trong mớ ngổn ngang suy tư của chính bản thân. Vẫn như thói quen cũ, Kurosawa nở một nụ cười chói lóa, đủ dịu dàng để khiến người đối diện phải nhanh chóng quên đi bộ dạng thất thần khi nãy của anh. Biết sao được, ánh mắt anh không làm sao rời khỏi mái tóc rối của cậu đồng nghiệp kia, cứ như có thỏi nam châm hay một lực hút vô hình nào đó, khiến anh mỗi khi trông thấy cậu ấy đều chộn rộn chẳng yên, mê mẩn đến từng sợi tóc của cậu, rồi đôi mắt cứ bâng quơ hướng về phía cậu mãi.

Đột nhiên, như cảm nhận được ánh mắt của anh, mớ tệp hồ sơ trên tay cậu chàng đột ngột rơi xuống nền đất hết cả, tạo nên một tiếng động vang dội khắp văn phòng. Thấy rõ được vẻ mặt lúng túng của cậu trong khi cúi hẳn người xuống dưới, Kurosawa nhanh chóng chạy đến nhặt hộ những tờ giấy rơi rớt khắp nơi trên sàn nhà, hiển nhiên không quên bày ra trên khuôn mặt một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

"Cậu ấy thơm quá, không ngờ một beta lại có thể sở hữu mùi hương thoang thoảng dễ chịu như thế này. Cả chiếc vòng cổ hình mặt trăng kia cũng thật sự rất quyến rũ."

Trong một phút giây bất cẩn, Adachi đã vô tình chạm nhẹ lên bàn tay anh, khiến từng lời nói vang lên trong tâm trí anh đều bị cậu nghe thấy được, chúng cứ quẩn quanh đầu khiến cậu hoảng sợ, nhanh chóng rụt tay lại rồi đứng phắc lên, khuôn mặt dần chuyển sang sắc đỏ ửng như trái cà chua chín. Kurosawa đã phải kìm chế lắm để không buộc miệng bật ra tiếng cười khúc khích vì sự dễ thương của cậu chàng. Trong mắt anh, từng cử động dẫu cho là nhỏ nhất của Adachi cũng đều là đáng yêu, là quyến rũ.

Adachi có thể thấy rõ kể từ khi cậu qua đêm tại nhà của Kurosawa, thái độ của anh đối với cậu khác hẳn trước đây, dường như anh đã không còn muốn che giấu gì về thứ tình cảm anh dành cho cậu nữa rồi. Điều đó khiến cậu vừa ngỡ ngàng lại vừa bối rối theo một cách thức vô cùng khó để diễn tả bằng lời. Cậu chưa từng ở trong bất kì mối quan hệ nào trước đây, nhất là khi đối phương còn là alpha thuần duy nhất trong công ty, điều đó càng khiến cậu bị chuốc thêm vô vàn những đắn đo lo sợ. Có bao nhiêu vệ tinh đang vây xung quanh anh cơ chứ? Adachi rõ ràng không hề muốn vướng vào rắc rối với những cô nàng beta đó đâu.

Hơn hết... Adachi đưa tay xoay thật nhẹ chiếc mặt trăng trên vòng cổ của mình rồi phóng ánh mắt nhìn ra xa xăm vào một khoảng không vô định nào đó, cậu vẫn chưa thể vượt qua được nỗi tự ti của chính bản thân.

/-/

Kurosawa gác tay lên trán đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài khung cửa sổ, nền trời đen thăm thẳm sâu hút không thấy đáy từ lâu đã là thứ duy nhất bầu bạn với anh sau cả ngày dài đằng đẵng. Đêm nay lại là một đêm anh không thể nào chìm vào giấc ngủ được, cứ trằn trọc mãi trên giường, thoáng chốc mà chiếc kim giờ đã buông lơi, rơi xuống đậu lại trên con số một. Rồi ngày mới lại đang trực chờ tiến đến, kéo thêm nhiều hơn những nghĩ suy miên man đè nặng trong tâm trí.

Anh nghĩ nhiều lắm, cả về chuyện công việc lẫn các mối quan hệ. Nhưng khi chợt nhớ tới Adachi, lòng anh lại bắt đầu bồn chồn, anh không thể nào lí giải được cho những cảm xúc này, đây vốn chẳng còn là một loại tình yêu đơn thuần nữa. Ở Adachi có cái gì đó đặc biệt lắm, cái mà những beta khác không bao giờ có được, Kurosawa đã từng gặp qua rất nhiều beta, anh tin rằng trực giác của bản thân không sai bao giờ. Nhưng dẫu cho có nghĩ nhiều đến thế nào, anh vẫn không thể tìm ra câu trả lời thích đáng cho những đắn đo của bản thân, đến cuối cùng cũng bị giấc chiêm bao ập đến cuốn đi mất.

Màn đêm lại chìm vào cái vẻ tĩnh mịch vốn có của nó, kim đồng hồ vẫn đếm nhịp rơi tích tắc, và thanh âm thình thịch chậm rãi của một trái tim si tình cứ vang lên đều đều.

/-/

End chap 1.

#Lewis

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com