Kunlu Nguoi Tinh Hoan My
Giáng sinh Trắng (Ngày lễ phủ đầy tuyết trắng): Ngày Giáng sinh rơi vào 25/12 hàng năm. Tại các quốc gia châu Âu và Bắc Mỹ, đây là thời điểm tuyết rơi dày. Nhìn ra cửa sổ, bạn sẽ thấy một khung cảnh trắng muốt khi vạn vật được phủ tuyết trắng. Vì vậy, ngày Giáng sinh ngập tuyết còn được gọi là Giáng sinh trắng.
*
Sau khi Bạch Mộng Nghiên nói ra lời đó với Ngôn Kiều, cô không quan tâm thái độ của anh ta, nhanh chóng quay người, đi ra khỏi tiểu khu
Ngực cô đập liên hồi, đến mức nghẹt thở, những lời nói của Ngôn Kiều hoàn toàn biến trái tim vốn đã chết lặng của cô càng trở nên lạnh lẽo.Cuối cùng cô cũng hiểu rằng, tình yêu mà Ngôn Kiều muốn chính là cô mãi mãi ở bên cạnh anh ta, phụ thuộc vào anh ta, cô như không có đôi cánh của riêng mình.Cô vui hay buồn đều là do Ngôn Kiều, cuộc sống của cô có trở nên tốt đẹp hay không, chỉ có thể đợi gia đình anh ta cho cô.Nghỉ việc để có thể gả cho anh ta?Cô nhớ đến dáng vẻ độc đoán của mẹ Ngôn Kiều ngày hôm đó, kể cả những lời nói có vẻ dịu dàng nhưng đầy châm chọc của Hướng Mông vào buổi chiều.Một gia đình có nhiều thủ đoạn như vậy, cô thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi.Hơn 11 giờ mới về đến nhà, cô xuống xe taxi với vẻ mặt thất thần đi vào tiểu khu.Khi đến cửa, hành lang rất tối, cô mở đèn điện thoại tìm chìa khóa, lại thấy trước cửa nhà có một hộp bánh.Cô cúi người cầm lấy hộp bánh rồi đi vào nhà, đèn bật sáng, lúc này mới phát hiện đó là nửa chiếc bánh socola hạnh nhân mà sáng nay Thái Từ Khôn làm cho cô, còn chưa ăn xong.Dưới bánh có một tờ giấy, cô cầm lên xem, nhìn hàng chữ ngay ngắn thẳng tắp, đáy lòng như bị thủy triều cuốn đi."Một lần trải qua, cho dù đau đớn, cũng là trưởng thành, chỉ có trực tiếp đối mặt với kết quả, sau này mới biết rằng chúng ta nên sống tốt hơn như thế nào"Những ngôn từ đẹp đẽ, uy lực này giống như con người của anh vậy.Lời nói của anh luôn ngắn gọn và mạnh mẽ, không bao giờ phụ thuộc vào cảm xúc của cô, lại luôn hướng dẫn cô tìm đến những điều tốt đẹp hơn cho bản thân.Cầm mảnh giấy trong tay, cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng ngủ thiếp đi trên sofa lúc nào không hay....Mấy ngày tới, Ngôn Kiều không liên lạc với cô.Cô thường ngày dịu dàng, anh ta có lẽ không bao giờ nghĩ rằng có ngày cô lại kiên quyết đến như vậy, cả người như mọc đầy gai nhọn.Nhưng cô có thể làm được gì? Bản thân đã gồng mình đi đến bước này, vậy mà cô không khống chế được sợ hãi, run rẩy, tất cả dường như đã kết thúc, vĩnh viễn không thể như ban đầu.Vào ngày Giáng sinh, đến lượt cô được nghỉ ngơi, không có lịch bay.Thời tiết càng lúc càng trở lạnh, cô không muốn ra ngoài, chỉ ở nhà đến khi mặt trời lặn, lúc này vì đói quá, mà trong nhà lại không có thức ăn dự trữ, cô đành phải mặc áo khoác vào và đi xuống cầu thang đến một siêu thị gần đó để mua chút đồ ăn đã nấu sẵn.Tay xách giỏ đi dạo trong siêu thị, cô chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang quay lưng lại với mình, đang chọn thứ gì đó trước kệ hàng, cô vội vàng chạy tới gọi một tiếng, "Thái Từ Khôn!"Thái Từ Khôn đang lựa trái cây, nghe thấy cô gọi thì quay đầu lại, khẽ cười nói, "Trong nhà hết đồ ăn rồi à?"Mỗi lần anh đều có thể vô tình nói ra chính xác hoàn cảnh của cô, Bạch Mộng Nghiên gãi đầu bĩu môi, "Tôi thừa nhận bản thân có chút lười biếng..."Anh lắc đầu có chút cưng chiều, bỏ trái cây vào giỏ, "Vừa hay tôi muốn mua chút đồ nguội, tôi có thể giúp em chọn đồ ăn" Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến khu đồ nguội, từ xa cô nhìn thấy một quầy bán gà tây, một món luôn có trong ngày Giáng Sinh, cô nhìn đến mức cảm thấy bản thân sắp chảy cả nước dãi."Một mình em, sợ là ăn không hết một con gà này" Thái Từ Khôn ở bên cạnh, bình tĩnh đề nghị."Đúng vậy..." Cô xoa cằm, "Vậy mua một cái đùi gà thôi"Khi bọn họ đi qua đó hỏi, nhân viên siêu thị vội vàng nói đùi gà đã bán hết rồi, vì số lượng có hạn, chỉ có thể mua hết một con.Bạch Mộng Nghiên nghe xong vẻ mặt buồn bã, không còn cách nào khác đành phải mua một ít thịt lợn nướng, Thái Từ Khôn gắp một miếng cá hồi và mua một ít sushi, hai người cùng nhau đến quầy thanh toán."Hôm nay anh có đón Giáng sinh cùng gia đình không?" Khi bước ra khỏi siêu thị, cô mới sực nhớ ra, hỏi anh.Cô chỉ biết anh có một em gái, liệu gia đình anh có ở Thượng Hải hay không?"Ba mẹ tôi vì công việc nên hiện tại ở Bắc Kinh" anh bình tĩnh trả lời, "Em gái cũng học đại học ở đó, tôi định sẽ về Bắc Kinh thăm họ, nhưng lần này bên Anh muốn tôi quay lại sớm hơn, nên năm nay không thể đón Giáng Sinh cùng gia đình""Ngày mai tôi sẽ bay về Anh" anh nghiêng đầu nhìn.Bạch Mộng Nghiên nghe vậy thì sửng sốt, nội tâm khẽ dao động.Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: "... Nhanh như vậy.""Ừ, một số bài toán có vấn đề, chúng tôi tranh luận mấy ngày nay không được" Thái Từ Khôn nhìn gò má cô lại nói "So với mấy năm trước thì tôi về đây sớm hơn một chút rồi""Người tài giỏi luôn bận rộn mà" cô đè nén sự thất vọng trong lòng, ngẩng mặt lên nhìn anh, "Có muốn tôi ra sân bay tiễn anh không?""Tôi bay khá sớm" Anh nhìn cô nói "Sợ là dậy sớm ảnh hưởng giấc ngủ của em" Cô gật đầu thở dài, "Tiếc thật, cuối cùng cũng có người làm bánh ngọt ngon như vậy, không có cách nào khác, vậy thì chỉ có thể gặp anh vào Giáng Sinh năm sau thôi." "Hy vọng khi trở về, em không chết đói vì lười biếng" Anh bật cười trêu ghẹo.Khi đi đến trước cửa nhà, anh vươn tay mở cửa, trước khi đi vào còn nhìn cô nói "Chăm sóc bản thân thật tốt" "Tôi biết rồi, chúc anh lên đường bình an" cô cười, vẫy tay, "Cám ơn anh, Thái Từ Khôn""Giáng sinh vui vẻ"Chào tạm biệt xong, đến khi vào nhà, cô không để ý rằng ánh mắt anh như như vì sao sáng lấp lánh, chăm chú lại lặng lẽ nhìn cô.**Trở vào nhà, Bạch Mộng Nghiên ăn một chút đồ vừa mua xong thì gọi điện cho ba mẹ.Vừa cầm điện thoại lên, cô thấy một tin nhắn.Là đến từ Ngôn Kiều.Cô yên lặng đọc tin nhắn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, ngón tay dừng lại trên màn hình hồi lâu, vẫn không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ có thể đặt điện thoại xuống, ngồi ngây ngóc trên sofa.Không biết qua bao lâu, điện thoại sáng lên, thêm một tin nhắn khác.Cô cầm điện thoại lên, đọc xong tin nhắn thứ hai, hồi lâu mới cắn môi, nhặt chiếc áo khoác và chùm chìa khóa bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.Những gì Thái Từ Khôn nói với cô trong tờ giấy trước đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu.Một lần trải qua, bất kể kết quả là gì, cô vẫn phải trực tiếp đối mặt.Bạch Mộng Nghiên, không có gì phải sợ cả.Cô bắt taxi đi đến khách sạn Bốn Mùa ở khu Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, cô bước vào sảnh khách sạn, sau đó liền nhìn thấy phòng tiệc được ghi trên tấm biển.Nín thở bước từng bậc thang lên tầng hai, mỗi chân dừng như ngày càng nặng nề hơn.Sự rụt rè và tự ti tích tụ trong lòng cô đã không vượt qua được mong muốn được tận mắt chứng kiến một sự thật đau lòng.Đi đến một ngả rẽ cách khá xa phòng tiệc, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Ngôn Kiều cùng Hướng Mông đang đứng ở lối vào phòng tiệc, chào đón khách.Hướng Mông mặc một chiếc váy màu tím, ôm cánh tay của Ngôn Kiều cả người vừa rực rỡ lại hấp dẫn, mỉm cười rất dịu dàng, trong khi Ngôn Kiều cầm ly rượu trong tay, thỉnh thoảng uống rượu, thoải mái giao tiếp với khách khứa.Tin nhắn thứ hai cô nhận được là từ Hướng Mông, cô ta nói hai người đang làm lễ đính hôn. Khung cảnh thật sự hiện ra trước mặt vô cùng chân thực, nói cho cô biết hai người rất xứng đôi vừa lứa.Khoảng cách chỉ 10 mét, nhưng như thể cách cô cả một thế giới.Bạch Mộng Nghiên nhìn một lúc, cô cầm điện thoại, bấm gọi một dãy số.Trong tầm mắt của cô, Ngôn Kiều lấy điện thoại từ túi áo vest ra, lập tức gỡ tay Hướng Mông đang ôm mình, đi cách xa một khoảng, nụ cười Hướng Mông lập tức trở nên khó xử và trống rỗng."Tiểu Nghiên," giọng nói có chút kinh ngạc của Ngôn Kiều vang lên bên tai cô, "Cuối cùng em cũng gọi điện cho anh, sao em không trả lời tin nhắn, anh rất lo lắng cho em""Lần trước là anh không tốt, không có kiên nhẫn, khiến em sợ hãi" Anh ta nhẹ nhàng nói "Anh sẽ đợi em, Tiểu Nghiên, bao lâu cũng sẽ đợi"Bạch Mộng Nghiên nghe anh ta nói, lúc này nhắm mắt lại, quay người và đi xuống bậc thang."Sao em không nói gì? Tiểu Nghiên?""Ngôn Kiều," cô hít một hơi thật sâu, "Bây giờ anh đang làm việc sao?"Ngôn Kiều ở đầu bên kia dừng vài giây, nhỏ giọng nói: "Ừ, cuối năm luôn bận rộn, làm xong anh sẽ đến gặp em""Em muốn ăn bánh ngọt gì không?"Đi một lúc cũng xuống đến đại sảnh.Bạch Mộng Nghiên đi thẳng ra khỏi sảnh khách sạn, ngoài cửa là ánh đèn đêm Giáng sinh rực rỡ, cô đứng sững lại, nhẹ giọng nói "Thật sao? Món tráng miệng à"Ngôn Kiều còn tưởng rằng cô lại mơ hồ, khẽ cười nói: "Tất nhiên rồi, anh có bao giờ gạt em đâu?"Bạch Mộng Nghiên nhìn cây thông Noel khổng lồ ở lối vào khách sạn, rất nhiều người qua đường đến chụp ảnh, cây thông trang trí đẹp mắt, khắp nơi tràn ngập không khí Giáng SinhCô nhớ rằng vào đêm Giáng sinh năm ngoái, anh ta đã chuẩn bị cho cô ấy một chiếc bánh ngôi nhà người tuyết Giáng Sinh thật lớn với bánh mì nướng mật ong, khiến cô hạnh phúc trong một thời gian dài; còn có Giáng Sinh những năm trước nữa, anh ta đã đặc biệt mời một đầu bếp bánh ngọt đến làm một tòa tháp Giáng Sinh bằng bánh Macaron, thậm chí còn hoàn thành công việc trước vài ngày, để tranh thủ thời gian ở bên cô.Mặc dù cô là một người nhạt nhẽo lại hay mơ mơ hồ hồ.Ngôn Kiều luôn phàn nàn rằng tình cảm của cô dành cho anh ta chỉ mới ở giai đoạn quen biết ban đầu, nhưng anh ta không biết rằng, cô tuy chậm nhiệt, nhưng một khi đã yêu rồi thì sẽ rất khó buông bỏ.Tuy nhiên, những điều này không còn quan trọng nữa.Cho dù đó là một lời nói dối mang theo ý tốt, mà anh ta không muốn cô biết, có lẽ đang nỗ lực để xoay chuyển tình thế. Cho dù tình yêu ba năm của cô trong mắt nhiều người như là một trò đùa thì nó nên có một kết thúc viên mãn và đúng đắn."Ngôn Kiều""Hả?""Chúng ta chia tay đi"Nói xong cô cúp máy, tắt nguồn điện thoại bỏ vào túi xách rồi rời khỏi khách sạn.Cô cứ đi lang thang trên đường nhưng dường như chẳng thấy mỏi, trong số những người qua đường có người già, có đôi vợ chồng, có cặp tình nhân, đây là đêm Giáng sinh, dù là lễ hội phương Tây lại ảnh hưởng rất nhiều đến văn hóa phương Đông.Đi hết con đường đến Đại lộ Tân Giang.Trên sông Hoàng Phố có những con tàu du lịch được trang trí lộng lẫy, mặt sông gợn sóng nhè nhẹ trong đêm tối, một mình cô dựa vào lan can, tiếng người xung quanh dần dần tản đi.Cô muốn động đậy, nhưng đứng quá lâu hai chân lại tê dại, khẽ nhúc nhích, ngước mắt lên liền nhìn thấy Thái Từ Khôn đứng bên cạnh cô đã lâu.Anh lặng lẽ nhìn cô, giống như dòng sông giữa đêm.Vào lúc này, Bạch Mộng Nghiên không nhận ra rằng việc anh xuất hiện ở đây là vô lý, như thể trong tiềm thức, cô luôn cảm thấy rằng anh sẽ xuất hiện trước mặt cô khi cô bất lực, chật vật nhất.Cô thẫn thờ nhìn anh đưa tay cởi khăn choàng cổ, sau đó quấn quanh cổ cô.Khăn choàng mang theo hơi thở của anh, ấm áp, như chống lại được lạnh giá, hơn nữa còn mang theo mùi hương khiến cô cảm thấy dễ chịu như lần cô bị sốt.Tựa như một con tàu lẻ loi đã cập cảng, mọi cảm xúc và mệt mỏi đều tan biến ngay lập tức"Lạnh quá" Cô xoa xoa hai bàn tay đỏ ửng vì lạnh, hé miệng cười nói với anh "Mà tôi đói quá." "Muốn ăn gà tây, với bánh ngọt""Trước đây, mỗi đêm Giáng sinh, tôi đều được ăn bánh ngọt rất ngon" cô tự nhủ, rồi chậm rãi dựa vào lan can, ngồi xổm xuống "Sau này, có lẽ không còn nữa" "Tôi ngồi một chút, lúc nảy đứng lâu quá nên hơi mỏi"Bạch Mộng Nghiên không muốn khóc, mặc dù rất khó chịu, nhưng không thể rơi giọt nước mắt nào."Tôi muốn rời khỏi chỗ này" hai tay cô đặt ở trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Thái Từ Khôn, "Muốn đi một nơi thật xa""Tính cách của tôi nhát gan, đột nhiên bây giờ muốn chạy thật xa nơi này"Thái Từ Khôn cúi đầu nhìn gương mặt bình tĩnh thậm chí có chút chết lặng của cô, một lúc sau, anh cũng cúi người ngồi xổm xuống."Lúc trước có một người bạn nói với tôi một câu" anh nhẹ nhàng vươn tay xoa tóc cô."Cuộc đời, một nửa là ký ức, một nửa là tiếp diễn(*)""Chờ em bình tĩnh lại, sau đó sẽ tiếp tục tiến về phía trước, bây giờ mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi thôi"Cảm nhận được bàn tay dịu dàng của anh đang vuốt tóc cô, nhiệt độ hoàn toàn trái ngược với cái lạnh giá ngày đông.Cho dù là chỉ một giây thôi, cô cũng mong muốn được cảm nhận độ ấm này, cô tham lam bàn tay này mỗi khi gặp khó khăn có thể mang hơi ấm đến cho cô."Tôi vẫn muốn ăn gà tây" một lúc sau cô nhẹ nhàng nói."Tôi mua rồi, mua một con luôn" Anh nhếch khóe miệng, "Ăn không hết cũng không sao" "Tôi cũng muốn ăn bánh ngọt." "Bánh phô mai việt quất ở trong lò vẫn còn nóng"...Cảm giác chua chát từ đáy lòng dâng đến mũi, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen lúc nào cũng điềm tĩnh, "Tôi muốn về nhà" "Vậy thì về nhà đi" Anh vươn tay đỡ cô đứng dậy, khi đồng hồ điểm số 0, anh nói từng chữ một, "Em muốn đi đâu thì tôi đi cùng em.""Giáng sinh vui vẻ, Tiểu Nghiên"(*)Cuộc đời, một nửa là ký ức, một nửa là tiếp diễnNguyên văn trong tiếng trung là 「生活,一半是回憶,一半是繼續」Câu nói này hình như là một câu văn bất hủ trên các trang mạng Trung Quốc, mình tìm khá nhiều nơi nhưng không có bản dịch mượt nhất.Từ 繼續 /Jìxù/ nghĩa hán việt là: Kế tụcTừ điển phổ thông: Tiếp tục, tiếp theo, nối tiếp.Bản convert và bản gg dịch thô đều dịch là 'Tiếp tục'. Nhưng mà mình đọc thấy từ tiếp tục nó cứ ngang ngang sao ấy nên thay bằng 'Tiếp diễn' Tiếp diễn nghĩa là: tiếp tục xảy ra, diễn ra.
Lời người edit: Từ chương này sẽ đổi xưng hô Tôi - cô sang Tôi - em vì từ đây nữ chính chia tay nam phụ rồi, nam chính lên sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com