TruyenHHH.com

Ktdk Prototype Au Outset

Mikumo kéo khoá vali đồ cuối cùng và khoác áo vào.

Họ trở về trong đêm ngay sau khi Hội nghị kết thúc. Katsuki có thể sẽ rất bận trong khoảng thời gian sắp tới. Cả hai không nói với nhau được mấy lời, hành lang tại sân bay vắng vẻ chỉ có những tiếng cọc cạch kéo vali của Katsuki.

Katsuki nói rằng hắn đã đặt vé khoang hạng Nhất. Hoặc bao trọn một máy bay để họ có thời gian riêng với nhau, Mikumo không rõ.

"Gougou, chúng mình nói chuyện được không?" cuối cùng Mikumo cũng mở lời. Cậu nhìn Katsuki gật đầu nhẹ một cái, nhưng hắn vẫn không dừng việc rót rượu ra ly lại.

Hắn đưa cho cậu một ly rượu, nhưng Mikumo không lấy, thay vào đó cậu nhìn Katsuki với ánh mắt kiên định. Không nhận được sự hợp tác của Mikumo, Katsuki đặt ly rượu của cậu xuống, cụng miệng ly của mình vào nó và nâng ly như thể đang ăn mừng. "Chúc mừng Ground Zero, Thư kí Bộ Tam."

Ánh mắt của Mikumo lướt qua không gian xung quanh mình, "Vậy là cậu biết trước rồi à?" Nếu không hắn sẽ chẳng thể biết họ cần ở khoang hạng Nhất hay mấy ly rượu đắt tiền này làm gì.

"Khi mình trở về Nhật Bản, tớ sẽ nói hết mọi thứ với cậu," Katsuki nắm lấy bàn tay trái của cậu, ngón cái xoa lên vết sẹo ở mu bàn tay. "Tớ hứa. Tớ xin lỗi. Cậu biết tớ yêu cậu mà. Tớ chỉ muốn gây bất ngờ."

Cứ như thể có một dòng điện chạy qua người Mikumo mỗi khi Katsuki hôn lên gan bàn tay cậu. Hơi thở của hắn xuyên qua kẽ tay, bàn tay của Katsuki đặt tay cậu lên má để có thể dụi vào lòng bàn tay chai sần của Mikumo, để cậu ôm lấy khuôn mặt tuyệt đẹp đến chết người của hắn.

"Tại sao lại là cậu?" giọng Mikumo tả tơi. Ước gì cậu có thể co người vào góc nào đó và ôm lấy bản thân, cầu xin từng thớ cơ trong người ngừng run rẩy. Cậu không sợ hãi mối quan hệ của họ sẽ sứt mẻ sau chuyện này, nhưng giận đến run người.

"Vì, chà, mọi người bỏ phiếu cho tớ. Họ thấy tớ đủ khả năng—"

Mikumo cắt ngang câu nói của hắn bằng cách thu tay lại. Katsuki duỗi vai, dựa vào ghế. "Tớ không hỏi vì sao Thư kí Bộ Tam lại là cậu," chuyện này còn nằm trong dự tính của Mikumo. Katsuki luôn cố gắng mở rộng vòng quan hệ trong hệ thống anh hùng toàn cầu không chỉ để mãi mãi là một Anh hùng Chuyên nghiệp bình thường, "Tại sao trong tất cả những kẻ muốn hạ bệ tớ, đó lại là cậu?"

Thế nhưng Katsuki không nói gì. Anh đặt ly rượu uống dở xuống, và mọi s̶ự̶ ̶t̶ự̶ ̶t̶i̶,̶ ̶đ̶a̶u̶ ̶đ̶ớ̶n̶ nghi vấn trong cậu chực trào tuôn ra. "Tớ đã làm gì mà xứng đáng bị cậu đối xử như thế vậy, Gougou? Tớ không đủ tốt với cậu, h-hay tớ không khiến cậu cảm thấy được yêu—"

"Vì cậu quá tốt," Katsuki lớn giọng. "Nếu cậu được vào Bộ Tam, có phải—" hắn nghẹn lại. "Có phải cậu cũng sẽ liều chết như Superhero không?"

"Vậy là vì tớ quá tốt, vậy nên cậu muốn biến tớ thành một kẻ bớt tốt đi à?" Mikumo đứng dậy khỏi ghế, luồn tay vào mái tóc được chải gọn của mình. "Tớ không hề rút khỏi danh sách ứng cử—"

"Tớ làm đấy," giọng anh b̶ì̶n̶h̶ ̶t̶h̶ả̶n̶ hạ xuống, nhỏ nhẹ.

Tám năm.

Nó chẳng ăn nhằm gì so với hai mươi lăm năm ở bên cạnh nhau của Katsuki và Mikumo, nhưng bao mồ hôi xương máu của cậu đã dành ra để có thể đủ xứng đáng đề tên mình vào danh sách ứng cử thì chẳng kém hơn sự gắn bó giữa họ. Superhero đã kỳ vọng vào cậu, bạn bè, gia đình, chính bản thân Mikumo cũng kỳ vọng vào cậu nữa.

"Tớ không thể để cậu kéo tớ xuống được, Gougou," cậu tuyên bố, hít vào một hơi thật sau. "Tớ đã cố gắng gấp mười lần người thường vì tớ vô năng, và tớ đã cố gắng gấp đôi để có thể đủ tốt với cậu," bàn tay cậu đặt lên vai anh, nhưng Mikumo không muốn cảm nhận bất cứ phản ứng quen thuốc nào mà Katsuki dành cho mình. Giọng cậu nhẹ nhàng, thân mật và tình cảm nhất có thể như họ không quát tháo nhau hai phút trước, "Nhưng tớ biết cậu chẳng bao giờ thấy đủ cả."


Nếu họ kết hôn rồi thì Mikumo có thể nói họ đang tạm ly thân.

Katsuki có rất nhiều việc cần xử lý với chức vị mới tại Tổ chức Anh hùng Quốc tế. Mikumo xung phong tham gia vào đội ngũ anh hùng giúp sơ tán người dân Shizuoka. Mẹ của Mikumo vẫn sống ở đó, và cũng đã lâu lắm rồi cậu không có dịp nào rảnh để gặp lại Yu và Shoto.

Người dân thậm chí còn quan tâm ngược lại. Mikumo thường được mấy đứa trẻ xúm lại xin chữ kí. Một vài nhóc muốn chạm vào găng tay tích hợp năng lượng của cậu, nhưng vì nó vẫn là vũ khí, thay vào đó cậu tặng chúng mấy viên kẹo.

"Trông anh giống Superhero quá!" một đứa nhóc chỉ vào kính quét của Mikumo. "Anh có hai cái chỏm tóc dựng này!"

"Đấy là tai thỏ," đứa còn lại phản bác.

Mikumo chạm lên phần ăng-ten của gọng kính. Cậu mỉm cười, đứng dậy, dẫn bọn trẻ đến chỗ gia đình, "Không phải cái nào hết, nhưng anh là người hâm mộ số Một của Superhero thì đúng rồi."

Luôn vậy. Sẽ luôn như thế.

Yu thảy cho cậu hai gói cơm nắm. Lạnh ngắt.

"Cảm ơn," cậu cười, bóc vỏ ngoài ra. Ở cái đất sắp trở thành hoang mạc thì lấy đâu ra lò vi sóng. "Todoroki đâu rồi?"

"Đang trả lời phỏng vấn," cô nàng tóc màu mận trèo lên vài cái ghế bành đã hỏng chồng lên nhau, ngồi xuống chiếc cao nhất khi đã chắc chắn nó chẳng rơi. Mikumo ném cho Yu chai nước khi cô ra hiệu, "Tớ rất tiếc vì chuyện tuần trước."

"Bọn tớ đâu có chia tay," Mikumo biết nếu cậu và Katsuki chia tay, người khó xử nhất sẽ là Yu. Ba người họ là Tam giác vàng khi vẫn còn đi học cấp Ba và chẳng ai thân với hắn và cậu như Yu, "Gougou sẽ không thường xuyên về nhà nữa. Cậu ấy là Thư kí Bộ Tam rồi. Chúng tớ sẽ cố gặp nhau ít nhất một tuần một lần."

"Không, ý tớ là... chuyện cậu rút khỏi danh sách ứng cử trong vị trí của Bộ Tam cơ. Chẳng giống cậu gì cả," Yu đổ ít nước ra tay để rửa qua. "Cậu cũng không nói với tớ, Yamikumo. Vậy mà cậu nói với Gougou. Ưu tiên người yêu đến vậy luôn."

Mikumo nhai cơm ở một bên má, ậm ừ mấy tiếng. Nói ra sự thật lúc này không hợp lí, riêng việc cậu tình nguyện đến Shizuoka cũng khiến Katsuki thôi cầu xin cậu tha thứ cho hắn. Chẳng đời nào Mikumo làm thế. "Cậu ấy cũng chỉ biết trước khi Hội nghị bắt đầu thôi."

"Nhưng tại sao?" Yu cau mày. "Cậu từ bỏ quá nhiều thứ chỉ để dừng lại trước khi đạt được thứ cậu hằng mong muốn."

Mất một lúc cậu mới nuốt hết thức ăn xuống được. "Thế là thế đó," Mikumo nhún vai. Yu giơ tay lên tư thế hàng, và tiếng nổ vang lên bên tai trước khi họ kịp chuyển chủ đề.

Mikumo là người chạy đi ngay khi có thông báo rằng vị trí phát nổ là trạm nghỉ của người dân. Cả cơ thể cậu căng cứng lại, bởi cũng như bao người dân khác, mẹ cậu cũng ở trong đó.

"Cứu được nhiều người càng tốt," giọng cậu như hét qua bộ liên lạc, và Mikumo chạy đến nhanh đến nỗi cậu suýt ngã khi rẽ sang lối khác. "Long Weizi, gọi cứu thương. Mt. Lady, tớ cần cậu dỡ những phần đổ nát ra."

"Yamikumo, bệnh viện ở đây đã không hoạt động nữa rồi," giọng của Shoto gấp gáp bên đầu dây còn lại. "Ít nhất cũng phải mất đến ba mươi phút mới có cứu viện."

Mikumo bật phản lực ở găng tay và nâng những đống đổ nát lên. "Sơ cứu và chuẩn đi xe đi."

Bật kính quét và kiểm tra mọi nơi, Mikumo liên tục gọi mẹ, và cậu chờ bà đáp lại. Cậu cứu cả những người dân khác, gọi đồng đội đến trợ giúp và tiếp tục tìm kiếm mẹ mình. Yu chạy đến phía cậu khi Mikumo thấy mẹ mình được một người đồng đội đưa ra ngoài. Còn nhiều người khác được cứu ra, một số bị bỏng nặng và nhẹ, một số bất tỉnh. Có một số thiệt mạng.

Hai đầu gối cậu khuỵ xuống, và bên cứu hộ vây quanh bà. Những miếng bông cứ thấm vào vết thương lại đẫm máu. Hai mắt cậu nhoè hết đi vì nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com