TruyenHHH.com

Kryptonite Kiss


Đọc vui vẻ~(*'ω`*)


_________________

Báo thức kêu bíp liên tục trong vài phút cho đến khi Clark mở mắt. Tiếng ồn thật khó chịu. Anh không thể bỏ qua nó nữa. Ngồi dậy trên giường, Clark với tay về phía đồng hồ trên đầu giường và tắt báo thức. Trời đã trưa. Đêm qua, Clark đã đặt báo thức để anh không ngủ cả ngày nữa.

Ngáp dài, Clark buồn ngủ liếc nhìn sang phía bên kia của chiếc giường, lúc này đang trống trãi. Bruce đã rời đi mà Clark không hề hay biết. Thông thường, anh không phải là một người ngủ say đến vậy. Nhưng gần đây, Clark rất khó thức dậy và anh luôn cảm thấy mệt mỏi. Có điều gì đó thực sự không ổn với anh.

Clark cau mày, cảm thấy hơi lo lắng. Anh chắc chắn rằng mình sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy mệt mỏi như vậy?

Vội vã rời khỏi giường, Clark đi vào phòng tắm. Sau khi đánh răng và cạo râu, anh nhanh chóng mặc quần áo và đi xuống cầu thang. Trong bếp, anh thấy Alfred đang rửa chén.

Người quản gia chào đón anh ta với một nụ cười. "Chào buổi trưa, Ngài Clark. Ngài có cảm thấy thế nào rồi?"

"Uh, Tôi ổn" Clark mỉn cười đáp lại. Anh không muốn mọi người phải lo lắng.

" Ngài Bruce đang tham dự một cuộc họp hội đồng quản trị vào lúc này, nhưng ngài ấy sẽ trở về nhà ngay sau đó", Alfred giải thích. "Trong lúc đó, ngài có muốn ăn trưa không, Ngài Clark? Hoặc tôi có thể chuẩn bị bữa sáng cho ngài nếu ngài muốn?"

"Bữa trưa có vẻ tốt hơn, Alfred. Cảm ơn". Clark ngồi xuống bàn ." Và ông có thể gọi tôi là Clark được không? Chúng ta là bạn. Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ khi được gọi là Ngài."

"Tôi phục vụ gia đình Wayne. Là một quản gia, đó là một điều bình thường để gọi các thành viên trong gia đình là Ngài(cậu chủ)."

Đôi mắt của Clark mở to trước lời nói. "Ông xem tôi như là một thành viên trong gia đình?"

"Tất nhiên, Ngài Clark." Alfred nói một cách thích thú. "Ngài muốn gì cho bữa trưa?"

" B-Bất cứ điều gì . Cảm ơn ."

"Không có gì, thưa Ngài Clark."

SxB

Sau bữa trưa, Clark lang thang quanh trang viên một lúc, rồi anh đi xuống Batcave. Vì Bruce chưa về nhà và Clark cảm thấy buồn chán. Anh không có việc gì để làm, ngoài việc ăn và ngủ và đi chơi với Bruce. Thông thường, công việc của anh tại Daily Planet và nhiệm vụ của anh là Superman luôn khiến anh bận rộn. Nhưng ngay lúc này, Bruce muốn anh nghỉ ngơi, nhưng thật nhàm chán khi không làm gì cả ngày.
Clark đi vòng quanh Batcave, nhìn chằm chằm vào tất cả các thiết bị khác nhau của Bruce. Anh vẫn tò mò về Shark Repellant Bat Spray. Clark cười khi nhìn chằm chằm vào bình xịt trông rất bình thường và một số thiết bị khác có tên khá là buồn cười.

Tản bộ sang phía bên kia của hang động, Clark ngưỡng mộ vô số phương tiện của Batman. Sẽ rất vui khi lái Batmobile một lần, hoặc thậm chí là Batblade. Rồi anh nhìn chằm chằm vào chiếc phi cơ, có kiểu dáng như máy bay chiến đấu. Chiếc máy bay màu đen phải nặng ít nhất vài tấn

Clark nhìn chằm chằm vào máy bay một cách kĩ lưỡng. Anh muốn kiểm tra thử sức mạnh của mình. Thông thường, Superman có thể nâng một chiếc máy bay dễ dàng, nhưng bây giờ anh cảm thấy mình yếu hơn bình thường. Anh cần phải xem tất cả những gì anh có ngay bây giờ.

Bằng cả hai tay, Clark nắm lấy chiếc Batplane và cẩn thận nhấc nó lên khỏi mặt đất. Anh giơ chiếc máy bay lên cao, qua đầu trong vài giây cho đến khi hai cánh tay bắt đầu run rẩy vì gắng sức. Clark nhăn nhó, cơ bắp căng cứng để nâng vật nặng. Trước khi sức mạnh của anh cạn kiệt, anh nhanh chóng thả chiếc Batplane xuống đất với tiếng động lớn, ầm ĩ.

Clark thở hổn hển, anh cúi xuống, đặt tay lên đầu gối. Hai cánh tay anh vẫn run lẩy bẩy và anh cảm thấy như thể anh sắp bất tỉnh.

"Thật tệ", anh lẩm bẩm một cách sợ hãi.

Có gì đó không ổn đang xảy ra với anh. Anh chỉ yếu như vậy khi ở gần kryptonite. Điều này không hoàn toàn không ổn chút nào. Cần phải tìm ra cách khắc phục điều này. Có lẽ Jor-El sẽ có câu trả lời cho anh.

Sau khi lấy lại được nhịp thở, Clark rời Batcave và đi lên phòng. Anh tìm thấy bộ đồ Superman của mình trong ngăn kéo. Nhanh chóng thay quần áo. Rồi anh bay ra khỏi cửa sổ, tiến về phía Bắc, nơi Pháo đài Cô đơn.

Áo choàng của anh ta lất phất phía sau khi anh bay lên xuyên qua những đám mây. Cố giấu mình trong khi phóng đi trên bầu trời. Giống như Bruce đã nói, Superman bây giờ vẫn chưa đủ mạnh để chiến đấu, vì vậy anh cần phải cẩn thận. Anh dự định bay đến pháo đài thật nhanh, sau đó bay về nhà mà không cần đi đường vòng.

Khi đến gần Bắc Cực, Clark có thể cảm thấy nhiệt độ giảm dần. Thông thường, nhiệt độ cực đoan ở đây không làm phiền anh chút nào, nhưng giờ đây anh lại run lên vì lạnh. Anh nghiến răng lại, hai tay khoanh trước ngực, cố gắng giữ nhiệt. Sao lại lạnh thế này? Anh thậm chí còn yếu hơn những gì anh nghĩ ban đầu?

Từng cơn gió thổi qua làm anh lạnh thấu xương. Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi. Anh bắt đầu run rẩy không kiểm soát. Cảm giác mệt mỏi bao phủ lấy anh, như thể tất cả sức lực của anh đã bị rút hết khỏi cơ thể. Trước khi có thể nghĩ thêm được điều gì, anh đã rơi xuống.

Rơi thẳng xuống từ bầu trời và đâm vào đất tuyết trắng. Trong một khoảnh khắc, anh nằm đó, một nửa bị chôn vùi trong tuyết, quá kiệt sức để di chuyển. Anh có thể cảm thấy ý thức của mình dần mất đi. Clark cần phải làm gì đó trước khi quá muộn. Anh rên rỉ đau đớn lăn qua một bên và với lấy Bat-Comm trong thắt lưng.

"B-Bruce..." Clark gọi cho Bruce trước khi bất tỉnh.

SxB

"Clark! Clark, anh có nghe thấy tôi không?"
Bruce đang hét lên. Giọng gã vang lên như ngọn đèn chiếu sáng trong bóng tối.

Clark nhăn mặt, anh hé mắt, khẽ nhìn. Điều đầu tiên anh nhìn thấy là khuôn mặt của Bruce. Mặc dù đang mặc áo choàng Batman nhưng tất cả sự hoảng loạn và sợ hãi của gã đều lộ rõ. Gã run rẩy như sắp khóc.

"Đồ ngốc! Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?!" Bruce mắng anh.

"Xin lỗi " Clark lẩm bẩm với giọng khàn khàn.

Bruce kéo anh vào lòng, ôm anh thật chặt. Clark dựa vào Bruce, anh nhìn xung quanh. Họ đang ở trên sàn, bên trong chiếc phi cơ. Máy sưởi đang được bật, và Clark được quấn vài cái chăn quanh người. Rõ ràng, Bruce đã tìm thấy anh trong tuyết và điều trị chứng hạ thân nhiệt.

"Anh có thể đã chết!" Bruce khóc nức nở trên tay Clark.

"Anh xin lỗi" cảm giác thật tội lỗi. Anh tiến về phía khuôn mặt của Bruce và kéo mặt nạ ra để lộ những giọt nước mắt của gã. Anh lau nước mắt khi cúi xuống, hôn lên mặt Bruce. "Anh xin lỗi."

Vẫn khóc, Bruce cúi đầu, giấu mặt vào vai Clark. Tiếng nức nở len lỏi khắp cơ thể anh khi anh ôm chặt lấy Clark. Tiếng khóc như muốn xé lòng anh.

Nhẹ nhàng an ủi, Clark dùng hai tay ôm lấy mặt Bruce, rồi anh hôn hết nước mắt "Xin lỗi vì đã làm em sợ. "

Đáp lại, Bruce ngước lên và hôn môi anh. Sau đó, gã tựa đầu vào Clark, phàn nàn, "Nếu anh thực sự muốn xin lỗi, hãy ngừng làm tôi khóc đi. Tôi muốn phát ốm lên vì nó đấy."

Clark nở một nụ cười. "Anh xin lỗi mà."

" Được rồi, chúng ta cùng về nhà" Bruce đứng dậy và giúp Clark một tay.

Clark nắm lấy tay anh, rồi Bruce kéo anh đứng dậy. Một làn sóng chóng mặt ập đến làm Clark choáng váng một chút.

"Anh có ổn không?" Bruce nhanh chóng đỡ lấy anh, giúp anh đứng vững.

" À...ừ.." Clark dừng lại, rồi anh thành thật trả lời. "Thật ra anh cũng không biết nữa. Anh cần gặp cha ở pháo đài. Có thể ông ấy sẽ biết những gì đang xảy ra với anh."

"Được thôi". Bruce gật đầu. "Hãy đi gặp Jor-El."

SxB

Đến Pháo đài Cô đơn, Bruce hạ chiếc Batplane trong tuyết, sau đó gã rời khỏi máy bay cùng Clark. Kryptonian yếu ớt dựa vào gã để bước vào tòa kiến trúc băng giá kia. Họ đi xuống một hành lang dài cho đến khi họ tới được máy tính của pháo đài.
Loạng choạng một chút, Clark bước về phía bảng điều khiển và gõ vào một thiết bị. Với một tia sáng, hình ba chiều của Jor-El xuất hiện trước mặt họ.

Chương trình AI mỉm cười, ông vui vẻ khi được gặp lại họ. "Kal-El, con đã thức dậy. Thật là một sự bất ngờ thú vị. Và cuối cùng cha cũng được thấy con dẫn người yêu của mình đến gặp mặt cha."

Clark đáp lại bằng một nụ cười. "Vâng, thật tốt khi gặp lại Cha."

" Con cảm thấy thế nào rồi, con trai?"

" Khá ổn" Keith Clark trả lời, Bruce bực bội, thúc cùi chỏ vào anh.

"Khá ổn?!" Bruce cắt lời anh. "Anh vừa bị bất tỉnh trong tuyết đấy!"

Hình ba chiều lộ rõ vẻ lo lắng. " Con bị ngất sao, Kal-El?"

" Gần đây, con cảm thấy mình hơi mệt mỏi và yếu ớt" Clark thú nhận một cách miễn cưỡng.

" Yếu đến mức nào? Giải thích rõ hơn về tình trạng của con cho ta xem" Jor-El nhấn mạnh.

Khẽ thở dài, Clark giải thích, " Thỉnh thoảng, con bị chóng mặt và con luôn cảm thấy mệt mỏi. Một khi con đi ngủ thì giấc ngủ của con rất sâu và khó để tỉnh lại. Ngoài ra, con yếu hơn về thể chất. Con đã kiểm tra sức mạnh của mình bằng cách nâng Batplane và cánh tay của con bị mỏi."

" Anh nâng Batplane khi nào? Em bảo anh nghỉ ngơi cơ mà" Bruce cằn nhằn anh.

Clark mỉm cười ngượng ngùng. " Xin lỗi, anh chỉ muốn xem những gì mình có ngay lúc này. "

" Kal-El, con đã cảm thấy như vậy từ khi con thức dậy từ trạng thái tái sinh của mình đúng không?"

"Cái gì cơ? "Clark nhướn mày bối rối.

"Hôn mê, trạng thái hôn mê của anh" Bruce làm rõ.

"Oh. Đúng vậy." Clark thừa nhận. " Nó bắt đầu xuất hiện từ khi con tỉnh lại."

" Ta hiểu rồi" Hình ba chiều dừng lại một lúc trước khi ông nói, " Con có thể mô tả khoảnh khắc lúc con thức dậy không? Con có nghe thấy gì không?"

"Có, là giọng của Bruce."

"Cái gì?"Bruce ngạc nhiên nhìn anh.

"Anh nghe thấy giọng nói của em." Clark nhìn vào ánh mắt của gã và mỉm cười. " Em đã nói với anh hãy tỉnh lại và em yêu anh. Lúc đầu thì anh nghĩ đó là một giấc mơ. Nhưng đó là thật, phải không?"

Anh ấy đã nghe tiếng mình gọi...Bruce đỏ mặt, lắp bắp nói, "K-Không, không phải vậy. Tôi đã nói chuyện với anh ấy vào đêm trước khi anh ấy thức dậy."

Jor-El cau mày, lo âu nhìn Clark. "Khi một Kryptonian rơi vào trạng thái hôn mê, điều quan trọng là phải hoàn thành quá trình tái sinh một cách tự nhiên. Nếu làm gián đoạn quá trình đó sẽ gây hại. Tình yêu của con dành cho Bruce đã đánh thức con trước khi con sẵn sàng. Đó là lý do tại sao con rất yếu."

"Oh..." Clark nhíu mày, nghĩ ngợi .

Bruce nhìn Kryptonian đang gặp rắc rối như vậy làm trái tim anh đau nhói trong lồng ngực, tan nát dưới sức nặng của cảm giác tội lỗi. "Vậy, đó là lỗi của tôi?" Gã lẩm bẩm một cách buồn bã.

"Không, không phải thế" Clark nhanh chóng nói.

"Về cơ bản thì đúng là vậy" Jor-El trả lời ngược lại.

"Hãy đừng trách em ấy nữa !" Clark hét lên với hình ba chiều.

"Ta chỉ nói sự thật, Kal-El. Bruce là lý do làn con thức dậy."

Bruce cảm thấy tội lỗi, cúi đầu khi gã hỏi, "Có cách nào để Clark lấy lại sức mạnh không?"

"Có. Sức mạnh của nó sẽ trở lại một cách tự nhiên nếu nó không sử dụng quá mức bản thân mình" Jor-El giải thích.

"Sẽ mất bao lâu để làm được điều đó?"

" Có thể phải mất nhiều năm."

" Nhiều năm?!Con không thể đợi lâu như vậy" Clark phàn nàn.

"Nếu con muốn phục hồi nhanh hơn, con có thể thực hiện lại tình trạng hôn mê" Jor-El đề xuất.

"Không được!" Clark ngay lập tức từ chối " Con phải thức"

" Thì, có những phương pháp khác nhưng rất là mạo hiểm. Lựa chọn an toàn nhất cho con là nghỉ ngơi và chờ sức mạnh trở lại."

"Những phương pháp khác?" Clark tò mò hỏi.

" Chúng ta không còn cách nào khác" Bruce giữ lấy tay anh khi nói.

"Cái gì?" Clark liếc nhìn gã.

"Bây giờ, hãy nghỉ ngơi một cách nghiêm túc" Bruce nghiêm túc tuyên bố, " Em sẽ bảo vệ anh cho đến khi sức mạnh của anh trở lại. Không quan trọng phải mất bao lâu. Vì vậy, đừng lo lắng về nó hay sử dụng bản thân quá mức. Em sẽ lo tất cả mọi thứ."

"Anh không phải là một tên tàn tật, Bruce". Clark nói, " Em không thể mong anh chỉ ngồi một chỗ và không làm gì cả."

" Làm ơn. Hãy để em chăm sóc anh." Gã siết chặt tay Clark, nhìn thẳng vào mắt anh.

" Được thôi" Clark vặn vẹo, không thể chịu được cái nhìn chằm chằm tình cảm của Bruce. "Anh có thể đi nghỉ làm Superman một thời gian. Nhưng anh vẫn sẽ làm việc tại Daily Planet. Anh sẽ phát điên nếu không có việc gì để làm mất."

"Được " Bruce mỉm cười nhẹ nhõm.

Hình ba chiều chằm chằm nhìn cả hai. "Kal-El, con và người yêu dấu của con dường như gần gũi hơn nhiều. Cuối cùng con đã đến bước cuối mối quan hệ của mình chưa?"

Clark đỏ mặt " Gì cơ? Đừng hỏi con điều đó!"

"Con có sử dụng 'áo mưa' không?".

"Ngay bây giờ có phải là lúc để 'nói chuyện quan hệ' một cách nghiêm túc như đâu?!"

"Ta chỉ cố gắng để giáo dục con, con trai của ta. Khi con xuất tinh-"

"Được rồi, chúng ta phải đi ngay bây giờ. Tạm biệt cha. Cảm ơn vì sự giúp đỡ." Clark nhanh chóng tắt hình ba chiều. Rồi anh càu nhàu, giậm chân, "Em có tin được không? Ông ấy đối xử với anh như một thiếu niên trong tuổi mới lớn vậy! Ôi trời!"

Bruce cười khúc khích trong khi anh đi cùng Clark, hai người vẫn tay trong tay nhau.

___________

Xin lỗi mọi người nha!
Đã để mọi người chờ.
Sau khi lấy lại máy là ra truyện cho mọi người nà!°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com