TruyenHHH.com

Kroosguler Be Tra

Nghe tôi nói xong, mặt anh Toni đanh lại.

"Tôi cứu em là vì thấy em tội nghiệp, chứ không phải....không phải...."

Không phải cái gì thì anh không nói tiếp, chỉ thấy tai anh hơi hơi đỏ lên thôi.

"Em đang trả ơn anh mà"

"Ai dạy em trả ơn bằng cách này hả?"

Lông mày anh dựng ngược lên có vẻ rất không vui.

"Anh không đồng ý thì thôi, sao anh.....la em"

Tôi vô cùng ủy khuất pha chút hờn dỗi mà nói.

"Tôi không la em"

Toni Kroos đơ ra trông chốc lát, sau đó tông giọng dịu xuống.

Tôi đảo mắt trừng anh một cái, mím môi chờ anh giải thích nhưng anh mãi chẳng nói tiếp. Một trận tủi thân khó hiểu ập đến, hai mắt cay xè khó hiểu.

"Hứ"

Tôi tức giận xoay gót muốn đi về phòng, đương lúc này anh lại nắm cổ tay tôi kéo lại.

"Dỗi rồi sao"

Anh thấp giọng hỏi.

"Không có"

Tôi cụp mi, ỉu xìu chớp chớp mắt.

Anh khẽ cười, "Bé Trà dỗi rồi"

"Không có mà", tôi giậm chân vài cái phản bác.

"Vậy sao, tốt quá", anh nhéo nhẹ mũi tôi.

Tôi: "....."

Không thèm nói chuyện với người này nữa.

"Đi ngủ đi, khuya rồi", nói xong anh muốn đưa tôi về phòng tôi.

Dĩ nhiên tôi không muốn, dù có hơi dỗi xiu xíu nhưng tôi vẫn muốn anh ngủ ngon.

Mặc cho anh kéo thế nào, tôi cũng quyết bám lấy cửa phòng anh không buông.

"Em không về"

Toni: "......"

Nhân lúc anh lơ là, tôi vùng ra chạy vào phòng anh, nhảy lên giường sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

"Anh lên đây đi, em giúp anh ngủ ngon nè"

"............"

Thấy anh đứng mãi không chịu lên giường, tôi thầm nghĩ có lẽ anh không tin cho nên tôi vỗ ngực tạo uy tín.

"Bảo đảm luôn á, anh lên đi mà"

Gân trán Toni Kroos đập liên hồi.

Anh nhìn tôi đang nằm trên giường anh, tôi thì nằm trên giường anh mà nhìn anh.

Không ai nhường ai.

Hồi lâu sau.

"Hồi nhỏ em té giếng đúng không?"

"?"

Tuy không hiểu anh nói gì nhưng cuối cùng anh cũng bước lên giường, tôi thấy vậy liền chui vào lòng anh.

"Nếu đêm nay ngủ với em mà không ngon thì mai em bắt nhân sâm tinh cho anh ăn"

Cơ thể anh cứng đờ, vậy mà nghe tôi nói xong thì bật cười. Đôi tay rắn chắc thuận thế ôm tôi kéo gần lại hơn, anh nói.

"Suốt ngày trà tinh rồi nhân sâm tinh, em đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi"

Tôi bĩu môi, "Em nói thật đó, em là yêu tinh đó"

"Đúng là yêu tinh thật", anh nhìn tôi với đôi mắt thâm trầm, chứa nhiều điều phức tạp mà tôi không hiểu được.

Trong khi tôi đang vận linh khí giúp anh có giấc ngủ ngon thì đột nhiên bàn tay đang đặt trên eo tôi khẽ vuốt vài cái.

Tự nhiên trong tim thấy ngứa ngáy ghê, cảm giác như kiến bò qua vậy.

Tôi dựa vào lòng ngực Toni Kroos, âm thầm đếm nhịp tim của anh.

Hành động này vậy mà lại thú vị vô cùng, tôi đếm mãi đếm mãi rốt cuộc ngủ hồi nào chẳng hay.

Đợi khi tôi tỉnh dậy, Toni Kroos đã đi làm từ lâu rồi.

"Hôm qua hai đứa ngủ chung phòng à"

Hai mắt dì Irene sáng rực nhìn tôi, tôi cảm giác như nếu không trả lời thì dì ấy sẽ bám theo tôi mà hỏi mãi luôn.

"Dạ, con qua giúp ảnh ngủ ngon"

Nghe được câu trả lời này, dì Irene cười như vừa trúng độc đắc vậy, ánh mắt dì nhìn tôi càng yêu thương hơn bao giờ hết.

"Tốt quá rồi, dì đi báo cho ông bà chủ ngay đây. Con ngoan, con ăn đi nhé. Bảo sao sáng nay sắc mặt Toni tốt đến như vậy, thì ra....há há"

Tôi: "......?"

Tuy không hiểu vì sao dì Irene lại biểu hiện như vậy nhưng mà dì có nói sắc mặt anh Toni tốt, vậy chứng tỏ đêm qua nhờ tôi mà anh ấy ngủ rất ngon rồi.

Tự hào về bản thân quá đi thôi.

Tạm tha cho nhân sâm tinh vậy.

Thế là từ ngày đó, đêm nào tôi cũng qua phòng Toni Kroos để giúp anh ấy.

"Hay em dọn qua đây ở luôn đi"

Một đêm nọ, anh ôm tôi vào lòng mà thủ thỉ.

Anh nói tiếp, "Cứ đi tới đi lui phiền em quá, dù sao phòng cũng rộng, ở hai người cũng chẳng sao"

Nghe anh nói vậy, tôi cũng không từ chối. Dù sao ở đâu cũng được mà, tôi không ngại.

"Arda"

"Dạ?"

"Em sẽ không rời đi chứ?"

Anh Brahim nói tuổi thọ loài yêu chúng tôi quá dài để ở một nơi cố định, số mệnh giống như định sẵn rằng một là đi khắp nơi để không ai biết thân phận, hai là ở tận rừng sâu để không ai phát hiện.

Tôi hay anh Brahim chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở một nơi nào đó mãi mãi.

Tôi ngẩn ngơ hồi lâu, sau đó thành thật trả lời, "Em không biết"

Vừa dứt lời, bốn bề liền yên tĩnh ngay cả tiếng ve sầu bên ngoài cửa sổ hay tiếng gió lay động cành cây cũng bị ngăn chặn.

Toni Kroos hơi rũ mắt, trầm giọng nói.

"Em có thích nơi này không?"

Lần này tôi trả lời vô cùng nhanh.

"Thích lắm, vô cùng thích"

Tay anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, hai mắt chúng tôi chạm nhau.

"Vậy thì em đừng rời đi, rời khỏi tôi, có được không?"

Có được không?

Có muốn rời khỏi nơi này không?

Có muốn rời bỏ người đàn ông trước mắt này không?

Rõ ràng chỉ mới nghĩ đến sau này không gặp người này nữa, trái tim liền quặn nhói một cách khó hiểu.

Lần này tôi hiểu rồi, trái tim đang nói nó không muốn.

Không muốn rời xa ngôi nhà này, đặc biệt là không muốn tách khỏi Toni Kroos.

"Em không muốn"

Không muốn xa anh.

Dường như cây Trà tinh tám trăm năm biết yêu rồi.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com