TruyenHHH.com

Kristaover Phan Dien

Chương 40 💚

“Chào nhóc, phản diện.”

Bên kia im ắng hồi lâu, kẻ nọ nhiều lần toan mở miệng song đều thình lình ngưng bặt, chỉ lưu lại những hơi thở hậm hực, đứt quãng.

Đến cuối cùng, giọng nói trong trẻo cất lên lại điềm hòa đến khó tin. “Anh muốn gì?”

“Hà, nhóc ngày càng học hỏi được nhiều ở chồng mình. Khả năng kiểm soát cảm xúc cũng thật đáng nể.”

“Anh muốn gì?” bên kia lặp lại, hoàn toàn phớt lờ mọi châm chọc.

“Ok, ok,” Thế Huân cười xuề xòa, lúc này thì không nên đùa nữa… “Văn kiện anh gửi hẳn đã đến tay nhóc?”

“Nếu không, anh nghĩ tôi còn có chuyện muốn nói với anh, sau những gì anh đã làm?”

“Thôi nào, phản diện, đây không phải là lúc chúng ta châm chọc lẫn nhau,” ngừng lại một giây, anh tự tin tiếp lời. “Đã đến lúc nhóc hồi báo anh rồi đấy.”

“Hồi báo?”

“Không vì anh an bày, chồng em sao có thể thoát thân khỏi Macau này?” anh cười châm biếm. “Không lẽ em thực sự nghĩ tên Hoàng Thạc Dã đó đến giờ phút này còn dám giúp đỡ thiếu gia hay sao?”

“Là anh giúp?” giọng cậu toát lên đầy nghi hoặc.

“Nếu không anh làm sao biết nửa đường đi, thiếu gia đã tự động đổi hướng quay về Hàn Quốc?”

“…”

“Anh cần một đồng minh để vào vai phản diện. Và nhóc là một ứng cử viên tuyệt vời.”

Bên kia vọng lại tiếng cười khan. “Đồng minh? Tôi mặc kệ thân phận của anh là gì, hay anh có liên hệ ra sao với mẹ của Diệc Phàm. Chỉ việc anh quay ngược mũi súng cũng đã đủ để tôi phán anh tội tử rồi, đừng nói đến chuyện làm việc cho anh.”

“Nếu không làm thế, e rằng kẻ mất mạng không phải là Ngô Gia Hùng, mà là chồng em. Như bây giờ không phải tốt hơn sao? Dù phải trốn chạy nhưng ít ra vẫn còn giữ được mạng. Song, trước khi sang được đến Rome, Diệc Phàm vẫn cứ như một con chuột bị vờn trong tay bọn Ngô Gia. Và em thừa biết, không có em, cậu ta sẽ không bao giờ chịu rời đi một mình.”

“Vậy thì tôi sẽ đi với anh ấy.”

Anh ngửa đầu, bật cười ha hả. “Cậu có biết thế nào là nhe răng cười trước một con sư tử đang lên cơn cuồng loạn không? Cậu tuy không hề mang ý khiêu khích, nhưng con sư tử đó vẫn sẽ nhào đến tấn công cậu. Cậu muốn khiến cuộc vờn đuổi của Hoàng Công biến thành truy sát đích thực hay sao?”

“…”

“Thế nào?” anh nhướn mày, cảm thấy được sự kháng cự từ đối phương đã yếu dần. “Có hứng thú cứu mạng chồng nhóc hay không?”

“Anh cần gì nơi tôi?”

“Anh cần của nhóc một năm. Sau đó nhất định sẽ hoàn trả cậu ấy cho em.”

“…Dựa vào đâu tôi phải tin anh sẽ không làm hại chúng tôi?”

“Dựa vào điều mà em tin nhất trên đời này.”

“Ý anh là gì?”

Đầu gật gù theo điệu nhạc cổ điển, Văn Thành đưa đồng hồ ngang tầm mắt, miệng nhếch cười thỏa mãn. “Cũng đến giờ rồi đấy.”

“Hả?…”

Bên kia ngắt quãng một lúc, có tiếng người trao đổi qua lại, sau đó lại là âm thanh sột soạt của giấy tờ được lật nhanh. Thế Huân tiếp tục an nhàn ngã người ra ghế thưởng thức âm nhạc. Vài phút trôi qua trong sự chờ đợi, giọng nói từ đầu dây kia cuối cùng đã quay lại: Run rẩy, âm điệu có phần tăng cao. Có vẻ như hồ ly phản diện đang hết sức kinh ngạc.

“Anh—? Lẽ nào—?”

“Đúng vậy,” chân gác xuống nền, Thế Huân cười nhẹ, ánh mắt dịu lại rõ rệt.

“Vậy… mục đích của anh là…”

“Là Ngô Gia, nhóc con thông minh ạ.”

Một phút trôi qua căng thẳng, Thế  Huân hồi hộp đợi chờ quyết định của cậu bé đồng minh. Sự việc lần này khó khăn nhất vẫn là cái ải của Hoàng Tử Thao. Bởi anh biết rõ sự ích kỷ của cậu. Việc câuh có chấp nhận làm theo kế hoạch của anh hay không thì vẫn còn là đánh cá liều lĩnh nhất của Thế  Huân.

Song, xem ra trận này, anh đã thắng.

“Được, tôi chấp nhận. Anh cần tôi làm thế nào?”

“Anh chỉ có thể đưa ra mục tiêu, việc làm thế nào toàn quyền nhóc quyết định.”

“Mục tiêu là gì?”

“Bỏ rơi Diệc Phàm, khiến cậu ta phải hận em sâu sắc, có động lực tìm đến Rome phấn đấu một mình.”

“…Tại sao?”

“Ngoài tình yêu ra, không có điều gì có thể đẩy mạnh sự quyết tâm của một người lên mức có thể nhất cả.”

“Anh muốn… Diệc Phàm quay về với Ngô gia?”

“Đúng.”

“Vì sao?”

“Việc này em không cần biết. Chỉ cần biết rằng, Thế Huân này có làm gì đi nữa, tuyệt đối sẽ không hãm hại Ngô Gia Diệc Phàm.”

“Tôi không hiểu…”

Thế Huân ngắt ngang, tay gõ gõ xuống bàn một cách bất nhẫn. “Nhóc không cần hiểu. Chỉ cần biết làm như thế, chính bản thân em và ngài cựu bộ trưởng cũng thoát được vòng càn quét của Hoàng Công. Hoàng Công hận nhất là tình yêu giữa hai người. Nếu nó tan vỡ, ông ta không có lý do gì để hủy diệt nhóc  nữa.” Ngừng một giây, anh hạ giọng tiếp lời. ”Vả lại, điều này sẽ đem đến hy vọng cho hắn. Vì thế, trong quãng thời gian đó, xem như tính mạng của Diệc Phàm cũng được bảo toàn.”

“Anh làm tất cả những điều này là vì Diệc Phàm?”

“Không. Là vì bản thân.”

“Được. Tôi làm.”

Thế Huân nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên trước sự đồng ý chóng vánh của Hoàng Tử Thao. Anh những tưởng thuyết phục cậu buông tay — dù chỉ trong một năm ngắn ngủi — là vô cùng khó khăn, dựa vào bản tính ích kỷ tư lợi của cậu nhóc hồ ly. Ngỡ đâu sự việc có thể suông sẻ đến mức không ngờ. Sự đối kháng của Hoàng Tử Thao có vẻ mờ nhạt — nếu không phải nói là vô cùng yếu ớt.
Rốt cục là anh đã tính sai sao? Hoàng Tử Thao không phải đã yêu Ngô Gia Diệc Phàm sâu sắc?

“Hoàng Tử Thao” trầm giọng, nét mặt anh đột nhiên trở nghiêm trọng. “Còn nhớ những gì tôi nói với nhóc trong bệnh viện chứ? Rằng mãi mãi không bỏ rơi Diệc Phàm.”

“Nhớ.”

“Thời hạn chỉ có một năm. Sau một năm đó, em nhất định phải quay về bên cạnh Diệc Phàm hiểu không?”

“…Hiểu.”

Thế Huân ước gì mình có thể trông thấy gương mặt câuh lúc này. Chữ “hiểu” của cô tuy mạnh mẽ, nhưng lại thoát ra chần chừ, như thể cô đang tự nghi vấn chính bản thân mình…

“Hứa với tôi, Hoàng Tử Thao,” Thế Huân hít một hơi dài, tay siết chặt ống nghe, lòng không kiềm được mà dấy lên dự cảm bất an. “Tôi chắc chắn không bỏ rơi Diệc Phàm.”

“Tôi hứa.”

Song, thời điểm đó… có lẽ là lúc Hoàng Tử Thao không chắc chắn nhất.
Dù gì đi nữa, đây cũng đâu phải là lần đầu cô phá vỡ một lời hứa?

Bỏ đi, Tử Thao à, sự việc đành theo trời định vậy…
Đó là nếu một năm sau, tâm trí mày vẫn còn minh mẫn…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com