TruyenHHH.com

Kristao Phi Tan

Không lâu sau sau tiếng hô của tên thị vệ vang lên, Ngô Diệc Phàm đã cao cao tại thượng bước vào tẩm cung của Hoàng Tử Thao. Trên người y mặc bộ áo ngủ được dệt từ vải Thiên Cầm của Tam Lộ quốc, nhìn dưới ánh trăng toả ra một hàn khí lạnh lẽo âm u. Nhưng hàn khí theo nụ cười ấm áp của y cũng nhanh chóng biến mất.

Hoàng Tử Thao nhíu chặt đôi mày của mình lại.

Trên tay y vẫn là chiếc áo khoát lúc y ở ngự viên định khoác cho hắn.

"Hoàng thượng, đã muộn như vậy rồi. Sao người không về tẩm cung nghỉ ngơi?" Tử Thao hắn không phải là một con người quá sức thô lỗ. Hắn biết thân biết phận mình chỉ là một phần tử nhỏ bé trong hoàng cung rộng lớn, còn y chính là hoàng đế Trung Hoa, là chủ của hoàng cung này, việc đem hắn đi lăng trì hay xử trảm chỉ cần Ngô Diệc Phàm nói một câu là lập tức có người thi hành.

"Không, còn khanh? Khanh không ngủ sao?" Y bước đến cạnh bộ cẩm thạch đặt ngay gần chẩm(giường) của Tử Thao, khoan thai ngồi xuống. Lại quay ra rót trà vào bên trong chén, nhắm mắt nhấp một ngụm rồi mới nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú đang dần biến sắc của Tử Thao.

"Khanh khó chịu?" Y nhăn trán hỏi Tử Thao, nãy giờ mặt hắn biến hoá đủ màu sắc, lúc đen lại, lúc trắng bệch, và bây giờ thì mặt lại có dấu hiệu đỏ hồng lên.

"Không... ta... ta chỉ là... chỉ là hơi khó chịu một chút... lát nữa tiễn người về... ta... ta lập tức đi ngủ..." Hắn ấp úng cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng đáp lời y. Y uy lực lớn như vậy, hắn tuy thân là nam nhân, nhưng cũng bị khí thế của y bức đến hô hấp cũng khó khăn.

Ngô Diệc Phàm ác ý, bật cười một tiếng rồi nhanh nhẹn hướng Tử Thao mà bước tới. Đối với con người như này, y đã có ý định chiếm đoạt ngay từ ngày đầu gặp mặt.

Hoàng Tử Thao nhìn thấy mũi giày thêu long thiên của y ở ngay gần bản thân liền lập tức hốt hoảng mà ngẩng đầu lên. Diệc Phàm lập tức trùm lên môi Tử Thao một nụ hôn bá đạo làm hắn hoảng hồn trợn mắt một phen. Hắn toan đem tay đặt lên vai y mà đẩy ra thì Diệc Phàm đã nhanh hơn một bước, chộp lấy hai cổ tay của hắn rồi đè sập người Tử Thao xuống. Chẩm đâu phải đệm êm gì, chỉ đơn thuần trải một lớp đệm mỏng lót qua loa cho gọi là có, chứ thực ra nằm trên đó còn không bằng nằm trên chiếc giường ở phủ của Thế Huân. Hoàng Tử Thao biết rằng nữ nhân, dù chỉ là phi tần thứ cũng không được mọi người, kể cả những kẻ cấp bậc hèn thấp trong hoàng cung coi trọng. Nữ nhân còn không được coi trọng, hắn thân nam nhân, chắc chắn những kẻ kia còn khinh bỉ hắn đi. Nghĩ đến đây, từ khoé mắt Tử Thao rơi ra một giọt lệ.

Ngô Thế Huân, người đang ở đâu? Ta thực sự không muốn ở trong cái hoàng cung đầy rẫy bất công và thị phi này! Ta thà cả đời ở cùng với ngươi, Tiểu hồ ly, Nghệ Hưng, Lộc Hàm, còn hơn là ở trong cái hoàng cung dậy mùi huyết tanh này! Thế Huân tên chết tiệt mau tới cứu ta! Tử Thao đau đớn gào thét trong lòng.

Ngô Diệc Phàm thu hết phản ứng của Hoàng Tử Thao vào trong tầm mắt, liền từ mạnh mẽ bá đạo trở nên ôn nhu dịu dàng. Y đặt một nụ hôn nhẹ lên khoé mắt của Tử Thao, vị mặn chát. Y đau lòng. Tử Thao, mới một tháng ở trong hoàng cung mà nước mắt đã mặn chát tới từng này, liệu sau này nước mắt của ngươi có trở thành vị cay đắng, bi thương, khổ nhục, đau đớn hay không?

Hắn tiếp tục giãy dụa trong vòng tay y, y tiếp tục ghì hắn lại mà hôn. Y hôn lên cần cổ mịn màng đang rung lên vì những tiếng nức nở của Tử Thao, mút mát mạnh mẽ tạo nên vài dấu hồng ngân đỏ sẫm, tựa như những bông hoa bỉ ngạn trên nền trắng muốt của phía bên kia cầu Nại Hà.

"Ngô Diệc Phàm... a... cầu ngươi... cầu ngươi tha ta..." Tử Thao mắt đẫm nước, cổ họng khản đặc cầu xin Diệc Phàm.

Diệc Phàm y định mở miệng nói một câu trấn an Tử Thao, thì đột nhiên bên ngoài điện truyền đến tiếng cãi nhau giữa tên thị vệ đi theo y tới và một ai đó, nghe loáng thoáng qua có thể nhận biết là đang tranh cãi với nữ nhân.

Y nhắm mắt lại, dùng chân đan cảm nhận khí của người bên ngoài. Lúc sau, liền tức giận buông Tử Thao ra, hùng hùng hổ hổ chỉnh đốn lại y phục rồi một mạch hướng bên ngoài tẩm cung mà bước ra.

Tử Thao vừa sợ hãi, lại vừa cảm thấy mình giây phút đó lại để lộ ra chân tâm yếu đuối của mình, lập tức liền cảm thấy hơi hối hận. Hắn theo sau Diệc Phàm, bước ra ngoài tẩm cung, nhưng không dám đi đến chỗ thị vệ tụ tập, thấp thoáng một thân hình nữ nhân vận y phục sắc đỏ, nhìn dung mạo không tồi, nhưng tóc nàng có hơi hỗn loạn, vài sợi lưa thưa rủ trên trán, này là đi đánh ghen sao? O o O

"Sa Ngạn, đêm khuya vậy nàng đến điện Tam Vân làm gì?" Diệc Phàm buông một hơi thở dài, chán nản cực độ, đem ánh mắt sắc lạnh hướng nàng mà hỏi.

"Hoàng thượng... thiếp... người ngày mai còn phải tiếp sứ thần Sa Lạp quốc, cần phải nghỉ ngơi, cớ sao lại chạy đến nơi này?!" Âu Dương Sa Ngạn lập tức rơi nước mắt yếu đuối. Nàng đã nhầm về cái tên nàng gọi là tiện nam nhân Hoàng Tử Thao, hắn là thật sự một mực câu dẫn hoàng thượng, khiến người có thể từ bỏ giấc ngủ mà chạy đến ở bên hắn.

"Hoàng hậu, trẫm làm gì, không cần nàng quản." Y đã ức chế tột độ, lúc đầu còn có thể gọi 'Sa Ngạn', nhưng lúc này quả thực không thích hợp. Hậu cung là vậy, ai ai cũng muốn tranh giành ân sủng của y, trái tim y chỉ có thể chứa một người, y không thể chia năm xẻ bảy nó để yêu thương nhiều người.

"Người... người còn có con mắt không vậy?!" Sa Ngạn tức giận khóc thảm thiết, nhào vào trong lồng ngực Diệc Phàm, ra sức lấy tay đấm vào ngực y "Người... người vì một tên tiện nam nhân mà quên bẵng đi thần thiếp cùng Khải Nhi! Một tên tiện nam nhân đê hèn như vậy xứng để người dành hết ân sủng sao?! Thần thiếp dù gì cũng là hoàng hậu, là người luôn đứng bên cạnh người... Diệc... Diệc Phàm..."

Tử Thao nấp sau cái cột kèo to lớn ở ngay hành lang, nghe mấy lời nàng ta nói cũng lập tức nóng máu. Ta? Tiện nam nhân ư? Ta phi! Móng tay găm sâu vào bề mặt cột, nhưng không tài nào cắm nổi vào trong thớ gỗ, đành nghiến răng nghe tiếp đoạn đối thoại cẩu huyết của hai người một hoàng thượng một hoàng hậu này.

Nhưng Diệc Phàm y đúng là máu lạnh vô tình, đẩy luôn Sa Ngạn ra, bực tức rời khỏi điện Tam Vân. Còn Sa Ngạn, nàng tuy mắt nhoà lệ nhưng môi vẫn ác ý nở nụ cười.

Hoàng Tử Thao, từ nay trở đi, ngươi đừng hòng được sống yên ổn với bản cung!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com