TruyenHHH.com

Kristao Doi Anh Nhe

Baekhyun nghiến chặt răng nhìn tình cảnh trước mắt, y chỉ ra ngoài một lúc liền xảy ra cớ sự như vậy sao? Chanyeol nhận thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng liền lên tiếng giải vây

- Rachel.... Tới đây

- A....- cậu nhanh nhẹn thoát ra khỏi vòng tay của anh mà chạy đến bên Chanyeol, còn cố ý ôm lấy anh .

- Tao Tao, lại đây.... Em còn đùa với anh nữa hay sao?- Yi Fan muốn bước tới bên cậu nhưng tay chân đều bị xích, vùng vẫy nhìn y đang đứng đấy với ánh mắt căm hận

- Wu Yi Fan, anh đừng nháo nữa nhìn kĩ đi cô ấy không phải là Huang Zi Tao, cô ấy là Rachel là người yêu của Chanyeol.. Huang Zi Tao chết rồi- y giữ lấy anh gằn từng tiếng, anh không chấp nhận hất mạnh y khiến y ngã nhào xuống sàn nhà lạnh lẽo, Chanyeol tiến đến đỡ y dậy

- Wu Yi Fan, anh nên chấp nhận sự thật đi, cậu ta chết rồi Huang Zi Tao chết rồi...chính tôi đã giết đấy, một tay tôi giết chết cậu ta, anh đừng mơ mộng nữa- y trở nên mất bình tĩnh mà la hét

- Im đi, cậu không có tư cách nói với tôi những lời đó, suốt đời này tôi không bao giờ tha thứ cho cậu

- Không được, anh không được hận tôi, anh không có tư cách hận tôi, tất cả đều vì anh, nếu anh không lợi dụng tình cảm của tôi , nếu anh không nhẫn tâm gần gũi tôi chỉ vì muốn gặp cậu ta, nếu anh dù chỉ một lần để hình ảnh tôi xuất hiện trong trái tim anh, nếu anh ngoan ngoãn quay về bên tôi thì chuyện đó đã không xảy ra.... Anh nói tôi ác độc ...đúng nhưng có ác độc đến mấy cũng không bằng anh, tôi giết họ nhưng anh giết tâm tôi đây này......- y đấm thùm thụp vào lòng ngực mình vừa khóc vừa hét

Cậu đứng đấy ngăn cho tiếng nấc vang lên, chung quy là ai sai, là ai tàn độc là ai đáng bị căm hận là ai có tư cách hận người khác.....

- A A A A A...... Tao Tao là anh hại em, là anh giết em.... A A A A - Yi Fan ôm lấy đầu lăn lộn trên giường mà la hét, Baekhyun hốt hoảng chạy đi gọi bác sĩ, nhanh nhẹn Kyung soo tiến vào phòng bệnh tiêm thuốc cho anh, chưa đầy một phút anh đã im lặng nhắm mắt, khóe mắt vẫn còn động lại giọt nước trong vắt ......

Cậu suy sụp quay người đi nhưng lại bị Baekhyun giữ lại, y nhìn cậu với ánh mắt có phần chán ghét

- Xin lỗi nhưng Rachel em có thể giải thích chuyện vừa rồi không?

- A.... em xin lỗi là do anh ấy cứ một mực ôm lấy em mà khóc nên ... nên... em không nỡ ....- cậu cúi đầu lí nhí trong miệng, Chanyeol thấy vậy đành tiến đến can ngăn

- Baekhyun cậu không phải lại ghen tuông gì đấy chứ?

- Haizzz xin lỗi em Rachel..... anh vừa nhận ra em có nét giống với Huang Zi Tao thảo nào anh ấy lại phản ứng mạnh như vậy- cậu giật thót khi lại nghe đến điều ấy, Chanyeol vỗ nhẹ lên vai cậu khiến cậu cảm thấy an tâm hơn

- Baekhyun... anh ấy luôn như vậy sao

- Đúng... một năm qua đều như vậy... cứ mỗi khi anh ấy tỉnh đều tìm đủ cách tự sát, thế nên anh mới bất đắc dĩ phải xích anh ấy lại.... ban nãy anh ấy có phần tỉnh táo là vì đã được tiêm thuốc..... nhưng sức đề kháng của anh ấy càng ngày càng yếu không thể tiêm liều mạnh như lúc trước nữa...- y thương tâm vuốt nhẹ mái tóc anh

- Em xin lỗi nhưng ........- cậu ngập ngừng

- Em cứ nói...

- Dù anh ấy đối xử với anh như vậy , anh vẫn yêu anh ấy sao?

- Đúng... anh vừa yêu vừa bù đắp cho anh ấy.... đến giờ cảm giác tội lỗi vẫn không thể nào nguôi ngoai trong lòng anh

- Thật là anh đã giết người?- cậu nắm chặt tay mình ngăn cho giọng nói mang theo sự run rẩy

- ....... Anh là một kẻ sát nhân, 3 mạng người..... là do anh giết

- ............

- Chắc em đang nghĩ vì sao anh lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy đúng không?

- Đúng- cậu không do dự trả lời ,hình ảnh Sehun và cha ngã xuống trước mặt cậu lại xuất hiện một cách rõ ràng, mối hận thù lại trở về

- Bằng chứng.... cảnh sát họ không có..hiện trường chẳng còn tìm thấy xác nạn nhân, chỉ đơn thuần là một vụ cháy nổ....

- Nhưng anh vẫn ung dung sống tốt đúng chứ.....

- Sống tốt sao? Chẳng lẽ em chưa thấy , anh có sống tốt hay không? Năm đó anh vì tình yêu mù quáng này mà điên loạn, vì tình yêu che mờ lí trí....

- Anh không nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh đi tự thú hay sao?

- Không? Đến khi nào anh ấy trở về con người bình thường như trước đây anh mới có thể yên tâm mà ra đi- y kiên quyết nhìn cậu, con ngươi mang đầy ý chí kiên cường

- Nếu tôi nói tôi có thể giúp anh ấy bình thường trở lại, anh sẽ đi đầu thú chứ.....

- Vì sao? Vì sao em lại đặt nặng vấn đề 3 mạng người kia, tại sao lại muốn giúp anh, chúng ta chỉ là người xa lạ, có chăng em là người yêu của Chanyeol, chúng ta chỉ vừa gặp nhau hôm qua

- Vậy vì sao anh lại kể những chuyện không nên kể cho một người xa lạ như tôi? Thật ra tôi biết rất rõ về anh đấy- Chanyeol nắm lấy tay cậu ra ý nhắc nhở, cậu gạt tay anh ra tiến tới gần Baekhyun thì thầm vào tai y

- Thật ra tên tôi là Huang Zi Ying.... Em gái của Huang Zi Tao...

Y kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cậu, cậu cười đắc ý nhìn y, Chanyeol vô cùng bất an

- Rachel chúng ta về thôi, Baekhyun xin lỗi chúng mình có chuyện cần làm... mình đi trước- chưa kịp để cậu phản khán anh đã nhanh tay kéo cậu chạy khỏi bệnh viện.

Về đến nhà cậu khó chịu đi thay quần áo, sau đó tìm đến tủ rượu , lấy một chai rượu mạnh uống một hơi, anh nhíu mày giật chai rượu ra khiến cậu bị sặc mà ho liên tục

- Cậu bị điên à

- Đúng em điên rồi, Chanyeol, kẻ thù ung dung trước mắt , anh ta cứ nói mình rất mặc cảm với chuyện năm đó nhưng chỉ mặc cảm vì Yi Fan hận anh ta mà thôi, cái chết của Sehun và cha em cậu ta chẳng màn đến, Yi Fan hận anh ta vì cái chết của em, anh ta cũng chỉ mặc cảm vì cái chết của em....

- Cậu bình tĩnh lại đi

- Em không bình tĩnh được, Chanyeol hyung, anh trả lời đi, thái độ của anh ta như vậy thì làm sao em có thể xem như không có chuyện gì mà bỏ qua được chứ.... Cha em và Sehun bị oan uổng nằm dưới lòng đất lạnh lẽo, em thì phải sống với hình dạng này đây....

- Tôi không mong cậu bỏ qua cho em ấy.... tôi biết bản thân nói ra điều này vô cùng hèn hạ nhưng cậu cứ lấy mạng tôi.... Xin cậu hãy để tôi thay cậu làm việc này, đừng tổn hại đến tính mạng của em ấy.... tôi sẽ có cách khiến em ấy hối lỗi mà tự thú, tôi sẽ khiến em ấy quỳ trước mộ của cha cậu và Oh Sehun mà tạ lỗi....

- Chanyeol huyng.... Anh cần gì phải như vậy, người giết họ không phải là hyung, ngược lại hyung còn cứu em, Chanyeol hyung, anh là ân nhân của em , anh nói xem làm sao em có thể làm như thế chứ.

- Vậy cứ lấy cái danh ân nhân tôi xin cậu, hãy để tôi chết thay em ấy- anh quỳ xuống trước mặt cậu, cậu hoảng hốt quỳ trước mặt anh

- Chanyeol hyung, anh yêu anh ta đến vậy sao? Anh làm như vậy anh ta liệu có hiểu cho anh, có cảm động với những gì anh đã làm , có yêu anh hay không?

- Không cần biết em ấy có yêu tôi hay không? Tôi chỉ mong lại được nhìn thấy nụ cười của em ấy một lần nữa, nụ cười vô tư của em ấy....

- Chanyeol hyung, em chỉ muốn trả thù chứ không muốn lấy mạng anh ấy, mạng đổi mạng ... em chưa bao giờ nghĩ đến việc này.... Chỉ cần anh ta tự đầu thú .... Vậy là đủ rồi

- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều.....

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

- Em lại đến sao?- y khó chịu nhìn cậu và Chanyeol xuất hiện trước cửa phòng bệnh

- Đúng... tôi đến để thực hiện những gì mình đã nói...

- Không cần....

- Không cần? tôi đã hỏi qua tình trạng của anh ấy... anh muốn anh ấy chết dần chết mòn với cái mặc cảm tội lỗi của anh ấy hay sao? Hay anh lo sợ dù có trở về bình thường anh ấy vẫn chán ghét anh.....

- Tôi không có...

- Đủ rồi, Baekhyun... mình có chuyện muốn nói với cậu, theo mình- Chanyeol bước tới nắm tay y kéo đi nhưng lại bị y hất ra

- Cậu là có ý gì? Cậu biết cô ấy là em gái của Huang Zi Tao mà còn đưa cô ấy tới đây? Rốt cuộc cậu muốn gì?

- Mình muốn cậu đi đầu thú...

- Không, mình không bao giờ đi đầu thú, mình không muốn vào tù, mình còn phải chăm sóc anh ấy- y kịch liệt lắc đầu, vùng vẫy trong vòng tay anh

- Chăm sóc...tôi có thể thay anh, thậm chí còn có thể làm tốt hơn? Vì vậy hãy làm những gì khiến cho vong linh anh trai tôi , cha tôi cùng Oh Sehun thanh thản đi

Y sững người nhìn cậu, ánh mắt kiên định của cậu hệt Yi Fan, điều đó khiến cậu không rét mà run, giờ đây y lại càng thấy được hình ảnh Oh Sehun trong cậu.... một sự kết hợp hoàng hảo trên khuôn mặt ấy, Yi Fan, Sehun, Zi Tao....không có phần của y, y thất thần để cho Chanyeol kéo ra ngoài

Lúc này Yi Fan lờ mờ tỉnh dậy, nếu như ngày thường anh sẽ dùng sức mà vùng vẫy nhưng khi chỉ vừa mở mắt ra khuôn mặt ấy hiện diện trước mặt không hiểu sao anh lại chỉ muốn yên bình ngắm nhìn gương mặt ấy... gương mặt ấy cho anh cảm giác Zi Tao đang hiện diện nơi đây. Cậu mỉm cười vuốt nhẹ gương mặt hốc hác của anh

- Anh chẳng còn đẹp trai như trước nữa rồi

- Tao Tao.....- anh vô thức gọi tên cậu nhưng

- Em đây... Tao Tao của anh đây, em trở về rồi đây

Anh bật người dậy ôm lấy cậu, liều thuốc tốt nhất khiến anh bình tĩnh là cậu, chỉ có mỗi cậu

- Tao Tao cởi xích cho anh được không, anh muốn ôm em....

Cậu do dự một hồi cũng quyết định mở khóa tháo dây xích cho anh, đến khi sợi xích cuối cùng trên chân anh được tháo ra cậu liền bị anh áp dưới thân, anh đưa tay miệt nhẹ đôi môi cậu

- Em khác quá.....

- Nhưng anh vẫn nhận ra đấy thôi....

- Dù em có hóa thành tro anh vẫn nhận ra- nói rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đang khiêu khích nhoẻn miệng cười của cậu, cảm nhận nụ hôn có sự mặn đắng cậu đẩy anh ra, anh đưa tay luồn vào mái tóc đen tuyền của cậu

- Anh sao lại khóc chứ, không phải em đã về rồi sao, Yi Fan....

- Đừng dối anh.....em là ai nói đi....

- Anh hỏi gì lạ vậy... em là Tao Tao đây mà....

- Không đúng.... Tao Tao là con trai, em là ai nói đi

- Ha ha ha ha ha ha ha...- cậu phụt cười khiến anh khó hiểu

- Sao lại cười?

- Anh .... Sao mãi vẫn ngốc như vậy chứ- cậu cởi từng cúc áo trên người ra , thuận tay tháo đi chiếc áo nịch ngực của phụ nữ ra, để lộ một bộ ngực đàn ông trắng trẻo trước mắt anh

- A.... em là con trai?...... vậy..... em thật là Tao Tao của anh....

- Không phải anh luôn gọi em là Tao Tao hay sao? Giờ anh lại hỏi?

- Anh nghĩ mình đang mơ mà thôi.... Không ngờ em thật sự hiện diện trước mắt anh.... Tao Tao... đã xảy ra chuyện gì với em- anh vừa hỏi tay vẫn không rảnh rỗi ấn nhẹ lên đầu nhũ hồng hồng của cậu ( sắc lang...)

- A..... anh làm gì vậy?.... ưm..ưmmmm- chết tiệt thân thể lúc trước đã vô cùng nhạy cảm, thân thể lúc này càng nhạy cảm gấp đôi, anh chỉ ấn nhẹ như vậy toàn thân cậu đã run rẩy kịch liệt, anh ngậm lấy đầu nhũ đang dần săn chắc kia vào miệng , không ngừng liềm láp nó, cậu bắt đầu thở khó nhọc, ý định đẩy anh ra nhưng lại bị anh cắn lên đầu nhũ , cậu chỉ có thể kêu lên một tiếng rồi cả cơ thể mềm oặt nằm đấy mặc anh đánh chén.

- Anh..... nhớ em, anh yêu em,.... Anh muốn em.....- anh ném tất cả quần áo của cậu xuống nền nhà miệng không ngừng lặp đi lặp lại những câu nói ấy. Cơ thể trắng ngần của cậu hiện ra trước mắt , anh không khỏi nuốt khan nước bọt mà tự cở bộ quần áo bệnh nhân trên người. Cả hai cơ thể áp chặt vào nhau tạo nên một luồng khí nóng ....bỏng. Thân thể này có phần khác lạ so với cơ thể cậu lúc trước nhưng anh không thể không công nhận, nó mê hoặc còn hơn lúc trước với cái eo thon gọn, hai bắp đùi thon dài trắng trẻo, bờ mông trắng mịn căng vểnh ( à ừm.... đọc giả ới ời ta chuẩn bị viết H đó mà). Cười tà nhìn phân thân cậu đang dần cương lên anh cọ xát hai phân thân lại với nhau khiến cậu dâm đãng rên rỉ

- Tiếng rên của em vẫn không thay đổi, luôn ma mị, dâm đãng thế đấy

- A.... hỗn đản nhà anh.....

- Này, sao lại mắng anh như thế chứ

Anh hôn lên đôi môi đang vểnh lên kia, cậu phối hợp để anh đưa đầu lưỡi vào khuôn miệng mình, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau , tiếng chậc chậc vang lên thật dâm mĩ. Dứt ra khỏi nụ hôn nhìn khuôn mặt cậu đỏ bừng anh đưa ba ngón tay đến trước mặt cậu, cậu hiểu ý cho vào miệng mình mà mút lấy, anh mắt còn không quên khiêu khích nhìn anh, khỉ thật cái cách cậu mút lấy đầu ngón tay anh lại khiến phân thân anh run rẩy , nó muốn được nằm trong khuôn miệng nóng ấm của cậu. Anh rút ba ngón tay ra cúi xuống hôn lấy cậu, bên dưới ngón tay từ từ tiến vào hậu huyệt.... đã lâu chưa ai chạm đến, cậu đau đến cắn lưỡi anh

- Đau lắm sao?

- Không đau.... Tiếp tục đi

Ngón tay anh bắt đầu di chuyển, nhờ có nướt bọt mà có phần dễ dàng hơn, anh gặm nhấm hai đầu nhũ cậu làm cho cậu lờ đi cảm giác đau đớn dưới thân, đến khi cả ba ngón tay của anh yên vị trong hậu huyệt nóng ấm của cậu mà luật động cậu chỉ biết rên rỉ trong nụ hôn. Anh bất thình lình rút ra, đưa phân thân của mình ma sát với hậu huyệt của cậu khiến cậu khó chịu mà ngoe ngẩy cái mông

- Yi Fan a~..... đừng đùa nữa mà

- Anh vào nhé- anh đẩy phân thân mình vào trong cậu, cậu đau đến điếng người thắt chặt lấy phân thân của anh

- Bảo bối...em thả lỏng nào.....- cậu bắt đầu quen dần với từng cú thúc nhẹ nhàng của anh, không lâu sau anh bắt đầu thiếu kiên nhẫn mà ra vào một cách điên cuồng trong cậu, vách tràng co rút ôm chặt lấy phân thân anh khiến anh càng mê muội mà đâm sâu vào trong cậu, thành ruột non bắt đầu tiết ra chất nhờn khiến anh càng dễ dàng chạm vào điểm sâu nhất bên trong cậu, cậu giật nảy người kêu lên , anh biết đây là điểm mẫn cảm của cậu liền không kiên dè mà tấn công vào chỗ đó, mỗi lần anh rút phân thân của mình ra gần hết rồi đột ngột đâm sâu vào khiến cậu dục tiên dục tử mà há miệng đớp lấy từng ngụm không khí khó nhọc

- A... Yi Fan...đừng đừng chạm vào chỗ đó nữa...em chịu không nổi nữa rồi

- Anh không nghe thấy- anh cố tình lờ đi câu nói của cậu mà ra sức đâm vào nơi ấy, nghe tiếng cậu dâm đãng rên rỉ như vậy anh làm sao có thể dừng lại được. Chẳng mấy chốc cậu liền ra trên tay anh, cơ thể cậu mệt mỏi nhưng anh vẫn còn xung sức mà đưa đẩy bên trong , cậu dùng sức thích chặt hậu huyệt lại khiến anh gầm lên một tiếng mà bắn tinh dịch nóng ấm vào tận sâu bên trong cậu.Mỉm cười hài lòng anh nằm xuống bên cạnh cậu , chỉ một lúc sau anh đã nhắm mắt , sức khỏe anh không tốt lại còn vận động nhiều như vậy, cậu cố nhịn cơn đau dưới hạ thể mà đứng dậy nhặt lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh. Tinh dịch từ trong hậu huyệt chảy dọc theo đùi cậu...thật vô cùng dâm đãng.....

Sau khi đã tẩy rửa cơ thể xong cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, tay vẫn đang cài dỡ chiếc cúc áo cuối cùng trên người thì liền nhận được cái tát trên má.

Cảm giác đau rát nơi gò má khiến cậu khó chịu mà lấy tay hất đi cánh tay đang muốn tiếp tục giáng một cái tát khác lên bên má còn lại của cậu

- Đủ rồi......

~~~~~~~~~~~ Tạm biệt EXO TAO.... Chào mừng Hoàng Tử Thao- Huang Zi Tao- Edison Huang- William Huang~~~~~~~~~

�]K�G@>X'6�P

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com