Koru Anh Da Khong
sài gòn, một ngày mưa nhớ...
từ hồ lê thanh tùng,
em nhớ, anh đã từng bảo em rằng, anh sẽ luôn ở bên em.
năm em năm tuổi, anh nắm tay em và nói như thế.
năm em mười tuổi, đoạn đường đón đưa mỗi chiều tan trường đã dần quen nơi em.
năm em mười lăm tuổi, anh nói em đã lớn khôn rồi. nhưng đáng tiếc, vẫn chỉ mãi là đứa trẻ của anh mà thôi.
năm em hai mươi tuổi, em hỏi anh tại sao lại thích nắm tay em. anh bảo rằng, bởi vì chỉ có nơi em mới cho anh bình yên nơi cuộc sống trải đá kia.
nhưng rồi, sẽ không còn nữa...
anh đã không...
đến nguyễn thái sơn!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com