TruyenHHH.com

Kookv Yoontae Thang Ngay Chia Xa




           

Năm giờ sáng, Jimin tới nhà Taehyung, xách vali ra xe rồi chở bạn ra sân bay.


Sự im lặng kéo dài giữa cả hai cho đến tận lúc xe đỗ lại trước ga quốc tế, khi Jimin cuối cùng cũng không kìm nổi mở lời.


"Taehyung, cậu thành thật cho tớ biết, cậu ổn không?"


"Tớ ấy hả?" Taehyung chỉnh lại vạt áo, thong dong bình thản. "Không."


Đoạn quay lưng đi mất. Bỏ lại một họ Park bối rối và lo lắng.


Taehyung từ bỏ tình yêu với Jungkook, điều mà anh từng nghĩ là chẳng bao giờ có thể xảy ra. Lần buông tay này vô cùng nhanh gọn, nhưng Taehyung không hề ổn chút nào. Vào vài phút rất nhanh khi máy bay cất cánh, Taehyung nhìn xuống phía dưới nơi phố thị lấp lánh, thấy mình từng chút vỡ vụn, cô độc tan ra giữa biển hồ ánh sáng. Lại qua thêm một vòng xoay số phận, anh vẫn một mình lẻ bóng giống trước kia, thêm vào nỗi âm ỉ thương đau rất nhỏ. Cuối cùng Taehyung cũng hiểu điều Jimin cố nói với anh vào cái ngày cậu ấy biết về phần tình cảm này, rằng chấp niệm quá sâu sẽ bị tổn thương. Con người mỏng manh biết mấy, có thể bị đau bởi những vật nhỏ bé. Như lưỡi lam cứa vào làm cổ tay, cách anh rời xa Jungkook thoạt nhìn quá đỗi dễ dàng, tận sâu bên trong lại đầm đìa máu chảy.


Trên máy bay tắt đèn, mọi người hầu hết đã chìm vào giấc ngủ say. Taehyung lật trang sách dưới ánh đèn vàng, thầm nhẩm câu chữ hòng bình tâm. Thế nhưng, theo từng lần rung của dây thanh quản, nỗi xót xa chôn giấu tận đáy lòng cứ thế trào dâng, thấm vào tận tế bào cơ thể. Những dòng in ban đầu còn ngay hàng thẳng lối dần xô lệch, nhảy múa vô kỉ luật hệt nhịp đập trái tim, nhốn nháo và khó chịu. Taehyung cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, bỏ mặc nước mắt chảy dài trên gò má.


.


.


.


Yoongi tỉnh dậy lúc năm giờ sáng, phòng bệnh tối om lạnh lẽo. Có lẽ Namjoon vô tình thấy được anh gục ngã trên bàn làm việc lúc ghé qua, sau đó tức giận lôi anh đến đây truyền nước biển rồi bỏ về. Bởi cậu ta biết Yoongi sẽ khó chịu vô cùng khi tỉnh dậy ở một không gian xa lạ.


Nhưng Namjoon ở nước ngoài quá lâu rồi, một số thứ đã thay đổi.


Ví dụ Yoongi cứ thế lịm đi trên bàn làm việc không phải do kiệt sức hay gì hết, anh chỉ quá mệt mỏi với luồng suy nghĩ giằng xéo thành hai nửa. Cả tầng mười lăm đều biết, dù tổng giám Min có tăng ca thêm nhiều đêm nữa, khối lượng công việc khổng lồ kia vẫn được giải quyết theo hiệu suất bình thường mà thôi. Tâm trí anh cứ nghĩ mãi về cái tên Taehyung nói mê trong cơn sốt. Phải có tình cảm nhiều đến nhường nào để gọi một người tha thiết và chân thành như vậy. Vào khoảnh khắc đó, Yoongi biết được địa vị Jungkook đối với Taehyung to lớn cỡ nào. Nghe rất quen, không phải sao? Khẩn khoản đến mức giọng khàn đi vì một danh từ riêng không thuộc về mình...


Ví dụ Yoongi không còn nổi điên hay la lối vì việc sự riêng tư của mình bị xâm phạm nữa. Anh sống đến từng này tuổi, chỉ yêu một người, vì nỗi đau người ấy mang lại hút thuốc uống rượu đều thuần thục cả rồi. Họ Min đã bỏ cuộc trong việc đếm số lần dùng rượu đắp đổi qua đêm dài, cố gắng giãy dụa khỏi thứ tình yêu tuyệt vọng. Những cơn say chuếnh choáng qua đi, anh học được cách giữ bình tĩnh khi tỉnh dậy tiếp tục sống, mang theo ý nghĩ rằng người mình yêu sẽ chẳng bao giờ yêu mình thường trực bên người.


Nghe thê thảm và nực cười làm sao, nhưng anh thực sự đã duy trì tình trạng đó đủ lâu để biến nó thành một thói quen nguy hại.


Điện thoại reng chuông làm Yoongi giật nảy, đầu bên kia giọng Jimin nghe hơi lạc lõng.


"Yoongi, tôi nghĩ nên báo cho anh biết."


"Jimin? Taehyung xảy ra chuyện gì sao?"


"Cái đó... Taehyung nói cậu ấy từ bỏ Jungkook rồi, nhưng đột nhiên lại xách vali đi làm việc ở nước ngoài."


"Em ấy đi đâu?"


"Prague."


"Tôi biết rồi."


Yoongi bấm số.


"B?"


"Dạ? Giám đốc có việc gì không ạ?"


"Chuyển lời bằng email công việc cho anh Jin. Nhắn anh ấy rằng nếu gặp thì hãy xem chừng Kim Taehyung giúp tôi."


"Vâng."


.


.


.


Jungkook kéo hành lí ra khỏi sân bay Incheon. Khác với Tokyo luôn ảm đạm nhiều ngày qua, Seoul hửng nắng rất đẹp. Cậu nhìn điện thoại, thấy người anh kêu gào nhất định phải đi đón chưa gọi tới, quyết định tìm quán cà phê nào đó ngồi xuống đợi. Nhấp vài ngụm Capuccino, Jungkook tự hỏi vì sao lần này về nước có tâm trạng hồi hộp đến vậy.


Kim Taehyung cái tên này luôn hiện hữu trong đầu cậu suốt nửa tháng kể từ lần thôi miên kia. Jungkook lần đầu tiên biết rằng trong tám năm kí ức mất đi, có một người khác ngoài bố mẹ hiện diện. Giống như giữa từng ấy mảnh vụn bén nhọn xấu xí có một đóa hoa đẹp đẽ nở rộ. Jungkook trở về Hàn, chủ yếu là muốn tìm gặp Taehyung. Cậu lạc lối trong mê cung tăm tối quá lâu, nên bấu víu vào sự xuất hiện của anh tựa ngọn nguồn sự sống.


Namjoon gõ vào cửa kính, đánh thức cậu em ra khỏi dòng suy tưởng liên miên, ra hiệu lên xe. Jungkook xách vali để ra sau xe rồi yên vị vào ghế phó lái, bật cười.


"Em cứ nghĩ đời này ngoài em ra thì sẽ chẳng ai ngồi được ghế phó lái của producer tài năng Kim Namjoon đâu."


"Nếu không phải vì anh Jin đi công tác thì cũng chẳng tới phiên chú mày ngồi đây đâu."


Namjoon chăm chú quay đầu xe, lúc dừng đèn đỏ nhìn sang liền thấy Jungkook đang cầm một tấm ép rẻ quạt bằng gỗ.


"Gì đây? Nổi hứng sưu tầm à?"


"Không..." Jungkook lắc đầu. "Mà thôi anh đừng hỏi nữa ạ, em cũng không biết giải thích sao."


Dưới ánh mắt vàng ươm của Seoul, tấm ép rẻ quạt ánh lên sắc ngọt ngào của mật ong. Phiến lá cong thành một đường mỏng manh, nằm yên lặng trên nền gỗ như chờ đợi điều kì diệu nào đó sắp tới. Jungkook không biết gì về thông tin cá nhân Taehyung ngoài dãy số nằm trong danh bạ, cứ thế đi tìm anh giữa Seoul rộng lớn, hệt như dùng trái tim run rẩy yếu ớt đặt ra cho người ngoài tùy ý. Anh ở phương nào, cậu chẳng hề hay biết. Nhưng Jungkook vẫn có niềm tin rằng cậu sẽ gặp được Taehyung giữa ngày tháng ngược xuôi.


Hỏi Namjoon không ăn thua, Jungkook bèn nghĩ tới một người. Người kịp thời xuất hiện vào ngày mưa bão trên ngọn núi ngoại thành Tokyo, nắm chặt tay Taehyung hơn bất kì ai.


Min Yoongi.


Nhưng thư kí B khéo léo từ chối hết lần này đến lần khác, Jungkook cực chẳng đã đành phải dùng tư cách khác tham dự sự kiện ông ngoại đã ép buộc cậu từ lâu.


"Thiếu gia Jeon." Min Yoongi nhìn người trước mặt, thầm nghĩ duyên phận thật biết cách trêu ngươi. Taehyung anh đau sủng từ Venice tới Tokyo, từ Tokyo vòng về Seoul, lại từ Seoul rời đi Prague, canh cánh trong lòng, khổ sở đủ đường chỉ vì cậu ta. Mà Jeon Jungkook mãi tới giờ này mới mò đến Seoul?


"Anh Yoongi, em muốn hỏi anh về anh Taehyung."


Trực tiếp, thẳng thắn. 


Yoongi lặng đi, câu nói "Tôi không biết" kẹt lại cổ họng. Anh muốn ích kỉ, muốn Jungkook cứ tránh xa Taehyung là tốt nhất. Nhưng liệu Taehyung có vui? Cậu đã chờ mong Jungkook nhiều năm đến vậy, có lẽ chỉ chờ một câu nói "Em đã trở về". Nếu như anh ra tay ngăn cản, Taehyung chắc sẽ phải hận anh lắm?


Dưới ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn chùm, Jungkook chăm chú nhìn Yoongi, chờ đợi một đáp án. Cậu thấy được trong đôi mắt tam giác ánh lên muôn vàn tia sáng rồi rất nhanh tắt lịm, thấy bàn tay xanh xao cầm ly rượu vang rung lên rất khẽ.


"Kim Taehyung không có ở Seoul. Em ấy đã đi Prague rồi."


"Prague?"


"Cậu biết Seokjin mà đúng chứ? Hỏi anh ấy thì sẽ biết rõ hơn Taehyung ở đâu."


"Em cảm ơn anh."


Yoongi chứng kiến gương mặt đối diện chuyển từ lo lắng sang vui vẻ, lòng lặng yên không gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com