Kookv Gioi Han Giua To Va Cau
CHƯƠNG 28: CHÚNG TÔI KHÔNG CẦN LÃNG MẠN, CHỈ CẦN HẠNH PHÚC BÊN NHAU LÀ ĐỦ RỒIÂu Dương Tịch Yên hiện tại đầu tóc bù xù, nhưng vẫn không thể che đi nét đẹp tinh xảo trên gương mặt. Cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên môi nàng, cả Tuấn Lam Thần cùng Thanh Thiên Trúc đều ngẩn người một lúc. Thanh Thiên Trúc dậm chân một cái, vội vàng chạy đến lầu hai, thấy Chung Quốc đã đi xuống, ngoài dự đoán còn có thêm Tại Hưởng, đôi bàn tay của hai người đan vào nhau giống như không thể ly khai."Cậu vào đây bằng cách nào, mau lập tức cút khỏi đây!!" Thanh Thiên Trúc đi đến, vung tay lên ý đồ muốn đánh vào khuôn mặt của Tại Hưởng. Sao chứ, làm cách nào? Tại sao lại có thể sơ xuất để cậu ta lẻn vào đây như vậy!Có điều bàn tay chưa đáp xuống mặt của Tại Hưởng, cổ tay đã bị chế trụ. Thấy đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo cùng hận ý của Chung Quốc, tay Thanh Thiên Trúc khe khẽ run lên.Chung Quốc thanh âm như tảng băng: "Tôi đã nói dì không được phép tổn thương cậu ấy."Tại Hưởng biết tình hình hiện giờ không ổn, cậu chỉ có thể giật giật vạt áo của Chung Quốc, ý muốn nói hắn đừng gây thêm chuyện nữa. Nhưng Chung Quốc phớt lờ đi, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng đối diện, môi mỏng bật thốt lên."Dì không phải mẹ tôi, càng không có quyền ép tôi phải rời bỏ Tại Hưởng."Tại Hưởng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Chung Quốc, cảm xúc từ đáy lòng lập tức dâng trào. Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, bàn tay lại càng nắm chặt lấy tay của Chung Quốc, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử dao động của Thanh Thiên Trúc."Dì Trúc, con xin lỗi vì đã nói dối dì. Nhưng con và Chung Quốc thật lòng yêu nhau, xin dì hãy chấp thuận.""Cậu điên rồi!" Cô nổi giận, lại bị Tuấn Lam Thần giữ ở phía sau, đành phải ở đó cắn răng nói: "Nam nhân cùng nam nhân sao có thể ở bên nhau! Chung Quốc, con có thể nghĩ cho mặt mũi của Tuấn gia được không? Con cùng cậu ta công khai ra bên ngoài, sau này bố mẹ phải để mặt ở đâu?"Rốt cuộc không thể đứng nhìn được nữa, Âu Dương Tịch Yên bước đến, che trước mặt Chung Quốc cùng Tại Hưởng. Nàng không khóc, chỉ là hốc mắt nóng vô cùng, không rõ là đau thương vì cái gì, nhưng giọng điệu lại chậm dãi, giống như mũi dao đâm từng chút từng chút một vào trái tim của Tuấn Lam Thần."Bây giờ cô cấm quan hệ của Chung Quốc và Tại Hưởng chỉ vì nghĩ đến mặt mũi của Tuấn gia thôi sao? Thay vì nghĩ đến phải đối mặt xã hội như thế nào, thì hãy biết cảm nhận về cảm xúc cùng suy nghĩ của Chung Quốc kìa. Hạnh phúc của con trai mình không phải là điều quan trọng nhất? Vì sao cứ phải cố chấp cái khái niệm đồng tính là phải ghê tởm! Chính người mẹ như cô mới đáng khiến người khác phải thương hại chứ không phải là Chung Quốc. Nhìn xem, xung quanh cô bây giờ ngoài Tuấn Lam Thần còn có ai không?" Âu Dương Tịch Yên nhếch môi cười khinh bỉ: "Mọi người sẽ dần xa lánh cô, Thanh Thiên Trúc.""Cô..!"Âu Dương Tịch Yên không để ý đến biểu tình hiện tại của Thanh Thiên Trúc, quay qua nhìn Tuấn Lam Thần, ánh mắt xinh đẹp không giấu được nỗi buồn: "Tuấn Lam Thần, anh thì sao? Chỉ lo cho công việc, anh có bao giờ quan tâm đến Chung Quốc hay chưa? Anh đã từng hỏi chuyện học hành của nó, đã từng hỏi nó ăn sáng chưa lần nào hay không? Em gửi Chung Quốc cho anh không phải là cần gia cảnh giàu có của anh, mà là cần đầy đủ tình thương của cả cha và mẹ.Lam Thần, anh khiến em thật thất vọng."Thanh Thiên Trúc hoảng hốt nhìn Tuấn Lam Thần, vội vàng nói: "Anh, anh nói gì đi chứ? Hãy nói Chung Quốc đừng qua lại với thằng nhóc kia nữa. Đừng quen với bất kì nam nhân nào!"Tuấn Lam Thần vẫn duy trì ánh mắt thủy chung nhìn Âu Dương Tịch Yên, một lúc sau mới thở dài: "Cho dù bây giờ có cấm đoán, Chung Quốc đã có lựa chọn của mình thì nó vẫn sẽ tiến tới lựa chọn của nó. Thiên Trúc, chúng ta không thể quá chấp nhất mà cưỡng ép nó theo ý mình được.""Anh, anh đồng ý sao? Sao có thể, vậy Tuấn gia sẽ...""Hạnh phúc của con cái mới quan trọng, mặt mũi hay cái gì đó anh không cần."Âu Dương Tịch Yên nở nụ cười, ngay cả Tại Hưởng cũng cảm thấy lời nói của nàng có lực sát thương rất lớn. Hoặc đối với Tuấn Lam Thần vẫn còn tồn tại một loại cảm xúc khác biệt nào đó dành cho Âu Dương Tịch Yên, khiến y có thể dễ dàng thay đổi ý định như vậy.Cuối cùng Thanh Thiên Trúc đành đứng trơ mắt nhìn ba người rời khỏi Tuấn gia.Lúc lên xe, Tại Hưởng giống như trút đi được một gánh nặng cực lớn, vừa đặt mông xuống cả người giống như không còn một chút sức lực đổ xuống đùi Chung Quốc, trái tim vẫn còn đang đập loạn trong lồng ngực."Mẹ Yên, mẹ thật lợi hại." Tại Hưởng cảm thán.Chung Quốc lập tức nhướng mày: "Cậu vừa gọi cái gì?"Âu Dương Tịch Yên nhấn ga: "Gọi mẹ đó, con bị điếc rồi à?"Khinh bỉ: "Cậu muốn nhanh được gả cho tớ đến thế sao?"Trợn mắt: "Đừng có nói lung tung, mẹ Yên nói tớ có thể gọi như vậy đó!"Không quan tâm: "Đừng có há to miệng như vậy."Ngẩng đầu: "Vì sao?"Chung Quốc: "Trông y như con bò."Tại Hưởng: "Này!!"Chung Quốc: "Còn gì muốn nói?"Tại Hưởng: "Cậu thật có phước khi có tớ làm người yêu."Chung Quốc: "Đừng có đặt tớ ngang hàng với cậu, như thế hạ thấp giá trị con người tớ lắm.Tại Hưởng: "Này!!"Âu Dương Tịch Yên: "Hai đứa tụi bây có thể giống như những cặp đôi khác, vừa gặp nhau có thể ôm ôm ấp ấp mùi mẫn được không!"Chung Quốc và Tại Hưởng: "Không thể!!"(mệt vl mệt :))) ôm hôn nhau trên tầng rồi còn bày đặt)______________Tại Hưởng vừa mở cửa là nằm phịch xuống giường, nghe thấy trong phòng tắm phát ra tiếng nước liền có cảm giác an tâm đến lạ. Những ngày qua phải trải qua mọi thứ một mình, không có Chung Quốc bên cạnh, thật trống vắng.Chung Quốc từ phòng tắm bước ra, trên người mặc một chiếc áo phông mỏng, cùng một chiếc quần cộc ngang đầu gối. Hắn nhìn Tại Hưởng đang nằm úp sấp lười biếng trên giường, đem khăn lau tóc quẳng qua một bên."Cậu không định đi tắm à."Tại Hưởng úp mặt vào gối: "Tớ tắm rồi mới đi tìm cậu."Chung Quốc nằm xuống giường, gác chân lên lưng Tại Hưởng: "Tắm lần nữa đi.""Mệt lắm!!" Đạp chân Chung Quốc ra."Đồ ở bẩn.""Rõ ràng tắm rồi, còn bẩn cái gì? Ngửi xem, còn thơm hơn cậu!!"Thế mà Chung Quốc cũng dán người lại gần, ngửi ngửi cổ Tại Hưởng, trong bóng tối ánh mắt hắn lóe lên tia sáng như những vì sao, Tại Hưởng nhất thời muốn ngừng thở luôn.Cắn một cái vào cổ: "Đúng là rất thơm."Tại Hưởng đẩy đầu Chung Quốc ra: "Cậu càng ngày càng giống chó!!"Thấy người trong lòng mình tay đấm chân đá, lại nhớ đến vì mình mà cậu hôm nay mới làm liều. Chung Quốc giương khóe môi lên, đem cả người Tại Hưởng ôm chặt vào lồng ngực. Tại Hưởng thôi không giãy dụa nữa, cảm nhận lồng ngực cùng hơi thở ấm áp, trái tim của Chung Quốc đang đập bên tai mình, rốt cuộc mỉm cười."Chung Quốc, chúng ta thật hạnh phúc phải không?""Ừ, hạnh phúc vì có cậu."Buổi đêm hôm đó, cả hai người đều ngủ thật say, trong vòng tay đều là hơi ấm của người mình yêu. Hạnh phúc đơn giản chỉ cần như vậy là đủ.
_---/---_
đào with luvBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com