TruyenHHH.com

Kookv Dem Su Phu Bien Thanh The Tu

Quả thật đúng như Hạo Thạc nghĩ, Nam Tuấn trên đỉnh núi cật lực chiến đấu với đám phục binh được lệnh mai phục sẵn. Nhìn bọn chúng cứ liên tục nhào vào bắn tên mà thầm chửi thề một câu.

Lúc này binh lính dưới núi mà Hạo Thạc chuẩn bị cũng đã leo lên được tới nơi, rất nhanh đã cùng Hoàng Thượng ứng chiến. Trận chiến dưới mưa diễn ra kịch liệt suốt hàng giờ đồng hồ, bọn lính cực lực hộ tống Kim Nam Tuấn xuống núi trước, rồi quyết định tiêu diệt hết đống phục binh mới rút quân theo sau. Nhưng thực tế đám phục binh rất nhiều, sau khi đã bảo đảm cho Hoàng Thượng rời đi an toàn, số binh lính còn lại chống đỡ một hồi liền tháo chạy.

Mà bên dưới nhờ có thêm một tốp binh ước chừng trên dưới trăm binh đứng sẵn nên ngay khi Nam Tuấn được hộ tống chạy xuống núi cũng không có kẻ dám đuổi theo.

Kim Nam Tuấn mặc kệ long bào ướt sũng, bụi bẩn, vừa thấy Trịnh Hạo Thạc liền gấp gáp hỏi.

"Thạc Trấn đâu? Tất cả vẫn bình an đó chứ?"

"Hoàng Thượng, Kim thừa tướng đã được người của thần đệ đưa về phủ. Thương thế ngài ấy rất nặng, không thể ở đây lâu, đệ mạn phép tự quyết định mong Hoàng thượng thứ tội." Hạo Thạc chấp tay cúi đầu.

Nam Tuấn phất phất tay, đảo mắt nhìn xung quanh.
"Không sao không sao. Còn Chung Quốc và Tại Hưởng? Hai đứa đó đâu rồi? Có an toàn không?"

"Chung Quốc với Tại Hưởng cả hai vẫn chưa thấy đâu. Đệ đã cho người lên tìm kiếm rồi." Hạo Thạc nhìn Nam Tuấn một thân ướt sũng, lo lắng mà khuyên nhủ người, "Hoàng thượng, hay là người hồi cung trước, trời mưa to như thế, người dầm mưa nảy giờ rất dễ nhiễm phong hàn. Xin hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi."

"Nhưng Tại H-...."

"Xin hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi." Tất cả binh linh quỳ rạp xuống, hô vang trong màn mưa.

Nhìn ánh mắt quyết liệt của Hạo Thạc, Nam Tuấn không muốn tranh cãi miễn cưỡng leo lên kiệu đã chờ sẵn, nhưng không phải hồi cung mà hướng về phủ đệ của Trịnh Thân Vương.

Trong đêm, ngọn núi Tây Sơn ầm ĩ náo loạn. Quân binh chạy khắp nơi trên núi, tiếng người này chồng lên người kia, rốt cuộc vẫn bị tiếng mưa trấn áp hết phân nữa.

Tuấn Chung Quốc hắn cứ mãi chạy, chạy đến chân mỏi nhừ, đầu gối vì hết lần này tới lần khác ngã té trầy trụa đến thảm thương. Miệng hắn vẫn luôn mấp máy gọi mãi cái tên ba âm tiết kia, nước mắt cũng chảy biết đã chảy mãi từ lúc nào. Hắn chỉ biết tâm mình như bị ngàn mũi tên cắm lấy, đau đớn sợ hãi sẽ chẳng còn được nhìn thấy lại lần nữa bóng dáng y.

Chung Quốc hắn đi trong mưa, bất lực tột cùng chỉ còn biết trấn an bản thân bằng những kỷ niệm nho nhỏ ngày thường của hai người. Tự nhủ Tại Hưởng thương mình như vậy, chắc chắn không bỏ mình đi.

"Thập nhị hoàng tử!! Hoàng tử!! Kim thân vương ở đây! Kim thân vương ở đây này!"

Tiếng người lính vang vọng, trong cơn mưa bị chèn ép nhưng sao vẫn rõ ràng to lớn như thế. Tuấn Chung Quốc kích động chạy liều mạng về phía tiếng kêu, càng chạy lại càng thấy hồi hộp lo lắng.

"Hoàng tử, thần nhìn thấy Kim thân vương ở dưới hố này. Ban nãy đưa ngài ấy lên, ngài ấy đã ngất đi như thế này rồi."

Người binh sĩ kia thấy Chung Quốc xuất hiện liền đưa người đang dựa vào mình sang cho hắn, bẩm báo tình hình cho hắn nghe.

Chung Quốc bế trong tay người thương, hơi thở yếu ớt, cơ thể lạnh cóng áp sát vào y phục ướt sũng của hắn. Chung Quốc cảm thấy ruột gan mình bị từng vết thương trên người y cào nát.

"Sư phụ...." Tuấn Chung Quốc hôn lấy hôn để lên khuôn mặt y, tay bế Tại Hưởng ghìm chặt. Sợ như lơ là một giây thôi, Tại Hưởng sẽ lại biến mất trước mắt hắn một lần nữa.

Cảm giác sợ hãi vẫn mãi không nguôi, hắn dù luyến tiếc vẫn phải ngưng hôn y, bế Tại Hưởng chạy xuống núi. Y dầm mưa lâu như thế, cơ thể lại bị thương khắp nơi, phải nhanh chóng trở về phủ trước đã. Chung Quốc và vài người lính khác cởi áo mưa của mình quấn quanh Tại Hưởng từ đầu đến chân, bọc lấy y thật kỹ càng.




"Chung Quốc! Mau mau đưa Tại Hưởng lên xe ngựa." Hạo Thạc đứng đợi từ nãy đến giờ, vừa nhìn thấy bóng dáng đoàn người chạy ào ạt xuống, xác định được trong đó có cả Tuấn Chung Quốc và Tại Hưởng liền hô to.

Hắn chạy một mạch lên xe ngựa, đem Tại Hưởng dựa vào người mình. Quần áo y ướt sũng, để lâu sẽ bị nhiễm phong hàn, Chung Quốc nhìn quanh xe, phát hiện có áo choàng và quần áo được chuẩn bị sẵn. Có vẻ Hạo Thạc chuẩn bị nó cho Kim Thạc Trấn, dư ra nên mới để sang đây.

Chung Quốc cởi hết y phục Tại Hưởng ra, càng cởi tốc độ ngón tay lại càng chậm lại. Từng lớp từng lớp quần áo được gỡ bỏ, da thịt nâu đồng, không trắng trẻo như nữ tử nhưng lại mịn màng rất thích tay. Chung Quốc luồn tay quanh eo y, khẽ xoa nắn mà cảm thán.

"Thật sự rất thích tay." Hắn thì thào, tay không ngừng vuốt ve loạn xạ trên người Tại Hưởng.

Tuấn Chung Quốc vậy mà cởi hết y phục ướt sũng của y, tay không tự chủ càng lúc càng di chuyển xuống thấp. Chung Quốc đặt Tại Hưởng nằm xuống, môi mềm chạm nhau, hắn bắt lấy cánh môi mỏng của y điên cuồng hôn loạn.

Đầu lưỡi bị cuốn lấy chơi đùa đến mỏi nhừ, môi bị cắn đến sưng đỏ. Tại Hưởng phát sinh cảm giác mà chau mày, nhưng lại quá mệt chẳng thể tỉnh dậy nổi. Chung Quốc vì thế lại càng lộng hành, môi di chuyển xuống cổ và xương quai xanh, mỗi lần lướt qua để lại không ít dấu hôn đỏ tím. Bàn tay bên dưới vuốt ve bắp đùi trong của y, vô tình lướt qua nơi nhạy cảm khiến Tại Hưởng phản ứng thật sự.

Hắn tụt xuống hôn lên hai bên đùi trong của người, để lại vài dấu hôn trước khi ngậm lấy vật kia của Tại Hưởng. Chung Quốc tuy chưa từng lên giường cùng ai, nhưng đều là nam nhân, hắn biết phải làm thế nào để khiến người kia thoải mái.

Ấy vậy mà Tại Hưởng thật sự giải phóng trong miệng Chung Quốc chỉ sau một lúc bị hắn chơi đùa. Chung Quốc không nhả, nuốt lấy hết toàn bộ trong miệng. 

Tuấn Chung Quốc cởi bỏ phân nửa y phục, đem nơi đó của mình cọ cọ qua lại nơi nhạy cảm phía dưới của y. Lỗ nhỏ xinh đẹp cùng nếp gấp quanh miệng đỏ hồng hút mắt khiến Chung Quốc thưởng thức mãi không chán. Càng cọ bên dưới càng phản ứng mãnh liệt, nhưng nghĩ đến bộ dạng sợ hãi, khinh thường của y khi biết Trịnh Hạo Thạc cưỡng bức Chí Mẫn liền không dám tiến thêm bước nữa. Chỉ dám đem của mình và của y cọ tới cọ lui, đem bàn tay thon dài kia cầm lấy cự vật di chuyển liên tục. Cho đến khi Chung Quốc khẽ gầm lên một tiếng khẽ, giải phóng đầy trên mặt và ngực của y.

Hắn thở dốc úp mặt vào bụng Tại Hưởng, có chút không cam lòng dụi dụi vào bụng y. Cuối cùng vẫn phải kiềm chế, ngồi dậy lau sạch người Tại Hưởng, mặc lại y phục sạch cho Tại Hưởng rồi xốc y tựa đầu lên vai mình.

Tại Hưởng được Chung Quốc buông tha, chân mày dần giãn ra, hơi thở phả ra đều đặn. Dần chìm sâu hơn vào giấc ngủ.

Chung Quốc vén tóc y gọn gàng, hôn lên vầng trán cao trơn nhẵn.

"Sư phụ....con nhớ người lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com