Kookv Cuoi Nguoi Cho Voi Cuoi Lau 167
"Được rồi, lẩu hải sản chứ gì? Cậu đúng là con heo tham ăn."Người con trai có vóc dáng nhỏ bé bị bó trong chiếc áo khoác dù to sụ, mảng bóng đổ trên nền tường đang nghiêng nghiêng ngả ngả, hơi thở phả ra nồng nặc mùi say xỉn, một tay hắn áp di động lên tai, tay còn lại ra sức ghim chìa khóa vào ổ cắm trước cửa."Okay, là hổ, là con hổ tham ăn được chưa?"Đi qua năm phút kiên trì ghim hụt cuối cùng cũng thông suốt, Park Jimin bình tĩnh nhét chìa khóa vào túi quần, kiểng gót chân lên và chòm người ấn chuông cửa."Lần này rất cảm ơn cậu đã đến dự hôn lễ của chị gái tớ, là thật lòng đó Taehyung."Cánh cửa gỗ từ từ dịch chuyển, người đứng bên trong chán ghét nhìn Park tiên sinh mặt đỏ như tôm luộc, vừa nấc cục vừa chân thành nói lời cảm ơn thằng bạn thân thiết nhất cuộc đời mình."Cứ yên tâm, tớ sẽ lo vụ đó, nhất định không để cậu lên tàu hỏa một mình. Ngủ ngon."Bạn học Park tắt di động, kéo vành mi lên, hai mắt mở to quan sát chàng trai cao ráo đứng trước mặt.Ngũ quan của người đối diện tuy ôn nhu nhưng cũng không kém phần sắc sảo, cặp mắt trong trẻo, sống mũi cao và làn da trắng ngần, thân hình săn chắc cùng bờ vai rộng lớn, dù có khoác áo phông tầm thường vẫn tự nhiên tỏa ra một khí chất riêng biệt, gương mặt anh tuấn dưới ánh sáng lờ mờ từ đèn trần càng thêm vô thực, người sở hữu nhan sắc khiến kẻ bên ngoài vừa nhìn đã rung động này, đích thị là đứa em trai cùng ông ngoại không cùng họ của hắn - Jeon Jungkook.Park Jimin mỉm cười hài lòng. Uống say bí tỉ cũng không sao, quan trọng là biết đường về nhà, hơn nữa còn phải về đúng địa chỉ.Họ Park làm như không nhìn thấy ánh mắt phiền phức của Jungkook, thân mật vỗ vai cậu em một cái, chậm rãi nói trong lúc khom người tháo dây giày."Mai em lên Seoul nhận công việc mới đúng không? Giúp anh đặt thêm một vé tàu đi."Sắc mặt Jungkook hơi biến đổi, cơ hồ u ám hơn cả màn đêm ngay sau lưng Jimin."Dì Han nói ngày mai anh đi leo núi cùng dì mà? Đổi kế hoạch rồi sao?"Park Jimin tuân thủ quy tắc giao tiếp không giao mắt, tươi cười đặt giày da lên kệ, xỏ dép cao su bước vào nhà."Chính vì ngày mai anh đi leo núi, nên mới nhờ em đưa bạn lên Seoul thay anh."Jimin loạng choạng lách qua người cậu, mùi cồn nhàn nhạt lẫn quẫn trong không khí, Jeon Jungkook khó chịu bóp mũi lại."Bạn của anh bao nhiêu tuổi?"Park Jimin cởi bỏ áo khoác ngoài, đi lại tủ lạnh lấy ra chai nước trái cây."25."Hai hàng lông mày rậm trên trán bạn Jeon khẽ chau lại."Lẽ nào anh ta đi đứng có chỗ bất tiện?"Jimin đóng nắp chai, trừng mắt lườm Jungkook."Nói năng lung tung. Bạn của Park Jimin này chẳng những tài giỏi mà còn cực kỳ đẹp trai sáng sủa nữa đấy nhóc con."Jungkook rất công tâm nhận thấy, cậu không có trách nhiệm chăm sóc người bạn sáng sủa gì đó của Jimin."Đã giỏi như vậy sao còn bắt em phải trông chừng?"Cửa tủ lạnh thô bạo khép lại, bạn học Jeon theo bản năng tự vệ lùi về sau một bước."Người ta đã từ Seoul lặn lội cực khổ xuống Busan để chung vui với gia đình chị họ của cậu, cậu thuận đường thì đưa người ta về đến nơi đến chốn cũng là đạo lý thường tình. Huống hồ hai người đều tốt nghiệp ở Đại học Hanbong, tốt xấu gì cũng có tí quen biết."Jimin không quan tâm thể loại quen biết đó có miễn cưỡng hay không, nhanh chóng nói tới nguyên nhân cốt lõi."Hơn nữa người bạn này xinh đẹp lại tốt bụng, có em bảo vệ cậu ấy anh sẽ an tâm hơn."Jeon Jungkook nhếch mép, tùy ý vuốt ngược mấy sợi tóc đen óng."Em họ của anh khó coi chắc?"Khóe miệng Park Jimin kịch liệt giật."Không sai. Jeon Jungkook là đại mỹ nam, nhưng chú mày là dạng mỹ nam có cơ bắp. Đừng nói nhiều nữa, dì Jeon đã sắp xếp xong rồi. Hôm nay em cũng uống không ít, lên phòng nghỉ ngơi sớm đi."Giọng nói khàn khàn của Jimin ngày càng nhỏ, mãi đến khi âm thanh ấy tắt lịm và tiếng đóng cửa lạnh lẽo vọng xuống từ tầng 2, người đứng bên dưới nhà vẫn chưa tiêu hóa được hàng chữ then chốt của cuộc giao dịch này."Dì Jeon đã sắp xếp xong rồi..."Mẹ đã sắp xếp xong rồi...Thật sự đã xong rồi...
. .
"Đặc sản cho ông nội.Mỹ phẩm của chị hai.Ăn sáng và uống thuốc chống say tàu.Đến sân ga trước 7 giờ."Qua gương chiếu hậu, bác tài xế lớn tuổi trầm mặc nhìn chàng trai trẻ ngồi ở dãy ghế sau, tỉ mỉ kiểm kê công việc ghi chép trong cuốn sổ tay nhỏ, nhịn không được tò mò liền thắc mắc."Thời buổi công nghệ bây giờ, cháu còn dùng hình thức thủ công để viết ghi chú sao?"Trong khi đứa cháu gái 5 tuổi ở nhà bác, đã biết xài điện thoại thông minh rồi.Kim Taehyung lễ phép gật đầu, tay cầm bút chì rải dấu tích lên sổ, chiếu theo lệ cũ trả lời."Dạ. Cháu khá lẩm cẩm còn đãng trí, thường xuyên quên trước quên sau nên phải ghi lại mới nhớ hết. Thói quen sử dụng sổ tay cũng đã có từ bé, đến giờ vẫn chưa thay đổi được."Bác tài xế tỏ vẻ tán thưởng, tay giữ vô lăng thành thục xoáy bánh xe sang làn đường bên phải, mà không lâu sau đó sẽ rơi vào tình trạng tắc nghẽn tương đối nghiêm trọng!. .
Chiếc taxi màu đỏ chầm chậm hòa mình trong hàng xe dài vô tận."Cái gì? Cậu còn chưa đến sao? Em họ của tớ xuất phát hơn 2 tiếng rồi đó."Mặc dù đã lường trước hậu quả và để loa cách xa màng nhĩ, song lúc đối diện với khẩu khí bức bối của Jimin, Kim Taehyung vẫn không tránh khỏi đau tai tới mặt mày nhăn nhó."Không phải lỗi của tớ đâu."Bác tài xế nhất thời chột dạ, ngoáy đầu xuống nói mát."Thôi cháu đừng nóng, có trời mới biết đoạn đường này xảy ra tai nạn giao thông."Cũng nào phải lỗi của bác đâu!. .
"Quý khách muốn đổi sang tuyến tàu số 3, khởi hành lúc 9 giờ sáng?""Vâng.""Thật ngại quá, tuyến số 3 hiện tại đã hết giường đơn. Quý khách có đồng ý chuyển sang ghế mềm không?"Jeon Jungkook siết chặt di động."Được, phiền chị chọn toa không có trẻ con."Nữ nhân viên gật đầu cười ôn hòa, lịch sự giao trả hai tấm vé cho chàng trai mặt lạnh như tiền, người đầy sát khí đứng ở quầy thanh toán."Xin lỗi."Kim Taehyung đặt một tay lên chiếc ba lô gần giống với miêu tả trừu tượng của Jimin, một tay chống ngang thắt lưng thở hổn hển."Cô... cô... là em... em họ... của... Park... Park... Park Jimin đúng chứ?"Nghe thấy tên anh họ, Jeon Jungkook nhàm chán liếc mắt qua, ban nảy cậu dự định sẽ quát cho người này một trận, hiện tại đứng trước bộ dạng liêu xiêu như lá khô bay trong giông bão của người, lời mắng nhiếc lề mề gì đó đều nuốt hết vào bụng."Tôi mới là em họ của Park Jimin."Một giọng nói trầm ổn truyền đến, mang Kim Taehyung còn đang ỉu xìu đặt giữa trung tâm của những điều kỳ lạ, ngơ ngác quay đầu nhìn vị em họ "chất lượng" của Jimin, lại mờ mịt đảo qua chủ nhân của chiếc ba lô mà mình đang nắm kéo.Park Jimin trăm nhắc ngàn nhắc cũng chưa từng đề cập tới giới tính của em họ hắn ta, đúng là hại người hại bạn!Taehyung bất đắc dĩ cười trừ, ngượng nghịu thả quai ba lô rồi cúi đầu nhận lỗi với cô gái nọ, trong lòng không ngừng nguyền rủa tên nhóc xấu xa nhà họ Park."Vé của anh."Tông giọng ấm áp lần nữa vang bên tai, Kim Taehyung ngẩng đầu, vô tình bắt gặp những ngọn gió êm ả thổi về từ phương Bắc, mang theo hương hoa cải dịu dàng, thật nhẹ trượt qua mái tóc cậu, giây phút đôi mắt lấp lánh của anh chạm lên ánh nhìn hững hờ của Jungkook, bất chợt ngây người, cả anh lẫn cậu đều im lặng lắng nghe, âm thanh của muôn vàn xúc cảm mơ hồ, nảy mầm trong ngực trái.. . .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com