TruyenHHH.com

Kooktae Ai Cung La Nguoi Dien




Tôi lách mình ra khỏi bữa tiệc ồn ào huyên náo, chọn một chỗ thật vắng trên sân thượng và uống rượu, đấy là chai thứ ba trong tối nay. Tôi nhìn vào hàng ngàn chấm vàng của đèn đường bên dưới, suy nghĩ vu vơ. Kim Taehyung, có lẽ em đang ở nhà, hôm nay là thứ sáu em sẽ không có lịch trực. Em sẽ nằm trên giường, mặc một cái quần bông và áo thun rộng, vùi trong chăn say ngủ. Taehyung không thích tiệc tùng, tửu lượng em rất kém và dạ dày thường đau. Taehyung cũng không thích những món âu bày đầy trong các tuổi tiệc, sở thích ăn uống của em không lành mạnh, toàn thích những món ven đường. Taehyung sẽ bĩu môi chê cái đèn chùm lủng lẳng kia thật khoa trường quá và chẳng đời nào em chịu khoác tay tôi đứng dưới ánh đèn chùm. Tôi lại bật cười, tôi hiểu rõ em như thế đấy.

Anh Namjoon vỗ vai tôi.

"Ổn không? Đừng uống nhiều quá."

Tôi lắc đầu.

"Em cũng chẳng biết em có ổn không."

Hai chúng tôi yên lặng uống với nhau, đằng sau lưng là tiếng nhạc của một dàn hợp xướng và đám người xa lạ đang khiêu vũ bên trong. Taehyung có thích khiêu vũ không? Tôi đoán là không, em không thích phải vận động.

"Nếu còn yêu em ấy thì sao không quay lại đi?"

Tôi chống cằm nhìn cố định về một điểm sáng bên dưới, tưởng tượng ra dáng vẻ Taehyung khi cười.

"Một mối quan hệ đâu chỉ dựa vào chuyện còn yêu thì sẽ quay lại đâu anh."

Anh Namjoon lắc đầu.

"Không, anh nghĩ khác. Tình yêu rất đơn giản, yêu là yêu thôi, chỉ có con người khiến nó phức tạp."

Tôi không đáp lại anh nữa. Có lẽ anh nói đúng, cũng có lẽ không đúng. Điều đó không quan trong, rượu làm tôi nhớ Taehyung.

Tôi bắt một chuyến xe đến dưới nhà em, đứng nhìn lên cái đèn ngủ bên cửa sổ quay mòng mòng rất lâu, không kiềm được châm một điếu thuốc. Thuốc châm rồi, nhưng tôi chỉ đứng nhìn nó cháy chứ không hút. Lỡ như em nhìn xuống, lỡ như em đột nhiên thấy tôi. Nhưng em không nhìn xuống, dù điếu thuốc cuối cùng cũng cháy tàn, bình minh ló rạng, tôi quay người bước đi.

Tôi vẫn không kiềm chế được nỗi nhớ em đến mức tôi đã từng rất nhiều lần lén lút đậu xe trước cổng bệnh viện để thấy em đi ngang qua hành lang bệnh viện, em cười với đồng nghiệp, em vò xù mái tóc rối, em chống nạnh mắng bệnh nhân vừa đanh đá vừa buồn cười, em sống một cuộc sống không có tôi, rất ổn.

Tôi nhớ lại nguyên do chúng tôi chia tay, lần đầu nhớ lại, trái tim tôi đau đớn đến khó thở, nhưng đến lần thứ năm thứ sáu gì đó, tôi không còn có cảm giác gì. Thật ra, điều đó không to tát đến vậy mà lỗi cũng chẳng phải do em. Chỉ là vì sự tự ti của tôi quá lớn và sự tự tôn của em quá cao. Nếu một trong hai nhường bước? Tôi không biết nữa. Tôi sợ nếu tôi nhường bước em cũng không quay lại. Nhưng trên tất cả, tôi tự hỏi, tại sao tôi phải cố chen chân vào cuộc đời em dù em sống rất ổn khi không có tôi. Lỡ như không có tôi là một điều tốt?

Tôi có thể đem lại gì cho em? Rất nhiều rắc rối. Khi tôi là Jeon Jungkook chứ không phải anh hàng xóm của em. Những bữa tiệc của tôi, những sự tranh chấp, những mối quan hệ rắc rối, một gia phả toàn những cái tên xa lạ cố gắng gây phiền phức cho tôi, một lịch trình kín mít không chừa nổi kẽ hở quan tâm đến những điều nhỏ nhặt cho em, chăm sóc em. Tôi có gì? Tôi không có gì, ngay cả khi tôi là anh hàng xóm hay là giám đốc Jeon. Làm sao tôi dám yêu em khi sẽ có người yêu em tốt hơn tôi? Làm sao tôi dám hỏi em rằng liệu em có chấp nhận tôi không khi tôi biết và em cũng biết, còn rất nhiều người khác, chưa từng đi tù, có một cuộc sống yên bình ấm áp, cũng yêu em.

Tôi thừa nhận, tôi sợ, tôi sợ khi tôi lần nữa moi móc trái tim mình ra từ đống hoang tàn đổ nát, quỳ gối trao nó cho em, em sẽ lịch sự xin lỗi tôi rồi nói.

"Anh đã không còn là người mà em quan tâm nữa rồi."

Bóng lưng của em. Bóng lưng dửng dưng nhất tôi từng thấy, bóng lưng tôi yêu nhất cũng là bóng lưng tôi sợ nhất.

Tôi có bao nhiêu lòng tự tôn nữa đây? Có bao nhiêu can đảm nữa đây? Quá ít ỏi để có thể đem ra đánh đổi. Tôi cũng chỉ là một người bình thường đến mức đôi khi tôi thấy mình tầm thường.

"Nếu chú mày cứ nấu cháo rồi bắt anh mang đến thì chú mày tự mang đi không phải hơn à?"

Anh Jin cau mày với tôi. Taehyung bị đau dạ dày, tôi biết điều này lâu rồi nhưng tôi chưa từng nghĩ nặng đến mức phải phẫu thuật.

"Cắt dạ dày không nguy hiểm đến mức mất mạng nhưng cũng không đơn giản như cắt ruột thừa đâu."

Anh Jin chép miệng, nhận cháo từ tay tôi.

"Mấy đứa nhỏ yêu nhau thật rắc rối. Nó thừa biết cháo này không phải được nấu bởi anh mày."

Tôi cười với anh Jin nhưng trong lòng không cười nổi. Đêm ở bệnh viện, côn trùng kêu rả rích, tôi đứng ở ngoài phòng bệnh nhìn qua cửa kính, thấy em co quắp như con tôm trên chiếc giường bệnh trắng bệch, kìm nén sự thôi thúc mở cánh cửa ra ôm lấy em, tôi quay người đi, ghé qua bàn y tá nói họ kiểm tra phòng. Tôi lại đốt rất nhiều thuốc lá, nhưng không hút. Tôi thấy mình như cô bé bán diêm, trông chờ tia ấm áp ngắn ngủi từ đầu thuốc đỏ. Sự bất lực nuốt trọn tôi trong một cảm giác sợ hãi tột cùng, trống rỗng tột cùng.

"Sáng mai nó mổ đấy."

Anh Jin nói, tôi bỏ mớ tài liệu kiện tụng trên tay xuống, thở dài. Bên cổ đông MO tìm cách phá đám tôi, người bố tôi phải dùng hết can đảm mới dám nhận đang nằm trên giường bệnh hấp hối. Tôi đã nghĩ mình sẽ cảm nhận được tình thân nhưng thực tế tôi chẳng cảm nhận được gì. Anh Namjoon về, đưa cho tôi mớ xác nhận người thân đóng dấu mộc. Tôi nhìn chăm chăm vào cái dấu đỏ chót đóng bên trái. Cuối cùng vớ lấy áo khoác, đến thăm em.

Em nằm trên giường bệnh, thở đều nhưng mồ hôi vẫn rịn ra từ thái dương, tôi biết em đau.

"Nhìn em thật tình giống con ma xó quá đi."

Tôi đùa, nhưng tôi chỉ muốn nói, trong mắt tôi, dù là khi bệnh tật, dù là khi đầu tóc em bù xù, mặt mũi em trắng bệnh, dù là mỗi buổi sáng em đều nhăn nhó với kem đánh răng còn dính trên áo ngủ hay khi em say xỉn bám lấy tôi cắn lên tay, tôi vẫn thấy em đáng yêu. Tôi vẫn muốn yêu em, tôi vẫn luôn sẵn sàng hôn em và nói rằng trong mắt tôi em là điều đẹp nhất.

Chỉ bên cạnh em, trong những tháng ngày ít ỏi, tôi cảm nhận được những điều tôi chưa cảm nhận được bao giờ. Tôi thấy mình yên bình, đơn giản. Tôi thấy khát khao mong muốn có một gia định đã chết từ lâu nảy mầm trở lại trong tôi. Tôi thấy bản thân mà tôi luôn ao ước, ở em. Tôi thấy mình đã sống, một cuộc đời bình thường như bao người khác. Có thể chào em mỗi ngày, có thể nấu cho em những món ăn ngon, có thể nghe em càm ràm về điều em không thích và cười đến long lanh khi em thích điều gì. Có thể đón em đi làm về, nắm tay em. Tất cả những gì xa xỉ nhất mà trước đây tôi chưa bao giờ được sống.

Trong một cái ôm thổn thức khi em dựa vào lòng tôi khóc thút thít, tôi cũng rất muốn khóc ra. Nhưng tôi không khóc được. Những khuyết thiếu cảm xúc, nhưng đổ vỡ trong tâm hồn dằn vặt tôi. Lỡ như một ngày tôi làm tổn thương em. Hay thậm chí tôi chẳng thể tổn thương em vì em đâu có yêu tôi? Tôi tự trào phúng. Taehyung của tôi, à không phải, Taehyung sẽ sống tốt thôi, bên cạnh em còn rất nhiều người tốt, bên cạnh em không cần đến tôi.

Tôi đóng cửa phòng bệnh, thẫn thờ hồi lâu rồi rẽ phải sang tòa nhà khác trong bệnh viện, điện thoại vang lên những hồi chuông hối hả.

"Jungkook, nhớ bảo vệ MO trước mấy lão già đó."

Tôi nhìn ông ấy níu lấy tay áo tôi rồi buông thõng, điện tâm đồ chạy một đường dài.

"Chủ tịch mất rồi."

Thư ký gào lên, bật khóc, bên ngoài phòng bệnh, rất nhiều người cũng khóc. Tôi lặng lẽ gọi một tiếng.

"Bố."

Lần đầu tiên tôi gọi, chỉ có tôi nghe.

Trong rất nhiều tiếng khóc đưa tiễn, không có tiếng khóc nào là của tôi. Trong rất nhiều nụ cười đưa tiễn, cũng không có nụ cười nào là của tôi.

Tôi ở đầu kia của thành phố, trong khu an táng, tôi lạy ba lạy rồi nép vào một bên. Khẽ liếc đồng hồ, tôi kiểm tra điện thoại. Tin nhắn của anh Namjoon báo Taehyung đã mổ xong.

Chúc em sớm khỏe lại.

Tôi cúi đầu, nhìn hàng người rất dài lần lượt đi đến, từngngười từng người một, có bao nhiêu người thật lòng tiễn đưa?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com