Kookmin Yeu Va Co Chap
Chiều tà, ánh nắng rực rỡ dường như đã dịu hẳn đi, giờ đây chỉ còn sót lại những tia sáng đỏ hồng điểm xuyết trên những cành cây, những ngôi nhà của thành phố. Trường trung học số tám vừa tan không lâu, học sinh đổ dồn về hướng cổng trường, tiếng nói tiếng cười trao qua đổi lại ầm ĩ.Như thường lệ, Jungkook sẽ cùng Dong Hae và mấy nam sinh khác trong trường cùng đi chơi bóng rổ, coi như vừa tập thể dục, vừa xả strees sau buổi học dài. Jungkook đồng ý đi ấy vậy mà khi ra đến sân bóng, cậu lại ngồi im một chỗ bấm điện thoại khiến cả bọn mất hết hứng.Dong Hae là đứa đứng ra tỏ vẻ bất bình đầu tiên:"Jungkookie, hôm nay mày bị sao thế? Tao chưa bao giờ thấy mày bị game thu hút hơn cả bóng rổ đấy."Mấy đứa còn lại cũng gật đầu lia lịa phụ họa càng khiến Jungkook cảm thấy bị làm phiền hết sức. Cậu tính đuổi tụi nó đi nhưng rồi đột ngột chiếc điện thoại trong tay bị giật mất.Beom Seok là đứa giành được, nó hớn hở nói:"Để xem có gì mà lại thu hút Jungkookie của chúng ta đến vậy. Ái chà, tin nhắn cơ à...""Tụi mày một vừa hai phải thôi nha. Đó là chuyện riêng tư mà, trả lại cho tao!"Bất chấp việc Jungkook nhảy dựng lên đòi lại máy cho bằng được thì đám bạn của cậu lại xúm lại vào một nhóm, tranh nhau chen lấn, hi vọng có thể coi được điều gì đó hay ho từ điện thoại của thằng bạn. Chủ nhân chiếc máy bất lực, chuyển từ tranh giành sang van xin:"Được rồi, thật sự là không có gì thú vị đâu, trả lại cho tao đi. Tao chơi bóng với tụi mày là được chứ gì...""Mày... đây là..."- Beom Seok có chút ngơ ngác khi nhìn vào màn hình điện thoại đang hiển thị những dòng tin nhắn- "Đây chẳng phải là đàn anh họ Park khóa trên sao?"Sắc mặt cậu ta trông càng khó tả khi đọc kĩ những dòng tin ấy."Tao không ngờ là mày thích mấy trò này luôn đó. Mày nhắn tin hệt mấy đứa bánh bèo vậy."Jungkook nhân cơ hội ấy nhanh chóng đoạt lại máy. Dù sao chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ là một trò đùa không hơn không kém, giấu giếm chỉ càng khiến đám kia tăng thêm nghi ngờ, cuối cùng cậu cũng đành thú nhận:"Đúng là tao có nhắn tin với anh ta thật nhưng đó chỉ là tài khoản ảo! Hơn nữa tao làm vậy chỉ vì muốn trêu chọc anh ta thôi!"Đúng lúc này, Dong Hae thốt lên:"Có phải bắt đầu từ hôm mày hỏi tao trang cá nhân của đàn anh họ Park đó không? Anh ta làm gì mày à?""Không có, chỉ thấy không phục thôi.""Mày đúng là trẻ con!"- Beom Seok lập tức phủi tay- "Công nhận anh ta học giỏi thật đấy, đẹp trai mà nhà cũng có điều kiện nhưng yên tâm đi, mày còn lâu mới bằng một góc của người ta, điểm của mày có bao giờ lọt top một trăm đâu mà đòi hỏi. Haizz... Thôi thì cũng may, thà rằng nghi ngờ đầu óc của mày còn hơn là nghi ngờ giới tính của mày."Jungkook nghe xong không ngại phì cho cậu ta một cái đầy thách thức. Beom Seok bĩu môi, chẳng quan tâm đến cậu nữa mà vẫy tay gọi đám còn lại qua chơi bóng rổ.Còn lại Jungkook ngồi một mình trên ghế, chẳng muốn chơi bóng rổ cũng chẳng muốn về nhà, có điều, cậu nhắn chào một câu nãy giờ vẫn chưa thấy người kia đáp lại...***Jimin vớ lấy chiếc khăn phủ lên đầu rồi bước ra khỏi nhà tắm. Thời tiết hôm nay thực sự nóng, vừa về đến nhà là anh đã chui vào làm bạn với bồn tắm ngay lập tức, bản thân anh vốn đã không thích sự đổ mồ hôi rồi.Vừa tắm xong, Jimin không dám bật máy lạnh nên chỉ có thể mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Phòng của anh nằm ở tầng hai của ngôi nhà cũng đủ đón gió trời vào khoảng thời gian này. Jimin mặc lên mình bộ đồ ngủ bằng lanh mỏng, cơ hồ nhìn ra được cả đường nét cơ thể mảnh mai. Gió thổi cộng thêm việc vừa tắm gội xong khiến anh cảm thấy cô cùng mát mẻ dễ chịu. Trong tâm trạng thoải mái, anh xoay người, khẽ cất tiếng gọi:"Kimchi à..." Ngay lập tức từ một góc nào đó trong căn phòng, một con mèo lông xám mũm mĩm chạy ra. Nó nhún người một cái, thành công "hạ cánh" một cách an toàn trong vòng tay Jimin. Anhxoa đầu nhỏ của nó mấy cái, nói:"Ba đã dặn không được rúc vào một xó để ngủ mà. Chẳng phải ba mới mua cho con cái giường mới rộng hơn sao?"Con mèo kêu ngao lên một tiếng, dụi mõm vào lòng bàn tay anh rồi liếm nhẹ vài cái."Đói rồi hả? Đợi ba một xíu nha."Jimin ôm mèo bự lại gần chiếc tử đặt ở đầu giường, vốn định tìm gói thức ăn cho thú nuôi nhưng lại vô tình thấy chiếc điện thoại của mình đặt ở đó. Màn hình sáng, có thông báo tin nhắn gửi đến, điều đó thôi thúc anh cầm máy lên xem."Là cô bé khóa dưới đó à?"- Anh nghĩ thầm, một tay bấm xem tin nhắn."Vừa đi học về đã vội nhắn tin sao?"- Anh đáp lại lời chào của đối phương bằng một câu hỏi.Người ở đầu bên kia như thể ngồi chờ máy sẵn nên khi anh nhắn liền lập tức có hồi âm."Còn em thì lại muốn hỏi Jimin-oppa là vừa về nhà anh đã cắm đầu vào học luôn sao mà mãi không thấy trả lời!"Đó không phải một câu hỏi, đó giống một lời trách yêu hơn. Jimin không khỏi cười khẩy một cái, hiếm khi nào anh lại có tâm trạng nhắn tin với con gái như này. Anh xốc Kimchi lên, ôm sát vào người mình rồi thu cả hai chân lên giường. Anh nhắn lại:"Có chuyện gì không?"Thực ra Jimin đắn đo mất mấy phút mới gửi được dòng tin nhắn ấy. Câu hỏi có vẻ cộc lốc nhưng sự thật thì Tiếu Thanh Hạ không phải người thiếu lịch sự, chỉ là anh không biết nhắn sao cho phải. Trước đây cũng có khá nhiều nữ sinh trong trường nhắn tin cho anh để bày tỏ tình cảm của họ. Điều đó khiến anh có chút khó xử và dần trở nên thờ ơ trước những tình cảm ấy. Đó không phải điều Jimin thực sự muốn, chỉ là anh chưa sẵn sàng để yêu bất kì người con gái nào, hơn nữa, nửa trong số đó anh còn chưa biết mặt. Tình cảm không phải thứ dễ dàng cho đi như một thứ đồ như thế.Anh nhắn vậy mà người kia không tỏ vẻ khó chịu hay bắt bẻ gì cả, trái lại còn có vẻ thích thú khi hỏi:"Em đang ở sân bóng rổ, chợt nghĩ đến anh thôi. Không biết anh có biết chơi bóng rổ không? Jimin-oppa giỏi vậy chắc môn này không làm khó được anh đâu nhỉ?"Jimin:"Có biết chơi nhưng không chơi thường xuyên được. Dù sao cũng không hứng thú.""Tiếc thế, em muốn coi Jimin-oppa chơi bóng rổ mà..."Jimin nói không có hứng thú là vì anh không muốn người ngoài hỏi nhiều đến việc này. Thực sự không phải anh ghét thể thao mà từ nhỏ sức khỏe của anh đã không được tốt, hạn chế xảy ra chấn thương nên cần tránh vận động mạnh, chơi thể thao lâu dài cũng không ngoại lệ. Việc tập thể dục của anh chỉ dừng lại ở việc vận động cho giãn gân cốt và ở trường, môn giáo dục thể chất là bắt buộc đối với mỗi học sinh."Vậy anh có sở thích đặc biệt nào không?"Cũng phải mất một lúc để suy nghĩ, cảm thấy không có vấn đề gì,Jimin mới chụp một bức ảnh của Kimchi rồi gửi đi, kèm theo dòng tin nhắn:"Mèo rất đáng yêu!"Không ngờ người kia lại nhắn một câu như thế này:"Anh thích mèo hả?""Em cũng thích mèo! Vậy chúng ta thích nhau đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com