Kookmin Vuong Phi Den Tu Tuong Lai
-Mẫn Nhi ! Nhìn xem , em có thích không , chúng ta nhổ đem về trồng trong Tẩm cung nhé !Điền Chính Quốc chỉ tay vào một chậu mặc lan trong Biệt viện, cúi đầu hỏi Phác Chí Mẫn đang nằm dài trên đùi mình . Cậu nhìn theo hướng chỉ tay của hắn ,lắc lắc đầu -Em thích hoa hướng dương hơn .Hắn khẽ nhướn mày nhìn cậu , thay cho câu hỏi: vì sao? Chí Mẫn cười cười nựng cằm hắn , sau đó mới trả lời -Em cảm thấy hoa hướng dương rất quật cường ,một mực chạy về phía mặt trời không buông , mặc kệ bản thân bị đốt nóng đến bỏng rát .Chính Quốc dịu dàng nhìn cậu , im lặng không nói gì . Phác Chí Mẫn chu chu môi , tiếp tục nói -Em và hoa hướng dương cũng rất giống nhau mà ,không phải sao ? Hướng dương thì hướng về mặt trời , còn em ... thì hướng về chàng .Hắn phì cười , cắn nhẹ lên môi cậu -Cái miệng này của em, dẻo như kẹo vậy , thật là hại chết người .Phác Chí Mẫn chớp chớp mắt nhìn hắn , ngòn tay cậu vờn nhẹ lên cổ áo hắn , khẽ thì thầm -Vậy chàng mau khóa cái miệng hại chết người này lại đi , khóa bằng môi chàng ấy .Điền Chính Quốc chiều ý cậu , cúi xuống định hôn . Nhưng khi hai cặp môi sắp chạm vào nhau thì từ đâu có tên thị vệ chạy tới phá ngang -Vương Gia ! Vương Phi ! Dương Quý Phi cho chuyển lời , mời người và Vương Phi đến Vĩnh Thọ cung một chuyến . Hắn và cậu nhìn nhau , chuyện này có lẽ vẫn chưa thể xong . Dương Quý Phi chào đón cả hai bằng nụ cười thân thiện ngay khi vừa đến cung , đón tiếp vô cùng chu đáo -Cái con bé Lục Dao trẻ người non dạ , tính tình lại nóng nảy hiếu thắng . Mong hai Hoàng Đệ đây đừng trách cứ nó , coi như là nể mặt Bổn cung . Hắn miễng cưỡng gật đầu với Dương Quý Phi , còn Chí Mẫn từ đầu đến cuối chỉ im lặng . Vị Quý Phi xinh đẹp kia tự tay rót một ly rựu , trong lúc không ai để ý , ngón tay đeo nhẫn của cô ta khẽ gõ nhẹ lên thành chén . Ngay lập tức , một thứ bột màu trắng trắng theo đó rơi xuống . Rất nhanh , rất nhẹ . Đưa ly rựu đến trước mặt Chí Mẫn , Dương Quý Phi vui vẻ -Tiểu Mẫn ! Ly rựu này coi như Bổn cung thay mặt Lục Dao xin lỗi đệ . Phác Chí Mẫn đưa tay ra , đang định nhận lấy thì Điền Chính Quốc đã nhanh tay hơn đón lấy -Mẫn Nhi không quen uống rựu , ly rựu này đệ uống thay ấy , coi như là chấp nhận lời xin lỗi của nương nương . Dứt lời , hắn cạn một hơi hết ly rựu trước con mắt mở to hoảng hốt của Dương Quý Phi . -Nếu như không còn chuyện gì nữa , bọn đệ xin phép cáo lui Chính Quốc đứng dậy , kéo tay Phác Chí Mẫn đi nhanh ra ngoài . Tận cho đến khi đã đi xa khỏi Vĩnh Thọ cung , hắn mới ôm ngực thở dốc , cả thân ảnh to lớn khụy xuống khiến cậu hốt hoảng đỡ lấy -Chính Quốc...chàng làm sao vậy ?Điền Chính Quốc khó nhọc mở miệng , nói với cậu -Mẫn Nhi ...mau chóng hồi phủ... trong rựu... có độc...Nói xong , hắn phun ra một ngụm máu đỏ tươi , sau đó bất tỉnh .Phác Chí Mẫn run rẩy , hoảng sợ cực độ, nước mắt tuôn xuống như mưa , ôm chặt hắn trong lòng, cậu hét lên với bọn nô tì -NGƯỜI ĐÂU ? HỒI PHỦ ! TRUYỀN THÁI Y , CHÍNH QUỐC TRÚNG ĐỘC RỒI !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com