Kookmin Ver Vuong Gia Lam Benh
Tác giả: Vô Diện Nhân"Tứ hoàng huynh thật gớm ghiếc. Hoàng thúc đã không thích huynh ấy mà huynh ấy cứ đeo bám cho bằng được. Ta tưởng huynh ấy đến Dangjogong Tự sám hối một thời gian thì sẽ chừa, nào ngờ sáng nay vừa nghe hoàng thúc vào cung thì huynh ấy đã chạy đi tìm ngay, còn lôi cả sách vở viện cớ thỉnh giáo hoàng thúc, báo hại hoàng thúc không chơi với ta được."Tiểu thái giám đi theo bên cạnh Jooyeon gật gà gật gù. Tiểu thái giám tự biết thân biết phận là nơi để Jooyeon trút hết mọi bực dọc, nên ngoài gật gật ra thì chẳng biết làm gì hơn.Jimin ôm cầm đứng phía sau tấm bình phong của mái đình. Y đến trước cả bọn họ, đương lúc tập cầm xong muốn rời khỏi thì bọn họ tới. Y ghét đụng mặt với Jooyeon nên không thèm đi ra."Hong Bae, ngươi nói xem, hoàng hậu thất thế trước mẫu phi của ta, có phải người được chọn kế vị cuối cùng sẽ là ta?"Tiểu thái giám kinh hãi: "Điện hạ, lời này không thể nói tùy tiện. Nếu để người khác nghe thấy chính là đại tội chém đầu.""Sợ gì chứ? Ở đây chỉ có ngươi và ta. Nếu bị người khác biết được chính là do ngươi nói ra."Hong Bae càng kinh hãi hơn, vội vàng quỳ sụp xuống: "Điện hạ, nô tài trung thành với ngài, không có cái gan đó đâu."Jooyeon đỡ tiểu thái giám đứng dậy: "Được rồi, được rồi. Ta chỉ nói nếu ta được chọn làm người kế vị, có phải sẽ tùy ý sai khiến được người khác?""Điều đó là đương nhiên rồi." Tiểu thái giám tán thành."Đến lúc đó ta sẽ cấm tứ hoàng huynh lại gần hoàng thúc, cũng cấm hoàng thúc không được giảng sách cho huynh ấy nữa. Nếu tứ hoàng huynh không nghe lời ta, ta liền đày huynh ấy đi biệt xứ, xem thử huynh ấy làm sao gặp được hoàng thúc? Hoàng thúc sẽ là của một mình ta."Tiểu thái giám lại gật gật, từ từ tiếp thu, tiếp thu xong bèn hỏi: "Vậy nếu Thục vương gia không nghe lời điện hạ thì sao?""Cái này..." Jooyeon đăm chiêu. "Ta chưa nghĩ tới, nhưng ngươi cũng bảo hoàng thúc yêu thương ta như vậy, sao lại không chiều theo ý ta? So với tứ hoàng huynh, ta đương nhiên là quan trọng hơn rồi.""Đày ta đi biệt xứ?" Jimin siết các khớp ngón tay lại, giận dữ nghĩ thầm. "Ngươi ỷ vào mẫu phi đang đắc sủng nên huênh hoang tới mức chẳng coi ta ra gì. Ta muốn xem thử ngươi có tài năng gì mà leo lên được ngai vàng? Có tài năng gì mà giành chàng ấy với ta?"Mấy hôm sau, Jimin lại bị Yeong-Joo Đế triệu gọi. Hwi Jang nói nhỏ với Jimin rằng Jooyeon lại đến khóc ầm ĩ một trận với Yeong-Joo Đế. Chuyện là Jimin và Jooyeon đang tập bắn cung, Jungkook tình cờ đi ngang thấy đã đùa rằng ai bắn tên giỏi nhất, hắn sẽ xin với hoàng đế dẫn người đó ra ngoài cung dạo chơi một ngày. Jimin không ngần ngại bắn gãy cây tên đang cắm trong bia của Jooyeon, Jooyeon không phục nên đến gặp Yeong-Joo Đế tố cáo. Yeong-Joo Đế đương nhiên không rảnh quan tâm trò trẻ con này, cái mà ông quan tâm là việc Jimin vẫn cứ thân thiết như thế với Jungkook, khiến ông thấy bất an."Jiminie, lục hoàng thúc muốn đưa con ra ngoài dạo chơi, ý con thế nào?""Thần nhi muốn đi." Jimin đáp dứt khoát. Yeong-Joo Đế nghe vậy liền chau mày."Jiminie, con đến Dangjogong Tự rốt cuộc vẫn không học được gì.""Thần nhi luôn cẩn tuân lời phụ hoàng dạy bảo, một khi mắc sai lầm thì nhất định phải sửa. Tuy nhiên, thần nhi mạo muội tự nghĩ vẫn chưa làm gì sai lầm, do đó cũng không có gì để sửa."Yeong-Joo Đế sa sầm mặt, nhất thời câm lặng, sau đó ông cũng không nói gì mà cho Jimin lui.***Lúc Jungkook rời cung, Jimin vẫn còn đang ngủ. Y ngủ một giấc tới khi mặt trời lên cao quá đỉnh đầu mới thức dậy. Cơ thể đau buốt nhưng tâm trạng lại khoan khoái cực kỳ, nếu không vì cuộc chia xa sắp tới, có lẽ y sẽ càng vui vẻ hơn. Y tiến đến chiếc tủ quần áo bị khóa kín, gọi với ra ngoài cửa bảo Jo Bum mang chìa khóa tới.Sau khi tủ mở ra, hoàng đế cúi người nhìn vào trong. Jooyeon trừng mắt tới nỗi máu ứ đọng khắp tròng trắng, hai vành mắt đều sưng húp, chứng tỏ Jooyeon đã từng khóc rất nhiều. Jimin hả dạ nghe Jooyeon ú ớ vì đang bị bịt chặt miệng. Cho dù không hiểu nổi một chữ của Jooyeon thì y cũng đoán được Jooyeon đang nói gì. Chắc chắn là đang mắng chửi y. Chửi cũng nhiều năm như vậy rồi, đều không có gì mới mẻ. Y chán nghe đến tận cổ, nói thay tâm trạng của Jooyeon:"Đau lòng không? Hiển nhiên là đau lòng rồi. Người ngươi thích vậy mà lại cùng kẻ thù của ngươi khoái lạc cả đêm. Nếu trẫm là ngươi, trẫm thà đâm đầu chết đi cho rồi." Jimin đá vào giữa hạ bộ Jooyeon. " Ngươi xem trẫm và hoàng thúc thân thân ái ái đến độ đó, có phải cũng cứng lên không? Tiếc thật thất hoàng đệ của trẫm. Dù ngươi cứng cách mấy cũng sẽ không có ai vì ngươi mà giải tỏa. Trẫm buồn thay cho ngươi. Ha..."Jimin cười khoái trá rồi ra lệnh cho người lôi Jooyeon về lại nhà giam. Y vẫn biết thân tình trong gia đình đế vương vốn nhạt, nhưng nhạt đến độ như y và Jooyeon, từ người thân biến thành kẻ thù đúng là hơi buồn. Bất quá, Jimin là người có thù tất báo. Jooyeon đối với y thế nào thì y chỉ đối lại thế ấy. Đây là nghiệt mà Jooyeon tự tạo lấy, hậu quả còn trách ai được?Jungkook rời kinh thành. Jimin không đưa tiễn, cũng không phái người đến đưa tiễn. Y ngồi trong căn phòng của Jungkook ở Dongyanghal, gảy một đoạn cầm tự an ủi chính mình.Một chén rượu xuân ngàn dặm tìnhĐau lòng ngọn cỏ, đau lòng oanhNguyện đem hàng lệ làm mưa nhỏSớm mai ngăn chàng rời khỏi thành (*)Jimin chưa đàn xong thì Jo Bum đã rón rén đi vào, sợ làm hỏng tâm tình của y. Y ngừng tay, ngước mắt hỏi: "Thục vương gia đi rồi sao?"Jo Bum gật đầu: "Ngài ấy vừa xuất thành cùng với hộ vệ của ngài ấy Seojoon. Hoàng thượng, có cần nô tài phái thêm vài người đi bảo vệ vương gia?"Jimin so dây đàn hỏi: "Ngươi biết vì sao tiên đế lại tặng Seojoon cho Thục vương gia không?""Nô tài ngu dốt.""Tiên đế sợ rằng một ngày nào đó trẫm sẽ giết y." Jimin đứng dậy, tiến gần cửa sổ, đưa bàn tay đón lấy ánh nắng chói chang từ mặt trời. Tiên đế chính là sợ y yêu không được biến thành hận, hận rồi sẽ hủy hoại người hoàng đệ mà tiên đế coi trọng nhất.Jo Bum cả kinh. Lời này chỉ nghe thôi cũng đủ khiến ông sợ đến vỡ mật."Vậy nên ngươi đừng khinh thường Seojoon. Cho dù một mình Seojoon đấu với mười hộ vệ võ công cao cường thì vẫn dư sức chiến thắng. Seojoon chính là con cờ cuối cùng mà tiên đế lưu lại vì Thục vương gia. Có Seojoon đi cùng, chẳng ai tổn hại nổi y."Jo Bum vâng dạ: "Là do nô tài thiển cận.""Vẫn cho người đi theo, nhưng là để tìm hiểu Thục vương gia đã đến những nơi nào. Chọn đám người thông minh một chút, đừng để Seojoon phát hiện ra họ."Jo Bum định quay đi truyền lệnh nhưng Jimin chợt đổi ý: "À thôi, bỏ đi, cứ để Thục vương gia được tự do."Jo Bum gật đầu, rồi lại lo lắng nói: "Hoàng thượng, nếu ngài không yên tâm như vậy thì không nên để vương gia rời kinh."Jimin hít vào một hơi thật sâu, điềm tĩnh nhìn xuyên qua kẽ tay. Ánh nắng thực sự mỹ lệ."Ngươi lui đi!"Jo Bum không quấy rầy y nữa, lặng lẽ bước thụt lùi rồi lui ra.Jimin có thể cản được thân của Jungkook nhưng không cản được tâm hắn. Y càng biết Jungkook không phải đột nhiên hiếu thuận, thật lòng muốn đi gặp mẫu phi hắn. Người đã gửi thân vào cửa Phật thì mọi sự gặp gỡ đều là hồng trần vướng bận, quấy nhiễu sự thanh tu. Đạo lý này tin chắc Jungkook còn hiểu hơn cả y. Bất quá, Jungkook chỉ muốn tìm một lý do tạm thời rời xa kinh thành, rời xa y. Vậy nên lý do là gì vốn dĩ không quan trọng, cái chính chỉ là sự chia xa mà thôi.Jimin không thể giữ Jungkook lại. Y không thích thái độ yếu đuối như nữ nhân. Dù Jungkook có đi tận chân trời góc bể thì cuối cùng cũng phải quay trở lại bên y. Đó là điều bất khả kháng với hắn. Đương nhiên, Jimin rất muốn có được trái tim chân thành của Jungkook, nhưng nếu như không thể, sự khống chế vẫn tốt hơn sự van xin trăm ngàn lần. Tiên đế vì sao lại nghĩ y sẽ từ yêu sinh hận tổn hại Jungkook và việc y thà chọn hạ cổ Jungkook hơn là dùng tình cảm tỏ bày, có lẽ đều cùng một nguyên nhân.Thục vương gia bề ngoài phóng khoáng dịu dàng, lưu tình khắp thiên hạ, nhưng thực chất lại là kẻ bạc tình nhất thế gian. Tâm của hắn hoàn toàn trống rỗng. Trước đây đã từng có một danh cơ vì Jungkook mà thắt cổ, nhưng Jungkook ngay đến mặt nàng ta cũng không nhớ được. Nữ nhi của hộ bộ thị lang sau khi xuất giá mới biết là bị Jungkook lừa, đến tìm hắn đối chất. Không ai rõ họ đã nói những gì, có điều một thời gian sau nàng uất ức sinh bệnh rồi chết. Trước lúc chết, nàng muốn gặp mặt Jungkook lần cuối nhưng hắn nghiễm nhiên không đến. Khi ấy, có lời đồn hắn đang ở thuyền hoa ôm ấp giai nhân, không muốn bỏ dỡ cuộc vui trước mắt.Jimin nắm tay lại như đang bắt lấy ánh nắng vào bên trong. Sự lạnh lẽo tàn khốc hiện rõ lên nét mặt y: "Trẫm cho hoàng thúc đi, người đi được bao xa thì cứ đi bấy xa, vì đây sẽ là lần cuối cùng người được phép đi xa trẫm như thế. Người hãy trân trọng lần cuối cùng này cho thật tốt."Hôm sau, khí trời mát mẻ, Jimin định đi săn bắn giải khuây. Y phục đã chuẩn bị xong xuôi nhưng Jo Bum lại hốt hoảng chạy vào báo tin:"Hoàng thượng, người ở trong nhà giam kia đã tắt thở rồi."Jo Bum nghĩ bụng Jimin chắc chắn sẽ giận dữ vì bọn nô tài làm việc thất trách, lại để cho người kia chết dễ dàng đến thế. Tuy nhiên, Jimin chỉ nhàn nhạt nói: "Hắn chịu đựng được đến giờ cũng giỏi lắm rồi. Đem xác hắn quăng cho dã thú ăn, không được để lại chút tàn tích nào, phòng khi có người nắm được thóp lật lại chuyện hắn mất tích năm xưa.""Vâng, nô tài đi làm ngay."Jimin mất hứng. Vừa sáng sớm đã nghe đến chết chóc nên không còn tâm trạng đi săn nữa. Y quyết định về lại Gabyeounchu Điện xem tấu chương, coi như chẳng hề có gì nghiêm trọng xảy ra.—————————
(*) Tặng Biệt Phó Sinh của Tề Cẩm Vân
(*) Tặng Biệt Phó Sinh của Tề Cẩm Vân
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com