TruyenHHH.com

Kookmin Ver Be Con Ta Yeu Em

Mùa thu - mùa tựu trường đã đến.

Một buổi sáng mùa thu tháng chín, khi thời tiết dịu nhẹ, ánh nắng vàng ươm cả con đường mà hai cha con họ Điền tới trường.

_Trường Tiểu Học Bắc Kinh_

Cổng trường rộng mở, mọi vật như sáng sủa hơn. Trên cổng chính, tắm biển ghi tên trường được sơn mới, hàng chữ trắng nổi bật lên nền xanh đậm, cống ngõ màu xanh lam, tường rào sơn trắng... Tất cả đều mới tinh.

Hai người một lớn một nhỏ dắt tay đi vào trong trường, Chí Mẫn lần đầu tiên được tới trường học liền không nén nổi tò mò hỏi, " Anh ơi, chúng ta vào đây làm gì ạ? ".

" Vào để xem em học lớp nào để chuẩn bị cho em đi học ", anh nhìn xuống trả lời bé con. Nghe anh trai nói xong bé con gật gật tỏ vẻ đã hiểu. Rồi hai người tiếp tục đi vào trong.

Kết thúc buổi tựu trường thì cũng đã trưa, Chính Quốc dẫn cậu con trai nhỏ của mình đi ăn trưa. Hai người vào một nhà hàng tương đối sang trọng, chọn một nơi tương đối yên tĩnh ngồi xuống, Chính Quốc hỏi Chí Mẫn , " Bé con, em muốn ăn gì? ".

Bé con đang nhìn ngắm xung quanh nhà hàng nghe anh trai hỏi liền cười cười đáp, " Anh trai ăn gì em liền ăn đó ". Anh gật gật rồi gọi phục vụ, liền kêu bốn món.

Sau đó, vừa ngồi nhâm nhi tách trà vừa ngắm nhìn bé con. Chí Mẫn từ khi ở với anh, được anh chăm sóc, thân hình không còn gầy như trước, tương đối mập mạp, da thịt hồng hào, mềm mại trông thấy. Đôi má cũng phúng phính, khi nhéo rất đã tay a.

Khoảng mười lăm phút sau, trên bàn ăn của hai người đã có đủ bốn món. Nhìn nhau một cái, Chí Mẫn cười, hai người bắt đầu bữa ăn trưa.

Một bữa cơm của hai cha con họ Điền mất khoảng một tiếng. Hiện tại đã một giờ trưa là khung giờ vàng để nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay thì khác, Chính Quốc phải đi mua giày dép, tập sách, đồ dùng học tập các thứ để tuần sau con trai yêu của anh bắt đầu đi học.

Cho nên sau khi thanh toán bữa trưa xong, liền chở bảo bối đi mua sắm.

Lết hết cửa tiệm này qua cửa tiệm kế rồi lại đến cửa tiệm tiếp theo. Cuối cùng, hai cha con họ cũng đã mang về nhà một đống chiến lợi phẩm.

Do không được ngủ trưa cộng thêm phải đi mua đồ vất vả cho nên Chí Mẫn về tới nhà liền lăn ra sofa ngủ. Chính Quốc nhìn thấy môi cong nhẹ rồi đi vào phòng tắm.

Năm giờ chiều nhà họ Phác.

Tiếng nước sôi sùng sục và mùi thơm ngát của nồi lẩu từ trong bếp lan tỏa khắp căn nhà.

Chí Mẫn bé bỏng đang ngủ cũng bị mùi thơm khó cưỡng này đánh thức. Nhanh chóng ngồi dậy đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ. Sau đó, đi vào trong bếp.

" Chí Mẫn , mau lại đây ăn đi ", thấy bé con đi vào anh cong môi nói. Chí Mẫn vừa ngồi xuống liền gắp một miếng thịt cho vào miệng, vừa nhai vừa khen, " Anh trai, anh nấu thực ngon a ". Nghe bé con khen anh hào hứng nói, " Vậy thì ăn nhiều vào ". Chí Mẫn gật đầu cười tươi rồi cặm cụi ăn.

Ăn xong bữa tối đã là 7 giờ tối. Dọn dẹp xong, hai người bắt đầu định cư trong phòng khách xem tivi.

Xem hồi lâu thì cơn buồn ngủ kéo đến, Chí Mẫn ngủ gật trong lòng anh lúc nào không hay. Nhìn bé con ngủ khò khò trong lòng, anh bất giác cong môi. Phải! Là anh đang vui.

Bế Chí Mẫn lên giường rồi tắt đèn và bật đèn ngủ. Anh nằm xuống ôm bé con vào lòng, đôi môi tiến tới tóc mai của bé con hôn nhẹ một cái, thì thầm, " Ngủ ngon ".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com