Kookmin V Trans Stitch My Dark Heart Together
Buổi sáng ngày mở hội không khí thật náo nhiệt. Jimin thức dậy từ lúc mặt trời vừa mọc, lòng rộn ràng một niềm phấn khởi khó tả. Lễ tạ mùa không chỉ nhằm quảng bá các luật lệ mới và tăng cường sự gắn kết giữa Nhà Vua Jungkook và những người nông dân, đồng thời còn là dịp để kết nối cả cộng đồng. Dân chúng từ khắp nơi trong vương quốc đổ về kinh thành, mang theo sự háo hức chờ đón một ngày ngập tràn tiếng cười, cùng tham gia những trò chơi dân gian và cắm trại ngoài trời.Hôm qua, Nari và Junho đã kéo Jimin vào một cuộc họp nhỏ để bàn bạc kế hoạch cho cả ngày lễ. Qua cách họ nói chuyện say sưa, Jimin có thể đoán rằng mình sẽ trở thành "bóng đèn" bên cạnh đôi tình nhân trong suốt chuyến đi. Nhưng không sao, anh vẫn sẽ vui vẻ tham gia trò chơi và ăn uống cùng họ, ngay cả khi phần lớn thời gian hai người kia sẽ chỉ chú tâm đến nhau mà thôi.Junho đã vạch ra địa điểm dã ngoại lý tưởng dọc theo dòng sông ở rìa khu vườn của hoàng cung, ngay trước khi dòng nước uốn mình men theo ranh giới giữa khu vườn và thị trấn. Anh chàng khẳng định rằng nơi đó sẽ yên tĩnh và riêng tư hơn nhiều so với con đường chính dẫn từ trung tâm thị trấn đến cổng khu vườn.Còn Nari thì lại khác. Cô ấy, với bản tính cạnh tranh quyết liệt, đã lên sẵn danh sách các trò chơi sẽ tham gia và tất nhiên là mong muốn đều sẽ giành chiến thắng. Jimin chỉ biết thầm cười trước sự hiếu thắng của cô bạn, tự nhủ rằng mình sẽ chơi cho vui nhưng không quá nỗ lực, tránh làm cản trở tinh thần chiến đấu hừng hực của Nari.Jimin khoác lên mình bộ trang phục được chuẩn bị sẵn cho ngày hội. Chiếc áo gi lê màu xanh lục lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm. Để hoàn thiện diện mạo, anh cẩn thận hơ nóng một thanh sắt nhỏ trên ngọn nến, nhẹ nhàng uốn những lọn tóc vàng mềm mại thành gợn sóng bồng bềnh. Tô điểm một chút màu hồng lên gò má và đôi môi. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, anh xoay một vòng trước gương, nụ cười hài lòng nở trên môi – vẻ ngoài thật dễ thương và trẻ trung, hoàn hảo cho bầu không khí vui tươi của ngày hội sắp tới.Bước chân ra khỏi phòng, Jimin lập tức cảm nhận được không khí náo nhiệt lan tỏa khắp hành lang khi mọi người đang tất bật chuẩn bị cho ngày lễ hội. Tất cả đều phải hỗ trợ trang trí trước buổi lễ cũng như dọn dẹp khi hết ngày, nhưng trong suốt thời gian diễn ra lễ hội, họ vẫn được phép chơi đùa và tận hưởng hết mình.Jimin cũng không đứng ngoài cuộc, hăng hái giúp mang bàn ghế và thức ăn ra khu vực phía ngoài cổng chính, ngay lối dẫn vào khu vườn. Ý tưởng cho việc bố trí này là: người dân sẽ tự mang theo thảm trải cho buổi dã ngoại, còn thức ăn sẽ được cung cấp miễn phí suốt buổi lễ.Thức ăn được bày biện phong phú trên những chiếc bàn dài – tất cả đều là những nông sản tươi ngon vừa mới thu hoạch, được những người nông dân đem đến lễ hội vào hôm trước. Những chiếc giỏ đầy ắp những quả mọng đỏ và xanh ngon ngọt, hàng đống ngô, bắp cải, cà rốt chất cao như những ngọn núi nhỏ. Không chỉ vậy, còn có những bình sữa tươi béo ngậy và những giỏ trứng trắng ngần vừa được gom từ các trang trại trong vùng.Nhiều trò chơi và hoạt động giải trí được phân bố dọc theo con đường chính, dẫn đến trung tâm thị trấn, nơi những nhạc công đang chuẩn bị sẵn sàng để mọi người nhảy múa trên quảng trường. Người dân trong thị trấn cũng đã bắt đầu bận rộn treo những dải ruy băng lên hiên nhà và cửa sổ, để chúng nhảy múa trong gió nhẹ. Thời tiết hôm nay thật hoàn hảo, trời sáng, nắng vàng hòa cùng làn gió mát dịu khiến cho mọi người hân hoan tham gia lễ hội mà không lo sợ cơ thể bị ướt đẫm mồ hôi."Jimin!" Một tiếng gọi vang lên, và anh quay lại thấy Nari đang chạy về phía mình, Junho theo sát phía sau. "Em đẹp quá! Chúa ơi, như một thiên thần vậy!"Cô lao vào ôm lấy anh, quay anh một vòng rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Junho cũng đến gần và ôm Jimin một cách ấm áp, kéo anh vào một cái ôm nửa vòng. "Hai người cũng đẹp lắm! Junho có may cho chị một bộ để hai người mặc đồ đôi không?"Nari khoác trên người chiếc váy dài màu đỏ có những lớp bèo nhún duyên dáng và thắt lưng nâu to bản ôm lấy vòng eo. Junho thì mặc quần đỏ cùng áo blouse màu nâu. Cả hai trông như một cặp đôi Alpha và Omega hoàn hảo, gần như là hình mẫu lý tưởng của một đôi bạn đời."Anh ấy làm đấy! Không phải anh ấy rất ngọt ngào sao?" Nari xuýt xoa, véo yêu má Alpha của mình. Junho khịt mũi, gạt tay cô ra dù vành tai gã đã ửng đỏ. Jimin mỉm cười trìu mến. Hai người họ thật dễ thương.Cả ba trò chuyện vu vơ suốt nửa giờ sau đó. Những con phố dần trở nên đông đúc, cho đến khi con đường dẫn vào trung tâm thị trấn gần như chật kín người. Mọi người đều nôn nóng, đợi chờ khoảnh khắc Nhà vua xuất hiện. Jungkook và một vài người nông dân sẽ có bài phát biểu trước khi lễ hội chính thức bắt đầu.Tiếng kèn đột ngột vang lên, Jimin ngẩng đầu và nhìn thấy Jungkook đứng cùng với một vài người lạ trên một cái bục dựng tạm trước cổng lâu đài. Bục không quá cao, nhưng đủ để Jimin có thể nhìn thấy Jungkook nổi bật giữa một rừng "đầu đen" phía trước. Dù vậy, Jimin vẫn kiễng chân lên một chút để có thể nhìn rõ hơn.Anh đã không gặp Jungkook kể từ bữa tối hôm đó, mặc dù bữa ăn khá ngượng ngùng và đầy căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng kết thúc trong một bầu không khí khá bình yên. Nhưng điều làm Jimin băn khoăn nhất là liệu Jungkook có còn giận anh hay không. Có lẽ là không.Lúc này, thật khó để hình dung ra vị Vua với chút tự ti khi thừa nhận lỗi lầm với Jimin trước đó, hay người đã gầm gừ trong cơn tức giận khi cả hai tranh cãi. Giờ đây, trước mặt thần dân của mình, Jungkook thật lộng lẫy. Làn da ửng sáng, óng ánh vàng được tô điểm bởi những tia nắng mặt trời, khiến hắn trông như được ban phước từ chính các đấng trên cao.Dưới ánh nắng, đôi mắt của hắn lại có màu nâu ấm áp, khiến Jimin bồi hồi nhớ về ngôi nhà nhỏ của mình, nơi có tiếng cười đùa, tình yêu thương và những khoảnh khắc hạnh phúc bên gia đình. Vết sẹo trên má Jungkook nổi bật hơn dưới làn da rám nắng, đường rạch trắng ấy như một huân chương đầy tự hào.Hôm nay Jungkook không đội vương miện, điều này khiến Jimin có chút bất ngờ, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là những viên ngọc lục bảo nhỏ được gắn dưới mi mắt hắn. Chúng trùng khớp hoàn hảo với các họa tiết thêu của Jimin, và một cảm giác rạo rực lạ thường khi Jimin nhìn thấy vị Vua quyền lực và phong độ ấy mặc lên trang phục do chính tay anh chế tác trước mọi người. Jimin áp lòng bàn tay lên ngực trái, mong con tim đừng đập loạn xạ khi Jungkook bắt đầu lên tiếng."Hỡi những thần dân trung thành của ta," Giọng nói của Jungkook vang dội, mạnh mẽ mà vẫn mạch lạc ngay cả khi ở mức âm lượng lớn. Chỉ cần nghe những lời đầu tiên cất lên, đám đông lập tức im lặng, mọi ánh nhìn đều hướng về phía hắn. Jimin cũng chẳng ngoại lệ. Không ai có thể phủ nhận rằng Jungkook sở hữu một chất giọng sinh ra để chinh phục lòng người, từng lời hắn nói như thấm vào tâm trí. "Chào mừng các vị đến với Ngày lễ tạ mùa."Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên khắp quảng trường, cả Junho cũng nhiệt tình tham gia. Jimin cũng vỗ tay theo, mắt hướng về phía Jungkook. Trong một thoáng, anh cảm giác như ánh mắt của vị Vua đang lướt qua đám đông, tìm kiếm điều gì đó, hay... tìm ai đó. Hoặc có thể là do Jimin tưởng tượng mà thôi."Ta biết các vị đều đang háo hức chờ đợi lễ hội bắt đầu." Jungkook đưa tay ra hiệu về phía những người đàn ông đứng hai bên mình – tổng cộng khoảng mười người. "Những người nông dân ưu tú nhất của vương quốc đã hào phóng tặng nông sản tươi ngon để chúng ta cùng thưởng thức hôm nay. Tất cả đều miễn phí cho mọi người. Ngoài ra, chúng ta cũng đã chuẩn bị nhiều trò chơi và hoạt động ngoài trời để mọi người cùng tham gia." Những tiếng rì rầm phấn khích vang lên khắp nơi. Dân chúng háo hức nhìn quanh những gian hàng đầy màu sắc đã được dựng lên.Jungkook hắng giọng, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trở lại. "Nhưng trước tiên, ta cần giải thích lý do vì sao ta quyết định tổ chức lễ hội này." Ngực hắn hơi ưỡn ra, dáng vẻ nghiêm trang đầy quyền uy. "Dân số vương quốc của chúng ta đã tăng trưởng đều đặn trong suốt thập kỷ qua. Và dĩ nhiên, với nhiều người hơn, nhu cầu lương thực cũng lớn hơn. Những năm gần đây, một số khu vực trong vương quốc đã gặp phải tình trạng khan hiếm lương thực.""Ngay khi phát hiện ra điều này, ta đã lập tức tìm đến những người am hiểu sâu sắc về nông nghiệp hiện đang đứng bên cạnh ta hôm nay để hỏi rõ tình hình. Chúng ta nhanh chóng đi đến kết luận rằng, dù việc trồng thêm nhiều cây hơn, thu hoạch nhanh hơn, hay sử dụng các loại thuốc giúp đẩy nhanh quá trình tăng trưởng, cũng chỉ là cách thức để giải quyết vấn đề thiếu thốn lương thực tạm thời, không phải là biện pháp lâu dài. Bên cạnh đó, những phương pháp này càng khiến đất đai cạn kiệt dinh dưỡng, dẫn đến việc cây trồng không thể phát triển trong thời gian dài""Vì vậy, chúng ta đã triệu tập nhiều nhà khoa học để cùng thảo luận, tìm kiếm giải pháp khả thi nhằm vừa tăng cường sản xuất lương thực, vừa đảm bảo đất đai và hệ sinh thái được phát triển bền vững""Chúng ta quyết định ban hành một số luật lệ mới cho tất cả nông dân trong vương quốc vì lợi ích chung của mọi thần dân. Những điều luật này yêu cầu nhà nông sẽ thực hiện việc luân canh cây trồng, đa dạng hóa giống cây và trồng xen kẽ nhiều loại cây trên cùng một thửa đất. Bây giờ, ta xin mời các nhà khoa học và những nhà nông ưu tú lên chia sẻ chi tiết hơn về những phương pháp này cũng như cách chúng ta đã đi đến quyết định này"Khi Jungkook rời vị trí phát biểu, một người khác tiến lên tiếp tục chia sẻ. Trong lúc những người được mời lần lượt trình bày, Junho nghiêng người thì thầm vào tai Jimin."Thật ra lúc trước anh không tin lắm, nhưng xem ra em nói đúng. Nhà vua có vẻ thực sự quan tâm đến chuyện này. Thật đáng ngạc nhiên khi ngài ấy không chỉ nghĩ đến việc cung cấp lương thực cho người dân mà còn để ý đến việc bảo vệ đất đai."Jimin gật đầu, mắt không rời khỏi hình bóng của Jungkook đang đứng bên cạnh. Hắn khẽ gật gật khi nghe bài phát biểu từ các nông dân hay khoa học, đôi chân mày nhíu lại tập trung lắng nghe. Nhìn thấy vẻ mặt ấy, Jimin chợt có cảm giác muốn đưa tay ra vuốt phẳng nếp nhăn trên trán vị Vua trẻ. Một luồng hơi ấm dâng lên trong lồng ngực khi anh đáp lời, "Em nghĩ ngài ấy quan tâm đến nhiều thứ hơn những gì chúng ta vẫn nghĩ."Jungkook quay trở lại bục phát biểu, giọng trầm vang và mạnh mẽ nhưng không kém phần chân thành. "Cảm ơn mọi người đã dành thời gian lắng nghe. Hy vọng rằng những điều luật này sẽ giúp chúng ta luôn đầy đủ nguồn cung lương thực trong nhiều năm tới. Giờ thì, hãy cùng vui chơi thôi nào"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com