Kookmin V Trans Repeat After Me
"Tôi sẽ nhắn khi cần đón." Jungkook nói với tài xế trước khi chiếc xe lăn bánh đi khuất. Cánh cổng quán cà phê mỗi lúc một gần hơn theo từng bước chân. Chết tiệt. Đây rồi. Không còn đường lui nữa.Jimin siết nhẹ bàn tay, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn lấp lánh nơi ngón áp út. Nó nặng nề và xa lạ. Nó không thuộc về anh."Có thể sẽ có người nghe thấy lúc chúng ta nói chuyện, nên cứ cư xử như một cặp đôi thực thụ, đừng bàn về kế hoạch quá nhiều." Jungkook khẽ nghiêng người thì thầm, hơi thở nóng ấm lướt qua vành tai, khiến Jimin không khỏi rùng mình. Anh chưa từng quen với sự gần gũi thế này từ hắn, cảm giác có chút... không thoải mái."Tất nhiên rồi." Jimin hắng giọng, buông thõng hai tay xuống hai bên để bớt căng thẳng.Bước vào quán, anh lập tức cảm nhận được bầu không khí ấm cúng, tiếng cười đùa rộn ràng và những cuộc trò chuyện rôm rả. Không hiểu sao, điều đó khiến Jimin dễ chịu hơn hẳn. Bả vai anh dần thả lỏng."Bàn này đi." Jungkook chỉ vào một cái bàn trống rồi cả hai tiến về phía đó. Jimin ngồi xuống ngay cạnh hắn và lập tức cảm thấy hối hận. Chết tiệt. Đáng lẽ anh nên ngồi phía đối diện mới phải. Giờ thì muộn rồi. Cả hai đành chấp nhận ngồi sát nhau như thế này, mặc kệ bầu không khí gượng gạo bao trùm."Để tôi đi gọi nước." Jungkook đứng dậy. "Anh uống gì?""Tôi gọi cho. Dẫu sao thì tôi cũng biết sếp uống gì." Jimin nhanh chóng đứng lên, ra hiệu cho hắn ngồi xuống vị trí cũ.Jungkook cố nhịn cười, mắt lại dán vào màn hình điện thoại.Chẳng bao lâu sau, Jimin quay lại với hai cốc cà phê trên tay—một ly latte caramel kem muối - phủ kem tươi và lớp caramel tan chảy, một ly cappuccino nguyên bản không đường. Anh ngồi xuống và nhấp một ngụm cà phê. Một lần nữa, sự im lặng lại vây lấy cả hai khi họ ngồi nhìn chằm chằm vào cốc cà phê của mình. Từ trước đến nay, Jimin chưa bao giờ trò chuyện với sếp về bất cứ điều gì ngoài công việc, vì thế lúc này anh hoàn toàn không biết phải nói gì. Jimin cần nghĩ ra một chủ đề nào đó, nếu không, khoảng thời gian chờ tin nhắn của Namjoon sẽ trở thành một sự im lặng ngượng ngập đến khó xử."Uhm, vậy..." Anh hắng giọng, cố gắng tìm chủ đề. "Sao sếp lại thích caramel trong cà phê vậy?" Đây là câu hỏi anh đã thắc mắc từ lâu nhưng chưa bao giờ dám hỏi. Và giờ thì nó đã thốt ra thành lời, Jimin chợt lo sợ rằng Jungkook sẽ cảm thấy khó chịu."Không biết nữa. Chắc là do tôi hảo ngọt thôi." Jungkook nhún vai. "Tôi không thích vị đắng của cà phê cho lắm." Hắn nhìn Jimin, và chẳng hiểu sao, hai bầu má anh hơi nóng lên. Vì cái gì chứ? Anh cũng không rõ."À, thì... mỗi người một khẩu vị mà—" Jimin vừa mở lại thì bị cắt ngang."Namjoon nhắn, anh ấy đến rồi." Jungkook nhỏ giọng nói. Jimin định nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Anh gật đầu, nhịp tim anh bắt đầu tăng tốc.Đến lúc rồi."Tựa vào tôi đi." Jungkook khẽ nói. Jimin chậm rãi nghiêng người, cố tìm một tư thế thoải mái nhất có thể—nhưng chuyện đó gần như bất khả thi. Tình huống này vốn dĩ đã quá khó chịu rồi."Thế này được chưa?" Giọng anh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, đầu khẽ nghiêng, tựa hờ lên vai Jungkook."Ừ, vậy ổn rồi." Jungkook cũng hạ giọng đáp lại.Jimin cảm thấy vô cùng lúng túng. Anh không dám dùng lực quá nhiều lên vai Jungkook, sợ rằng sẽ khiến sếp khó chịu, nhưng cũng chẳng thể giữ khoảng cách quá xa. Kết quả là anh kết thúc trong một tư thế nửa vời, chỉ khẽ chạm đầu vào vai đối phương, đồng thời phải cố giữ mình thăng bằng để không dựa hẳn vào Jeongguk. Cổ anh bắt đầu căng cứng vì duy trì tư thế ấy, nhưng ít ra như vậy vẫn tốt hơn – và an toàn hơn – so với việc quá gần gũi với người đàn ông bên cạnh.Cơn đau nhói lan ra khắp gáy anh, nhưng Jimin vẫn giữ nét mặt tự nhiên, cố gắng ra vẻ như đang chìm đắm trong tình yêu. Và đó mới chính là phần khó nhất trong màn kịch—giả vờ yêu một người mà anh biết rõ chẳng hề yêu mình.Hương thơm từ Jungkook quẩn quanh trong khoang mũi anh. Một mùi hương ngọt ngào hơn anh tưởng, nhưng vẫn đủ trầm ổn, mạnh mẽ và nam tính. Chết tiệt, hôm nay anh bị làm sao thế này? Sao lại đi hít hà mùi hương của sếp cơ chứ?"Okay, tôi nghĩ anh ấy chụp xong rồi." Giọng nói trầm thấp của Jungkook kéo Jimin trở lại thực tại. Anh cảm nhận được dòng máu đang dần lưu thông trở lại trên mặt. Cuối cùng cũng xong! Cổ anh đau nhức và chỉ muốn bẻ khớp một cái thật mạnh để thư giãn, nhưng anh biết làm thế sẽ phá hỏng toàn bộ bầu không khí lãng mạn mà họ đang cố tạo ra. Mà khoan, có bầu không khí lãng mạn nào ở đây sao?"Giờ đến kiểu chụp thứ hai." Jungkook vươn tay cầm lấy cốc cà phê của mình, nhưng Jimin nhanh chóng chộp lấy cổ tay hắn để ngăn lại. Anh vừa sực nhớ ra kiểu chụp tiếp theo—một kiểu mà anh thật sự không muốn thực hiện. Không đời nào anh chịu uống chung cốc với sếp mình. Nhưng mà, giữ tay Jungkook lại thế này cũng không phải cách hay, Jimin nghĩ thầm. Liệu hắn có tức giận không nhỉ?Jimin vội buông tay, rồi đẩy cốc cà phê của mình về phía hắn. Cảm giác áp lực nơi lòng bàn tay—dấu vết từ khoảnh khắc nắm lấy cổ tay người đàn ông đối diện—giờ đã biến mất. Vậy mà đầu ngón tay vẫn còn đọng lại chút xúc cảm tê rần. Cái dư âm mơ hồ ấy lại càng khiến khoảnh khắc vừa rồi khó lòng phai nhạt."À... dùng cốc của tôi cũng được." Jimin lí nhí đáp, không dám nhìn thẳng vào mắt Jungkook. Jungkook không tỏ ra tức giận, có lẽ chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Hắn nhận lấy chiếc cốc từ tay Jimin, đáp lời: "Được thôi."Kiểu chụp thứ hai thậm chí còn khiến Jimin căng thẳng hơn cả kiểu đầu tiên. Jungkook nâng cốc lên ngang miệng Jimin, ra hiệu cho anh nhấp một ngụm. Chàng trai tóc vàng nuốt khan. Thật xấu hổ, và cũng thật bẽ mặt. Nhưng anh đã hứa rồi. Anh không thể rút lui vào phút chót.Cắn răng lấy hết can đảm, Jimin nghiêng người về phía trước, đôi môi anh chạm vào mép cốc và hớp một ngụm cappuccino. Anh cố tình hướng ánh mắt xuống dưới, chỉ nhìn vào thành cốc thay vì nhìn thẳng vào Jungkook.Không hiểu sao, anh lại bị thu hút bởi bàn tay của người đàn ông đối diện. Đôi bàn tay to lớn, che phủ gần như toàn bộ chiếc cốc. Mắt Jimin vô thức dừng lại ở chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của Jungkook. Cảnh tượng ấy khiến bụng anh bỗng thắt lại một cách khó hiểu, và chỉ trong tích tắc, Jimin suýt nữa thì sặc cà phê. Nước nóng tràn vào cổ họng, đồng thời khiến mắt anh cay xè. Jimin cố nuốt xuống thật nhanh. Mặt anh đỏ bừng, không chỉ vì cảm giác ngượng ngùng mà còn vì chút cà phê bị sặc vào khí quản.
Jungkook rút cốc ra, đặt nó xuống bàn rồi gật đầu với Jimin như xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành. Jimin cũng gật đầu đáp lại, cố gắng che giấu sự bối rối của mình bằng cách vờ như đang hắng giọng."Tốt lắm, Jimin." Jungkook thoáng nở một nụ cười, có vẻ hài lòng với kết quả. Hắn cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh trên màn hình để gửi tin nhắn.
Jimin liếc trộm, bắt gặp cái tên "Namjoon" trên đó."Giờ thì chúng ta phải ngồi đây thêm một lúc nữa." Jungkook ngả người ra ghế, nhấp một ngụm cà phê. "Nếu rời đi chỉ sau năm phút, trông sẽ rất đáng ngờ."Mới chỉ năm phút thôi sao? Jimin cứ ngỡ như hàng giờ đồng hồ đã trôi qua vậy. Anh đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ngay khi bức ảnh cuối cùng được chụp xong. Nhưng giờ anh lại phải ngồi đây, tiếp tục màn kịch hẹn hò này?Jimin nghiến răng, cố nuốt xuống sự bất mãn của mình. Không còn cách nào khác, anh đành phải bắt chuyện. "Vậy... sếp kể cho tôi nghe một chút về bản thân đi? Ý tôi là... nếu chúng ta giả vờ yêu nhau, ít nhất cũng nên biết vài điều cơ bản về đối phương, đúng không?" Jimin cười gượng, thực chất chàng trợ lý chẳng muốn biết gì thêm về sếp mình cả, chỉ là anh không muốn hai người bị lộ tẩy thôi.Jungkook mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê. "Ý hay đấy.""Ừm... món ăn yêu thích của sếp là gì?" Jimin lên tiếng. Đây là một câu hỏi hay—hoàn toàn vô hại, lại còn là điều quan trọng mà những cặp đôi yêu nhau nên biết về nhau."Tôi nghĩ anh đã biết rồi, Jimin." Jungkook bật cười, nhướng mày.Cũng đúng. Là trợ lý của Jungkook, Jimin thường xuyên phải đặt đồ ăn cho sếp, và anh cũng ít nhiều nắm được sở thích ăn uống của hắn."À... có phải là cơm chiên kimchi không?" Jimin thử đoán, vô thức mỉm cười khi nói ra câu đó."Thấy chưa, tôi biết anh sẽ đoán đúng mà." Jungkook nhoẻn miệng cười tự hào. Có lẽ Namjoon nói đúng—rằng Jungkook thực ra là một người khá dễ chịu khi anh chịu mở lòng tìm hiểu. Biết đâu chuyện này sẽ không quá tệ như anh nghĩ."Món đó ngon mà. Ngày bé bố tôi hay làm lắm." Jimin mỉm cười khi nhớ về những ngày thơ ấu ở Los Angeles."Anh vẫn còn bé mà." Jungkook nhịn cười."Này, tôi đâu có lùn đến thế!" Jimin giả vờ nhăn mặt nhưng rồi cũng cười theo. Anh không quá bận tâm về chiều cao của mình. Hồi còn là thiếu niên thì có chút tự ti, nhưng sau này khi nhận ra đa số mọi người đều thấy chiều cao của anh là một đặc điểm khá đáng yêu, nên anh cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.Ngược lại, sếp của anh chẳng có gì phải tự ti về chiều cao cả. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Jimin đã nhận ra điều đó. Bên cạnh vẻ bề ngoài có phần đáng sợ, chiều cao của Jungkook cũng là thứ khiến anh lập tức chú ý. Nhưng Jungkook không hề gầy gò hay khẳng khiu, trái lại, hắn có dáng người cân đối và bờ vai rộng đầy vững chãi."Chắc cơm chiên kimchi của bố anh ngon lắm." Jungkook đưa cốc lên uống thêm một ngụm, Jimin cũng làm theo. Thứ cà phê khi nãy còn khiến anh thấy khó chịu, giờ lại trở nên ấm áp và dễ chịu hơn hẳn."Tất nhiên rồi." Jimin gật đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa vụt tắt khi tâm trí anh hồi tưởng lại những kỷ niệm tuổi thơ."Nhưng tôi cá là tôi làm ngon hơn." Jungkook bất ngờ cười lớn, âm thanh vang vọng đến mức khiến Jimin suýt giật mình. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sếp mình lại có khiếu hài hước như thế."Im đi!" Jimin cười theo, nhưng câu nói buột miệng ấy vừa thoát ra, anh đã lập tức đưa tay lên bịt miệng. Chết tiệt. Anh vừa nói "Im đi" với sếp mình. Anh không nên nói thế. Jeongguk là người vốn không chấp nhận bất kỳ lời lẽ thiếu tôn trọng nào, dù có là nói đùa đi chăng nữa."Anh xong chưa?" Jeongguk hỏi, Xong? Hắn thực sự tức giận sao? Jimin thoáng căng thẳng, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt Jungkook đang hướng về chiếc cốc rỗng trên tay mình. À, ý hắn là cà phê"À, vâng, tôi uống xong rồi." Jimin cứng nhắc gật đầu."Được rồi, tài xế của tôi đang đợi bên ngoài. Đi thôi."
Hình đã lên rồi.Bên dưới là hàng loạt đường dẫn. Jungkook chắc chắn đã gửi kèm một số bài báo về vụ này.Mẹ kiếp. Thật sự đã lên rồi.Jimin nuốt nước bọt lần nữa, ngón tay run rẩy nhấn vào đường link đầu tiên.Màn hình sáng lên với tiêu đề lớn in hoa: "VỊ HÔN PHU BẤT NGỜ: CEO JEON JUNGKOOK ĐÍNH HÔN VỚI TRỢ LÝ RIÊNG?"Jimin kéo xuống. Những bức ảnh hiện ra, y hệt những gì Jungkook đã nói. Trong một bức ảnh, anh đang tựa đầu lên vai Jungkook, chiếc nhẫn trên ngón tay lấp lánh một cách chói mắt. Những tấm khác còn tệ hơn. Jimin uống cà phê từ chiếc cốc mà Jungkook đang cầm, một khoảnh khắc mà anh thề là chỉ kéo dài vài giây, nhưng lại bị bắt trọn trong tận ba tấm ảnh liên tiếp, như thể một tấm thôi vẫn chưa đủ.
Anh nhắm chặt mắt, nuốt xuống cảm giác tội lỗi đang dâng trào. Trong đầu cố lục lại những gì Jungkook đã dặn phải nói khi gặp tình huống này."Tớ— Jungkook bảo— Ý tớ là, tớ và Jungkook đã thống nhất là không được nói với ai cả." Anh cắn môi, cố gắng phớt lờ tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Trong đầu, việc lặp lại lời Jungkook nói có vẻ đơn giản, nhưng khi thực sự thốt ra, anh mới nhận ra nó khó hơn rất nhiều. Nói dối Taehyung—lừa gạt người bạn thân nhất của mình—là điều khó khăn hơn anh tưởng tưởng. "Bọn tớ muốn giữ mọi thứ thật chuyên nghiệp trong công việc, và cậu ấy nghĩ rằng nếu để lộ chuyện này, người ta sẽ có cái nhìn sai lệch."Mà thực tế thì họ đã hiểu lầm cả rồi, Jimin cay đắng nghĩ, nhưng ít nhất anh cũng vừa nói ra được một câu trọn vẹn mà không bị vấp giữa chừng.
Jungkook rút cốc ra, đặt nó xuống bàn rồi gật đầu với Jimin như xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành. Jimin cũng gật đầu đáp lại, cố gắng che giấu sự bối rối của mình bằng cách vờ như đang hắng giọng."Tốt lắm, Jimin." Jungkook thoáng nở một nụ cười, có vẻ hài lòng với kết quả. Hắn cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh trên màn hình để gửi tin nhắn.
Jimin liếc trộm, bắt gặp cái tên "Namjoon" trên đó."Giờ thì chúng ta phải ngồi đây thêm một lúc nữa." Jungkook ngả người ra ghế, nhấp một ngụm cà phê. "Nếu rời đi chỉ sau năm phút, trông sẽ rất đáng ngờ."Mới chỉ năm phút thôi sao? Jimin cứ ngỡ như hàng giờ đồng hồ đã trôi qua vậy. Anh đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ngay khi bức ảnh cuối cùng được chụp xong. Nhưng giờ anh lại phải ngồi đây, tiếp tục màn kịch hẹn hò này?Jimin nghiến răng, cố nuốt xuống sự bất mãn của mình. Không còn cách nào khác, anh đành phải bắt chuyện. "Vậy... sếp kể cho tôi nghe một chút về bản thân đi? Ý tôi là... nếu chúng ta giả vờ yêu nhau, ít nhất cũng nên biết vài điều cơ bản về đối phương, đúng không?" Jimin cười gượng, thực chất chàng trợ lý chẳng muốn biết gì thêm về sếp mình cả, chỉ là anh không muốn hai người bị lộ tẩy thôi.Jungkook mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê. "Ý hay đấy.""Ừm... món ăn yêu thích của sếp là gì?" Jimin lên tiếng. Đây là một câu hỏi hay—hoàn toàn vô hại, lại còn là điều quan trọng mà những cặp đôi yêu nhau nên biết về nhau."Tôi nghĩ anh đã biết rồi, Jimin." Jungkook bật cười, nhướng mày.Cũng đúng. Là trợ lý của Jungkook, Jimin thường xuyên phải đặt đồ ăn cho sếp, và anh cũng ít nhiều nắm được sở thích ăn uống của hắn."À... có phải là cơm chiên kimchi không?" Jimin thử đoán, vô thức mỉm cười khi nói ra câu đó."Thấy chưa, tôi biết anh sẽ đoán đúng mà." Jungkook nhoẻn miệng cười tự hào. Có lẽ Namjoon nói đúng—rằng Jungkook thực ra là một người khá dễ chịu khi anh chịu mở lòng tìm hiểu. Biết đâu chuyện này sẽ không quá tệ như anh nghĩ."Món đó ngon mà. Ngày bé bố tôi hay làm lắm." Jimin mỉm cười khi nhớ về những ngày thơ ấu ở Los Angeles."Anh vẫn còn bé mà." Jungkook nhịn cười."Này, tôi đâu có lùn đến thế!" Jimin giả vờ nhăn mặt nhưng rồi cũng cười theo. Anh không quá bận tâm về chiều cao của mình. Hồi còn là thiếu niên thì có chút tự ti, nhưng sau này khi nhận ra đa số mọi người đều thấy chiều cao của anh là một đặc điểm khá đáng yêu, nên anh cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.Ngược lại, sếp của anh chẳng có gì phải tự ti về chiều cao cả. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Jimin đã nhận ra điều đó. Bên cạnh vẻ bề ngoài có phần đáng sợ, chiều cao của Jungkook cũng là thứ khiến anh lập tức chú ý. Nhưng Jungkook không hề gầy gò hay khẳng khiu, trái lại, hắn có dáng người cân đối và bờ vai rộng đầy vững chãi."Chắc cơm chiên kimchi của bố anh ngon lắm." Jungkook đưa cốc lên uống thêm một ngụm, Jimin cũng làm theo. Thứ cà phê khi nãy còn khiến anh thấy khó chịu, giờ lại trở nên ấm áp và dễ chịu hơn hẳn."Tất nhiên rồi." Jimin gật đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa vụt tắt khi tâm trí anh hồi tưởng lại những kỷ niệm tuổi thơ."Nhưng tôi cá là tôi làm ngon hơn." Jungkook bất ngờ cười lớn, âm thanh vang vọng đến mức khiến Jimin suýt giật mình. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sếp mình lại có khiếu hài hước như thế."Im đi!" Jimin cười theo, nhưng câu nói buột miệng ấy vừa thoát ra, anh đã lập tức đưa tay lên bịt miệng. Chết tiệt. Anh vừa nói "Im đi" với sếp mình. Anh không nên nói thế. Jeongguk là người vốn không chấp nhận bất kỳ lời lẽ thiếu tôn trọng nào, dù có là nói đùa đi chăng nữa."Anh xong chưa?" Jeongguk hỏi, Xong? Hắn thực sự tức giận sao? Jimin thoáng căng thẳng, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt Jungkook đang hướng về chiếc cốc rỗng trên tay mình. À, ý hắn là cà phê"À, vâng, tôi uống xong rồi." Jimin cứng nhắc gật đầu."Được rồi, tài xế của tôi đang đợi bên ngoài. Đi thôi."
✮ ⋆˙ᖭི༏ᖫྀ ˙⋆ ✮
Sau khi trở về căn hộ, Jimin ngồi phịch xuống ghế sofa và chờ đợi. Chờ đợi những bức ảnh lan truyền tràn lan trên mạng. Chờ đợi thế giới của mình sụp đổ. Chờ đợi những lời bình phẩm mỉa mai từ gia đình và bạn bè.Sự chờ đợi này đúng là một màn tra tấn. Dạ dày anh quặn thắt. Nhịp tim đập dồn dập đến mức Jimin có thể cảm nhận được từng nhịp đập dội lên trong cổ họng. Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, nhưng chính nhịp tim rối loạn lại khiến anh càng có nhu cầu nuốt nhiều hơn, như thể làm vậy sẽ giúp bản thân bình tĩnh lại.Cảm giác cồn cào trong dạ dày kéo theo cơn buồn nôn, khiến Jimin chỉ muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh. Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cắt ngang bởi âm thanh "ting" quen thuộc từ điện thoại.Jimin cầm lấy điện thoại, siết chặt nó trong tay trước khi lật màn hình lên. Một tin nhắn mới hiện ra.Người gửi: Baby.Phải mất một giây anh mới nhận ra đó là Jungkook. Anh đã đổi tên hắn trong danh bạ—tất nhiên, chỉ để tăng thêm tính thuyết phục cho kế hoạch.Baby:Hình đã lên rồi.Bên dưới là hàng loạt đường dẫn. Jungkook chắc chắn đã gửi kèm một số bài báo về vụ này.Mẹ kiếp. Thật sự đã lên rồi.Jimin nuốt nước bọt lần nữa, ngón tay run rẩy nhấn vào đường link đầu tiên.Màn hình sáng lên với tiêu đề lớn in hoa: "VỊ HÔN PHU BẤT NGỜ: CEO JEON JUNGKOOK ĐÍNH HÔN VỚI TRỢ LÝ RIÊNG?"Jimin kéo xuống. Những bức ảnh hiện ra, y hệt những gì Jungkook đã nói. Trong một bức ảnh, anh đang tựa đầu lên vai Jungkook, chiếc nhẫn trên ngón tay lấp lánh một cách chói mắt. Những tấm khác còn tệ hơn. Jimin uống cà phê từ chiếc cốc mà Jungkook đang cầm, một khoảnh khắc mà anh thề là chỉ kéo dài vài giây, nhưng lại bị bắt trọn trong tận ba tấm ảnh liên tiếp, như thể một tấm thôi vẫn chưa đủ.
Anh nhắm chặt mắt, nuốt xuống cảm giác tội lỗi đang dâng trào. Trong đầu cố lục lại những gì Jungkook đã dặn phải nói khi gặp tình huống này."Tớ— Jungkook bảo— Ý tớ là, tớ và Jungkook đã thống nhất là không được nói với ai cả." Anh cắn môi, cố gắng phớt lờ tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Trong đầu, việc lặp lại lời Jungkook nói có vẻ đơn giản, nhưng khi thực sự thốt ra, anh mới nhận ra nó khó hơn rất nhiều. Nói dối Taehyung—lừa gạt người bạn thân nhất của mình—là điều khó khăn hơn anh tưởng tưởng. "Bọn tớ muốn giữ mọi thứ thật chuyên nghiệp trong công việc, và cậu ấy nghĩ rằng nếu để lộ chuyện này, người ta sẽ có cái nhìn sai lệch."Mà thực tế thì họ đã hiểu lầm cả rồi, Jimin cay đắng nghĩ, nhưng ít nhất anh cũng vừa nói ra được một câu trọn vẹn mà không bị vấp giữa chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com