Kookmin V Trans Repeat After Me
"Còn bố mẹ tôi thì sao?" Jimin buột miệng hỏi.
"Họ thì sao?" Jungkook thoáng cau mày, có vẻ như anh đã chen ngang lúc hắn đang nói. Hắn nhìn anh với ánh mắt dò hỏi trước sự thay đổi chủ đề đột ngột.
"Tôi có thể nói với họ không?" Jimin hỏi lại. "Ý tôi là... nói với họ rằng chuyện này chỉ là giả thôi." Nếu có thể nói thật, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Anh sẽ không phải chịu cảnh xấu hổ vì sự thất vọng của ba mẹ.
Anh gần như có thể nghe thấy giọng họ vang lên trong đầu: "Chúng ta không ngờ con lại dùng cách này để leo lên vị trí cao hơn" hay "Chúng ta muốn con có một công việc tốt hơn, Jimin, nhưng không phải bằng cách này". Và còn vô số lời khác nữa.
"Không. Anh không được nói với bất cứ ai." Jungkook cắt ngang dòng suy nghĩ của Jimin. "Càng ít người biết chuyện này càng tốt. Cả em trai anh cũng không được."
"Được thôi, tôi sẽ không nói với ai cả." Lần này, Jimin chẳng buồn tranh cãi nữa. Đấu khẩu với Jungkook cũng chẳng khác nào lao vào ngõ cụt. Anh biết mình thua ngay cả trước khi mở miệng. Thôi thì cứ đối diện với bố mẹ khi chuyện xảy ra. Dù gì thì mọi thứ cũng sẽ kết thúc mà thôi.
Còn bốn tháng nữa là đến ngày họ kết hôn, sau đó... Jimin không chắc họ sẽ phải duy trì cuộc hôn nhân này trong bao lâu. Nhưng chắc chắn một điều: nó sẽ kết thúc.
"Tốt. Vậy quay lại chuyện PR—"
"Nhưng tại sao ai cũng phải biết chuyện này?" Jimin ngọ nguậy trên ghế, ngắt lời Jungkook. Anh thà rằng càng ít người biết càng tốt. Dù sao thì đây cũng chẳng phải điều gì đáng tự hào.
"Nếu không, thì chẳng ai tin được." Lại đúng nữa. Quỷ thật, Jungkook đã tính toán đến từng chi tiết. "Nếu người quen của anh—gia đình, bạn bè chẳng hạn—hỏi tại sao trước giờ anh chưa bao giờ nhắc đến mối quan hệ này, thì cứ nói rằng chúng ta muốn giữ bí mật để tránh ảnh hưởng đến công việc. Đồng thời, do tôi là sếp của anh, nên chúng ta cũng muốn duy trì sự chuyên nghiệp."
Jimin thở dài. Lý do này nghe có vẻ hợp lý. Hắn đã suy tính trước cả việc này sao? Hắn đã biết rằng cuối cùng Jimin sẽ đồng ý ư?
Jimin cảm thấy thật ngu ngốc. Ngu ngốc vì không nhìn thấu ý đồ của Jungkook, và ngu ngốc vì không tự mình nghĩ đến từng chi tiết như hắn đã làm.
"Okay, lý do đó nghe có vẻ hợp lý." Jimin gật đầu đồng ý. "Vậy cụ thể màn PR đó là gì?"
"Chúng ta sẽ đến một quán cà phê, tạo cảm giác như đang hẹn hò—nắm tay nhau, tỏ ra như thể đang yêu đương say đắm, đại loại vậy." Jungkook đứng dậy, vừa nói vừa dùng tay minh họa kế hoạch. "Sau đó, Namjoon sẽ chụp một vài bức ảnh của chúng ta rồi tung chúng lên báo. Ngay lập tức, họ sẽ viết một bài báo rầm rộ về chuyện này, và thế là xong." Nghe cũng không tệ. Có nhiều khả năng mọi thứ sẽ không diễn ra suôn sẻ, nhưng nhìn chung, kế hoạch cũng khá ổn, Jimin thầm nghĩ.
"Nhưng làm sao để người ta tin rằng chúng ta là một cặp? Họ có thể nghĩ hai ta chỉ là bạn thân mà." Jimin hỏi, nhưng ngay sau đó liền hối hận. Anh chắc chắn Jungkook đã tính đến điều này rồi. Với lại, ai mà nghĩ họ là bạn cho được? Chính Jimin còn chẳng nghĩ vậy.
"Chúng ta sẽ đeo nhẫn đôi, tất nhiên rồi." Jungkook đáp, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. "Và tôi sẽ đảm bảo Namjoon chụp được chúng trong khung hình."
"Okay." Jimin phải thừa nhận rằng anh không ghét ý tưởng này như bản thân đã tưởng. Tất nhiên, việc đi hẹn hò với sếp mình sẽ vô cùng gượng gạo, nhưng nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, nó sẽ trông rất thuyết phục. Hy vọng là vậy. "Chắc thế cũng ổn—"
"Chúng ta sẽ làm điều đó vào ngày mai." Jungkook cắt ngang, cứ như thể Jimin chưa từng lên tiếng.
Ngày mai là buổi triển lãm tranh của Taehyung. Jimin đã mong chờ sự kiện này từ lâu, và anh biết nếu hủy bỏ, Taehyung sẽ buồn lắm.
"Ngày mai ư? Thực ra tôi có—" Anh vừa mở lời thì đã bị sếp chen ngang.
"Ồ, anh có việc quan trọng hơn sao?" Jungkook nhướn mày, ánh mắt như thể đang hỏi: "Anh có thể có chuyện gì quan trọng hơn việc giả vờ hẹn hò với sếp mình chứ?"
Có một điều gì đó thật khó chịu về cái cách Jungkook giữ khoảng cách. Hắn cứ như cố tình vậy—lúc thì đối xử dễ chịu, cho Jimin chút tự do, nhưng ngay khi anh bắt đầu cảm thấy dễ thở, hắn lại tước đoạt nó bằng thái độ ngạo mạn của mình.
"Ngày mai là—" Jimin biết tranh cãi cũng vô ích. Jungkook sẽ không chấp nhận lời từ chối. Anh chỉ có thể gọi cho Taehyung và chân thành xin lỗi mà thôi. "Không có gì quan trọng cả, tôi sẽ hủy nó."
"Tốt lắm." Jungkook đáp, vẻ mặt tỏ rõ sự hài lòng. Rõ ràng hắn chẳng buồn quan tâm đến việc Jimin đã có kế hoạch gì trước đó. Nhưng điều này cũng chẳng có gì lạ.
"Còn nữa, khi bài báo được đăng, anh nên gọi tôi là Jungkook." Hắn chỉnh lại áo khoác của mình. "Không ai yêu đương mà gọi nhau bằng họ cả."
Jungkook thì biết gì về tình yêu chứ. Hắn chưa từng có mối quan hệ nào cả. Nhưng dù sao thì, hắn nói đúng. Jimin sẽ phải tập làm quen với cái tên ấy.
"Ừm... cũng đúng... Jungkook." Cái tên thốt ra nghe thật kỳ lạ trên môi anh, như thể anh vừa nói điều gì đó không nên. Jimin lặp lại nó trong đầu. Jungkook.
Ông chủ của anh cười khẽ, kéo Jimin trở về thực tại. Anh chợt cảm thấy bối rối khi nhận ra mình đã mất một lúc để chuẩn bị tinh thần chỉ để gọi hắn bằng tên riêng. Chẳng phải cũng chỉ là một cái tên thôi sao?
✮ ⋆˙ᖭི༏ᖫྀ ˙⋆ ✮
Sáng hôm sau, Jimin thức dậy với một cơn bồn chồn lan khắp lồng ngực khi nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra trong ngày hôm nay. Anh vẫn cảm thấy áy náy vì đã phải hủy hẹn với Taehyung—kí ức về cuộc trò chuyện hôm qua lại ùa về.
Taehyung đã đau lòng khi bị Jimin bỏ rơi—chính xác là theo cách cậu ấy nói—nhưng Jimin đã thuyết phục rằng sếp bắt anh phải tăng ca vào cuối tuần. Điều này... cũng không hoàn toàn là nói dối. Jungkook đúng là đã ép anh, nhưng chuyện phải làm việc thì không hẳn là sự thật.
Lừa dối Taehyung là điều Jimin không thể chịu đựng nổi. Nó khiến anh cảm thấy tội lỗi và căm ghét chính mình. Nhưng dù có muốn nói sự thật đến đâu, anh cũng không thể.
Jimin đưa mắt nhìn về phía tủ đầu giường, nơi có ba tin nhắn từ Jungkook:
From sếp. Jeon:
Hôm nay mặc đẹp vào.
Sơ mi trắng là tốt nhất.
Phải trông thật chỉn chu khi xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.
Khỉ thật. Phương tiện truyền thông. Jimin nuốt khan. Một lần nữa, cảm giác hối hận ập đến. Anh đáng lẽ nên ở buổi triển lãm của Taehyung, chứ không phải sánh vai bên Jungkook đóng giả thành một cặp tình nhân.
Jimin không còn muốn thực hiện kế hoạch này nữa. Vì cái gì mà bản thân anh phải giúp Jungkook, trong khi hắn đã bao lần chứng minh rằng sẽ chẳng bao giờ làm điều tương tự cho anh?
Anh không muốn làm chuyện này. Nhưng anh buộc phải làm. Jimin đã hứa rồi, và anh biết điều gì sẽ xảy ra nếu thất hứa. Mà anh thì không thể đánh mất công việc của mình được.
To sếp. Jeon:
Được.
Họ đã thống nhất rằng Jungkook sẽ đến căn hộ của Jimin để đón anh rồi cùng nhau đến quán cà phê. Nghe thì có vẻ hợp lý vào hôm qua, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện đó khiến Jimin thấy sợ chết khiếp.
Jungkook chưa từng đặt chân đến căn hộ của anh. Liệu hắn sẽ nghĩ gì đây? Căn hộ của anh nhỏ hơn của Jungkook rất nhiều—chuyện đó thì Jimin biết rõ, bởi anh đã không ít lần phải đến nhà Jungkook để đưa tài liệu hay những món đồ quan trọng mà hắn bỏ quên rồi đòi lấy gấp. Là trợ lý của Jungkook, việc phục vụ sếp bất cứ lúc nào vốn là nhiệm vụ của anh.
Chắc chắn Jungkook sẽ chê bai căn hộ nhỏ bé của anh—Khoan đã, Jimin đang nghĩ cái quái gì thế? Anh không nên quan tâm đến suy nghĩ của hắn mới phải. Bình tĩnh lại đi, anh tự nhủ.
À, còn một chuyện nữa. Jimin cần phải đổi tên Jungkook trong danh bạ thành một danh xưng gì đó tình cảm hơn—phòng trường hợp có ai nhìn thấy điện thoại của anh.
Để chắc chắn mình có đủ thời gian chuẩn bị, Jimin đã dậy sớm hơn thường lệ. Nếu những bức ảnh này sẽ tràn lan khắp mạng xã hội, anh ít nhất cũng phải trông thật chỉn chu. Nhưng giờ đây, khi đang đứng trước gương chỉnh lại trang phục, anh có chút hối hận vì dậy quá sớm—quá nhiều thời gian đồng nghĩa với việc có quá nhiều lúc để lo lắng. Chết tiệt, anh thật sự sẽ làm chuyện này sao?
Jimin cài nốt cúc áo cuối cùng của áo sơ mi trắng, chỉnh lại quần tây đen rồi bước tới hộp trang sức. Nhưng rồi anh dừng lại. Hôm nay không phải là ngày để đeo khuyên tai dài. Anh thở dài, để chúng lại và nhìn mình trong gương lần nữa. Thế này là ổn rồi.
Vặn khóa cửa, Jimin bước ra khỏi căn hộ và ngay lập tức thấy Jungkook đang đứng chờ bên cạnh xe của tài xế. Hắn khoác một chiếc áo măng tô đen như mọi khi, vẻ mặt điềm nhiên, tự mãn.
"Sếp cố ý mặc đồ đôi với tôi à?" Jimin liếc Jungkook từ trên xuống dưới. Một chiếc sơ mi trắng, quần tây đen—y hệt anh. Chỉ khác là dưới lớp áo sơ mi, hắn còn mặc một chiếc áo cổ lọ màu đen.
"Ừ, các cặp đôi thường làm thế mà." Jungkook đáp tỉnh bơ, giọng điệu nghiêm túc nhưng vẫn thoáng chút thích thú.
Eww. Gì thế này, nghe mà nổi cả da gà. Hắn đúng là suy nghĩ rất chu toàn. Nhưng mà khoan, Jungkook thì biết gì về chuyện các cặp đôi thường làm chứ?
"Nghe sến chết đi được." Jimin phì cười, đứng sát lại bên cạnh hắn.
"Dù gì tôi lúc nào chẳng mặc sơ mi với quần tây âu. Như vầy trông tự nhiên hơn." Jungkook tỏ vẻ hơi khó chịu khi bị chê bai.
"Thôi bỏ qua đi." Jimin nhanh chóng đổi chủ đề. "Chúng ta sẽ tạo dáng thế nào trong ảnh?" Anh nghĩ tốt nhất nên bàn bạc kỹ lưỡng từ trước để tránh bầu không khí gượng gạo, cũng như rút ngắn thời gian của cuộc hẹn hò giả tạo này càng nhiều càng tốt.
"Trong một bức, anh có thể tựa vào tôi khi ngồi ở bàn cà phê." Jungkook vừa nói vừa nghiêng người áp sát vào Jimin để minh họa. Khoảng cách này khiến Jimin có phần mất tự nhiên. Anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa của hắn—một mùi hương nồng nàn, đắt tiền. Dừng lại ngay, Park Jimin. Anh chớp mắt, nhanh chóng kéo bản thân khỏi những suy nghĩ vớ vẩn.
"Chúng ta sẽ gọi cà phê, và trong một bức khác, anh có thể nhấp một ngụm khi tôi cầm cốc cho anh." Jungkook tiếp tục giải thích, dường như không nhận ra rằng Jimin vừa bất giác hít hà mùi hương của mình.
"Khoan... ý sếp là sếp sẽ đút tôi uống sao?" Jimin phá lên cười. "Sao tôi lại phải làm mấy trò xấu hổ này chứ?" Nghĩ đến cảnh mình uống từ chiếc cốc Jungkook đang cầm, hai má anh nóng bừng cả lên. Không đời nào.
"Vì đây là ý tưởng của tôi, và tôi là người quyết định." Giọng Jungkook không rõ là đang đùa hay nói thật. Nhưng dù thế nào, Jimin cũng biết tốt nhất là không nên tranh cãi.
"Với cả, đeo cái này vào đi. Jungkook chìa tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn bạc với viên kim cương nhỏ lấp lánh ở giữa. Một đường viền vàng hồng chạy dọc thân nhẫn, với dòng chữ YOU ARE MY LOVE khắc tinh xảo. Jimin tròn mắt nhìn chằm chằm. Trông đắt tiền đến mức anh không dám chạm vào.
Anh ngước lên nhìn Jungkook và nhận ra hắn cũng đang đeo một chiếc nhẫn giống hệt, chỉ khác là đường viền trên đó là màu đen. Jimin không muốn nghĩ về việc Jungkook đã bỏ bao nhiêu tiền cho cặp nhẫn này.
"Đáng lẽ chúng ta nên đi mua cùng nhau chứ?" Jimin nuốt nước bọt, mắt vẫn dán chặt vào món trang sức đắt đỏ trong lòng bàn tay. Anh có phải trả lại tiền nhẫn cho Jungkook không? Nếu có, liệu anh có đủ khả năng không? Nghĩ đến viễn cảnh đó, Jimin quyết định tốt nhất là không hỏi.
"Tại sao phải làm vậy? Tôi thấy cứ tự mua luôn cho nhanh." Jungkook đeo nhẫn vào, như thể đó chỉ là một món phụ kiện bình thường. Mọi ý nghĩa tượng trưng hay tình cảm đều bị gạt bỏ, không còn chút dư âm nào. Lúc nào cũng vậy. Jungkook chưa từng để tâm đến những thứ liên quan đến cảm xúc.
"Đeo vào đi." Jimin giật mình khi nhận ra bản thân đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn quá lâu. Trái ngược với anh, Jungkook coi nó chẳng khác gì một món trang sức vô nghĩa. Nhưng với Jimin, việc đeo một chiếc nhẫn cưới—dù chỉ là giả—vẫn khiến anh có cảm xúc khó tả.
"À, phải rồi..." Anh hít sâu, chầm chậm xỏ nhẫn vào ngón áp út. Vừa khít.
Cảm giác này... thật sai trái. Một chiếc nhẫn lẽ ra phải chứa đựng yêu thương, nhưng thứ Jimin đang đeo lại chỉ có tuyệt vọng, phiền muộn và những lời đe dọa lạnh lùng.
"Đi thôi." Jungkook mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào trong. Jimin cũng vòng sang phía bên kia, ngồi xuống ghế cạnh hắn.
Quãng đường đến quán cà phê không dài, nhưng lại có cảm giác như kéo dài vô tận. Jungkook dán mắt vào màn hình điện thoại—có lẽ đang kiểm tra email—còn Jimin chỉ ngồi im lặng, gần như nín thở, sợ làm phiền hắn.
"Namjoon sẽ nhắn tin khi anh ấy có mặt bên ngoài quán cà phê và sẵn sàng chụp ảnh." Cuối cùng, Jungkook cũng phá vỡ sự im lặng.
"Ừ." Jimin khẽ đáp, ngẩng lên nhìn. Nhưng Jungkook vẫn không rời mắt khỏi điện thoại. Không khí giữa họ lại trở về tĩnh lặng.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại, cả hai mở cửa bước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com