Kookmin V Trans Repeat After Me
Thời gian còn lại trong ngày ở văn phòng trôi qua trong sự im lặng đầy gượng gạo. Jungkook hành xử như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn Jimin thì thấy bứt rứt không yên. Vậy nên, anh thực sự nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng được ngả người xuống ghế sofa ở nhà.Đây hẳn là một trọng sự đáng để suy nghĩ. Cả một cuộc hôn nhân—và không đơn thuần chỉ có vậy. Đây còn là một cuộc hôn nhân bất hợp pháp. Lách luật.Từ ngữ ấy khiến Jimin sởn gai ốc. Anh không muốn dính dáng đến chuyện phạm pháp. Anh càng không muốn ngồi tù. Jimin nuốt khan, tim đập thình thịch khi tưởng tượng viễn cảnh mình phải dành năm năm cuộc đời sau song sắt.Không—anh cần nói chuyện với ai đó. Một người có thể giúp anh đưa ra quyết định.Taehyung?...Không. Không thể để ai biết chuyện này. Nó trái pháp luật, và Jimin không muốn kéo bất kỳ ai khác vào mớ hỗn độn này.Namjoon. Cái tên ấy bất chợt nảy lên trong đầu anh. Namjoon biết chuyện. Jungkook còn nói rằng chính Namjoon đã gợi ý ra cách này.Là Giám đốc Marketing của công ty, Namjoon thường xuyên làm việc cùng Jungkook và Jimin. Vì thế, Jimin có một mối quan hệ khá thoải mái với gã.Không hẳn là bạn bè, nhưng ít nhất Namjoon là một người đáng tin cậy—một người luôn biết cách giúp đỡ khi người khác gặp khó khăn.Jimin quyết định gọi cho Namjoon."Chào anh Kim." Jimin nói ngay khi đầu dây bên kia bắt máy. "Là tôi, Park đây.""Oh, Jimin! Em khỏe không?" Namjoon trả lời với giọng điệu vui vẻ. "Cứ gọi anh là Namjoon đi, chúng ta đang ngoài giờ làm việc mà.""À... vâng." Jimin đáp, cảm giác căng thẳng trong người bất giác dịu xuống. Dù Namjoon là cấp trên của anh, Jimin chưa bao giờ cảm thấy bị đe dọa hay e sợ khi nói chuyện với gã. "Em gọi vì..." Anh ngập ngừng, hít một hơi thật sâu, rồi nói thẳng: "Anh biết tình hình thế nào mà... tại sao anh lại bảo giám đốc Jeon kết hôn với em?" Jimin muốn biết vì sao Namjoon lại lựa chọn anh. Vì sao gã lại nghĩ Jimin là người phù hợp?"Anh có bảo cậu ấy cưới em đâu," Namjoon phì cười. "Anh chỉ bảo cậu ấy cần kết hôn với một công dân Mỹ."Vậy là... Jungkook đã tự mình chọn anh? Ý nghĩ ấy khiến đầu óc Jimin xoay mòng mòng."Nhưng... nhưng em là một thằng đàn ông, Namjoon." Jimin nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng khi phải nói ra điều đó. "Chẳng phải... chuyện này rất kỳ lạ sao?"Đầu dây bên kia bỗng rơi vào im lặng. Jimin có thể nghe thấy tiếng Namjoon đẩy gọng kính qua điện thoại. Có lẽ ngay cả Namjoon cũng không biết phải nói gì về chuyện này."Nếu sếp nhất quyết muốn cưới một người đàn ông, sao sếp không cưới anh luôn đi?" Jimin lên tiếng. "Hai người trông có vẻ thân thiết mà." Anh nói đúng—Jungkook và Namjoon thân nhau thấy rõ. Nếu đã phải kết hôn—dù chỉ là kết hôn giả—thì chẳng phải nên chọn một người mình cảm thấy thoải mái khi ở bên sao?"Jimin, anh kết hôn rồi." Namjoon trả lời, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. Jimin chết điếng—chết tiệt. Sao anh có thể quên được nhỉ?"À... phải rồi, em quên mất. Nhưng sếp không còn ai khác để nhờ vả sao?" Anh cảm thấy tuyệt vọng—tuyệt vọng tìm một ai đó thế chỗ mình trong cái kế hoạch ngu ngốc này."Anh không tiện nói về chuyện riêng của Jungkook," Namjoon đáp. "Nhưng nếu em muốn biết thì, cậu ta không có nhiều bạn bè thân thiết đâu. Cậu ấy có Seokjin—chắc em cũng từng nghe kể—nhưng anh ấy cũng đã lập gia đình. Với cả, vợ chồng họ còn sắp đón đứa con đầu lòng nữa. Namjoon nói bằng giọng điệu đầy phấn khởi.Vậy anh được tính là một người bạn thân của Jungkook sao? Jimin chắc chắn không nghĩ như vậy. Tại sao anh phải coi hắn như bạn bè? Jungkook đối xử với anh chẳng mấy tốt đẹp và cũng chẳng bao giờ tiếp nhận ý kiến của em về công việc—hay bất kỳ chuyện gì khác. Họ chưa từng ăn trưa cùng nhau, trừ khi buộc phải làm thế. Họ hầu như không nói chuyện ngoài công việc. Vậy thì đây gọi là tình bạn ở chỗ nào?Jimin vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên gặp Jungkook. Hình ảnh đầu tiên đọng lại trong anh chính là sự đáng sợ của hắn. Một diện mạo đáng kinh hãi. Ngồi sau bàn làm việc, áo sơ mi trắng cài kín tận cổ, thắt cà vạt xanh đậm. Quần âu, áo vest cắt may hoàn hảo, ôm sát người. Từng chi tiết đều khiến người ta nghẹt thở. Không phải kiểu xa cách, mà là kiểu khiến người khác nín lặng trước khí chất ấy.Jimin không chỉ bị vẻ ngoài hoàn hảo ấy áp đảo, mà còn bị sự vô cảm trên gương mặt Jungkook làm cho khiếp sợ. Một người như Jungkook, để có thể kết thân với hắn, là một điều xa xỉ. Không ai có thể phá vỡ lớp vỏ bọc cứng rắn ấy cả."Chúc mừng." Jimin đáp hời hợt, gần như quên béng chuyện Namjoon vừa nói. Anh không có thời gian bận tâm đến vợ bạn của sếp mình. Nhất là khi chính sếp anh đang ép anh phải cưới hắn ta."Nhưng tại sao lại là em? Em và Jungkook còn không phải bạn bè." Mẹ nó. Câu đó có quá thẳng thừng không? Anh đang nói chuyện với bạn của sếp mình cơ mà. Anh phải cẩn trọng lời nói hơn."Anh không biết." Namjoon đáp, rõ ràng là đang lảng tránh về chủ đề bạn bè. "Nhưng cậu ấy tin tưởng em.""Phải phải, sếp nói với em rồi." Jimin bắt đầu thấy bực bội. Họ cứ làm như Jimin hiển nhiên sẽ gật đầu đồng ý tham gia vào cái kế hoạch lừa đảo này. Lừa cả chính phủ Mỹ, đùa đấy à? Thật bất công. Đây là sếp của anh. Jimin có thực sự có quyền từ chối không?"Có lẽ... cậu ta nghĩ đây là dễ nhất." Namjoon trả lời thẳng thắn."Dễ nhất? Kết hôn đồng giới thì dễ ở chỗ nào?" Dễ cái con mẹ gì chứ? Jungkook đâu có gay. Đây có phải trò đùa quái đản gì đâu? Đồng nghiệp sẽ nghĩ gì khi biết chuyện này? Jimin—người đã nói không biết bao nhiêu lời khó nghe về sếp sau lưng hắn—lại đi cưới chính cái người mà mình công khai ghét bỏ? Nực cười hết sức."Anh không biết nữa, Jimin." Namjoon đáp. "Jeongguk không hề báo với anh rằng người cậu ấy chọn chính là em." Jimin đoán Namjoon chắc cũng nhận ra anh đang căng thẳng đến mức nào. "Nhưng tại sao em phải làm chuyện này chứ? Em đang đặt cả sự nghiệp chết giẫm của mình vào nguy hiểm đấy! Và đừng quên, chuyện này là bất hợp pháp." Jimin không thèm kiềm chế cơn giận nữa. Anh cần Namjoon hiểu rằng đây là một kế hoạch điên rồ đến mức nào."Cậu ta không đáng để em làm vậy, anh hiểu không? Em phải mạo hiểm cả sự nghiệp của mình vì sếp—trong khi nếu đổi lại, Jungkook có bao giờ làm thế vì em không?" Có một chút sự tổn thương khi Jimin cất tiếng. Anh cảm thấy bản thân bị lợi dụng nghiêm trọng. Không một ai quan tâm đến hậu quả anh phải gánh chịu nếu mọi chuyện vỡ lở."Anh không thể bắt ép em làm gì được, Jimin." Giọng Namjoon vẫn điềm tĩnh như thường lệ. "Nhưng anh chỉ muốn nói rằng, Jungkook thực ra là một người rất tốt, nếu em chịu mở lòng để hiểu cậu ấy hơn. Anh chắc rằng, nếu em rơi vào tình huống tương tự, cậu ấy cũng sẽ làm điều tương tự vì em.""Không đời nào." Jimin lẩm bẩm. Jungkook chẳng hề quan tâm đến cuộc sống của Jimin. Rõ ràng rằng Namjoon không nhìn hắn theo góc nhìn của anh.Bên kia im lặng. Jimin không rõ Namjoon có nghe thấy câu đó không."Nhưng em biết công việc này quan trọng với Jungkoook thế nào mà, đúng không?" Namjoon cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Em hơn ai hết hiểu rõ cậu ấy đã dốc hết bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm huyết vào nó."Chết tiệt. Namjoon lại lôi quân bài tội lỗi ra chơi rồi. Jimin bắt đầu cảm thấy áy náy. Anh thật sự thương hại Jungkook. Nhưng câu hỏi là—anh có thương hắn đến mức đánh cược cả tương lai của chính mình không? Giá như anh được lợi ích gì đó từ chuyện này... Nếu anh đồng ý, có lẽ anh sẽ đạt được..."Anh Ki—Namjoon," Jimin ngập ngừng, rồi hạ giọng, "Anh nghĩ nếu em đồng ý dấn thân vào chuyện này... liệu em có thể nhận được một phần thưởng nào đó không? Em không biết nữa... kiểu như một sự đền đáp? Một suất thăng chức chẳng hạn?" Jimin nuốt khan. Liệu đòi hỏi như vậy có quá đáng không? Hay Namjoon có cảm thấy ghê tởm vì sự ích kỷ này của anh không?"Anh chắc chắn cậu ấy sẽ làm vậy, Jimin." Namjoon trả lời, giọng nhẹ tênh. "Jungkook nhất định sẽ trân trọng em vì đã giúp cậu ấy vượt qua chuyện này."Có lẽ... Đây là cơ hội để Jimin leo lên một vị trí cao hơn.
✮ ⋆˙ᖭི༏ᖫྀ ˙⋆ ✮
Suốt quãng thời gian còn lại trong tuần, Jimin cảm nhận bầu không khí nặng nề bao trùm mỗi khi chỉ có mình anh và Jungkook. Những lúc hai người vô tình chạm mắt nhau—dù số lần đó chẳng nhiều—Jimin cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cảm tưởng như từng cử động của anh đều bị giám sát, dù Jungkook hiếm khi thực sự để mắt đến anh.Jimin vẫn chưa biết phải làm thế nào với chuyện kết hôn này, nhưng ý nghĩ về cơ hội thăng chức cứ len lỏi mãi trong tâm trí anh.Liệu có đáng để đánh đổi không? Mạo hiểm cả tuổi đôi mươi chỉ để rồi kết thúc sau song sắt?Hôm nay là thứ Năm. Chỉ còn một ngày nữa để quyết định. Một ngày trước khi anh phải đưa ra lựa chọn có thể lay chuyển cả cuộc đời mình. Áp lực mỗi lúc một đè nặng trên vai, như thể từng giây trôi qua đều thêm phần nặng nề. Như mọi ngày, Jimin đi theo lộ trình quen thuộc đến quán cà phê. Anh tiến đến quầy, vừa lúc thấy Alex mang ra hai ly cà phê thường lệ."Của em đây." Alex mỉm cười đưa chúng vào tay anh."Cảm ơn nhé." Jimin cũng đáp lại bằng một nụ cười, rồi đón lấy hai cốc cà phê. Tâm trí anh vẫn còn đang quay cuồng trong mớ suy nghĩ rối rắm, đến mức không nhận thức được hành động của mình."Xem ra em chẳng để ý đến số điện thoại anh viết trên cốc của em nhỉ?" Alex cười ngượng, giọng nói có phần lúng túng. Jimin hoàn hồn lại, nhận thấy ánh mắt Alex dường như đang kiềm nén một sự thất vọng nào đó."À, chuyện đó à, buồn cười lắm..." Jimin bắt đầu kể lại câu chuyện lần trước, khi anh lỡ tay đưa nhầm chiếc cốc có ghi số điện thoại cho Jungkook. "Nói thế nào nhỉ, sếp em có vẻ không thấy vui cho lắm." Jimin cười gượng. Anh cũng không biết nụ cười đó là do xấu hổ hay do chán ghét Jungkook, nhưng chắc chắn nó không hề tự nhiên."Oh..." Alex chẳng có vẻ gì là thấy buồn cười cả. Anh ta chỉ cười lấy lệ. "Vậy anh có nên để lại số của mình trên cốc của em vào ngày mai không?" Gã ta nhướn mày, nở một nụ cười nửa đùa nửa thật."À... thực ra... bây giờ không phải lúc thích hợp lắm." Hiện tại, ý nghĩ về việc hẹn hò đã bị anh gạt sang một bên từ lâu. Làm sao anh có thể vừa hẹn hò với ai đó, vừa đóng giả làm vị hôn phu của sếp được chứ? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy rối tung cả lên. "Dạo này em có quá nhiều chuyện phải nghĩ đến, nên lúc này không đúng thời điểm chút nào.""À, anh hiểu mà. Đừng lo về chuyện đó." Alex vẫn có chút thất vọng, nhưng ít nhất trong mắt gã vẫn ánh lên sự thấu hiểu. Gã không ép anh phải tiếp tục cuộc hội thoại này nữa, và Jimin thầm biết ơn vì điều đó.Rời khỏi quán, Jimin nhìn xuống chiếc cốc trong tay - một hình trái tim nhỏ được vẽ trên đó. Ngay lập tức, Jimin cảm thấy áy náy. Anh quý Alex. Không hẳn là bạn, mà giống như một gương mặt quen thuộc mà anh vẫn thường gặp vào mỗi sáng. Trước nay, cả hai chưa từng nói với nhau nhiều hơn ngoài câu "Cảm ơn" hay "Không có gì". Thành ta, Jimin chưa từng nghĩ về Alex theo bất kỳ cách nào khác. Gã chỉ đơn giản là một phần trong lộ trình buổi sáng của anh mà thôi.✮ ⋆˙ᖭི༏ᖫྀ ˙⋆ ✮
Điện thoại trong văn phòng Jungkook đổ chuông, và Jimin nhanh chóng nhấc máy."Văn phòng của ngài Jeon xin nghe." Anh áp điện thoại lên tai, đồng thời rút sổ tay và cầm bút sẵn sàng ghi chú. "Không, hiện tại ngài ấy không có mặt." Một phần công việc của Jimin là trả lời điện thoại thay sếp mỗi khi Jungkook đang bận họp hoặc có công việc quan trọng. Thường thì Jimin sẽ tham gia các cuộc họp cùng Jungkook để ghi chép lại nội dung, nhưng với những buổi họp nhỏ, Jungkook sẽ đi một mình."Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho sếp." Jimin đặt điện thoại xuống, ghi lại những thông tin quan trọng về cuộc gọi vừa rồi.Liếc nhìn đồng hồ, anh nhớ ra cuộc họp sắp kết thúc. Jimin cầm theo sổ tay rồi rời khỏi văn phòng. Sau cuộc họp này, anh và Jungkook sẽ tiếp tục tham gia một cuộc họp khác.Jimin bước tới bên cạnh máy pha cà phê, anh biết sếp luôn muốn một cốc cà phê giữa các buổi họp. Jimin ấn nút, ngắm nhìn cà phê chảy xuống cốc thuỷ tinh. Là trợ lí của Jungkook, anh biết mình sẽ phải thêm vào một chút caramel trước khi nghĩ tới việc đưa cho hắn. Nghĩ đến sốt caramel, ký ức khó chịu của tuần trước bỗng chốc ập về. Jimin khẽ rùng mình, nhưng vẫn cầm ly lên.Trên đường đi, anh tranh thủ kiểm tra email của sếp và trả lời một số tin nhắn. Nhiều giờ trôi qua, cuộc họp cuối cùng trong ngày cũng kết thúc. Hai người quay trở lại văn phòng của Jungkook."Anh Park." Jungkook cất lời trong khi nhấc một chồng tài liệu từ bàn này sang bàn khác. "Tôi sẽ dành thời gian còn lại để hoàn tất việc phát triển sản phẩm hiện tại." Hắn ngồi xuống bàn kính và bắt đầu đọc tất cả các tài liệu trên đó. "Liên hệ với anh Kim, bảo anh ấy lập kế hoạch marketing.""Tôi sẽ làm ngay." Jimin đáp lời ngay lập tức. Anh Kim. Namjoon. Cái tên ấy gợi nhớ đến một quyết định mà anh sẽ phải đưa ra vào ngày mai. Khỉ thật. Trước khi nhớ ra chuyện đó, cả ngày hôm nay vẫn trôi qua khá suôn sẻ. Jungkook cũng không tỏ vẻ gì là bận tâm đến vấn đề đó. Điều này khiến Jimin vừa thấy nhẹ nhõm, vừa căng thẳng gấp ngàn lần.✮ ⋆˙ᖭི༏ᖫྀ ˙⋆ ✮
Ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, Jimin nằm dài trên ghế sofa trong căn hộ của mình. Não anh quay cuồng sau cả ngày làm việc căng thẳng. Tất cả những gì anh muốn làm lúc này lết vào phòng ngủ và ngả lưng xuống chiếc giường thân yêu. Nhưng anh không làm vậy. Không phải vì bản thân chưa buồn ngủ—mà vì anh không muốn ngày hôm nay kết thúc. Hay đúng hơn, Jimin không muốn ngày mai bắt đầu.Jimin sợ hãi quyết định mà anh sẽ phải đưa ra. Đến tận lúc này, anh vẫn chưa tiến gần hơn chút nào đến câu trả lời so với ngày thứ ba. Thế nhưng, dù muốn hay không, anh vẫn phải đưa ra lựa chọn.Mí mắt dần trở nên nặng trĩu. Jimin biết mình đang rất mệt, nhưng lại cố chấp lờ đi cơn buồn ngủ. Ngủ thì có ích gì chứ? Ngay khi anh nhắm mắt lại, những suy nghĩ hỗn loạn kia sẽ lại tràn ngập trong tâm trí, khiến anh thao thức suốt cả đêm. Anh đã bị chúng hành hạ suốt một tuần nay rồi, và áp lực chỉ càng lúc càng lớn hơn.Buttercup nhẹ nhàng nhảy lên ghế, cuộn tròn bên cạnh anh. Cô mèo tam thể kêu gừ gừ khi Jimin bắt đầu vuốt ve bộ lông mềm mại của cô. Anh bất giác mỉm cười khi nghe thấy âm thanh ấy. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Dù cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ, Jimin biết bằng cách nào đó, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Buộc phải vậy.✮ ⋆˙ᖭི༏ᖫྀ ˙⋆ ✮
Chớp mắt một cái, thứ sáu đã tới. Ngày định mệnh ấy đã đến - ngày mà anh phải đưa ra quyết định. Chết tiệt. Jimin cảm thấy thấp thỏm lo lắng về khoảnh khắc này suốt cả đêm"Chào buổi sáng, sếp." Jimin nghe thấy giọng mình run lên khi đứng trước Jungkook, tay đưa ra một cốc cà phê. Sự căng thẳng trong anh đang dâng trào."Chào buổi sáng, Park." Jungkook không thèm ngước lên, thoải mái tựa lưng vào ghế rồi bắt đầu làm việc trên máy tính"Tôi đã dời bữa trưa của sếp với ngài Williams, còn ngài Grey đang đợi một cuộc gọi từ sếp." Jimin báo cáo, lắng nghe âm thanh bàn phím lách cách vang lên từ phía bàn làm việc. "CCO đã gửi tài liệu liên quan đến bên WIRED. Sếp có muốn tôi đưa cho Jacks— à không, anh Avery không?""Ừ, gửi đi. Bảo cậu ta xem xét xong thì gửi cho tôi bản đánh giá." Jungkook vẫn không rời mắt khỏi màn hình. "Nhắc tôi gọi cho ngài Grey vào ngày mai.""Vâng, thưa sếp." Jimin ôm một chồng tài liệu, gật đầu với Jungkook trước khi quay người rời đi. Dĩ nhiên, Jungkook không nhìn, cũng chẳng trả lời. Mà dù sao thì, Jimin cũng chẳng mong đợi điều gì khác.Sau khi giao tài liệu xong, Jimin quay lại văn phòng Jungkook. Jungkook ngồi trên ghế, nhấm nháp ly cà phê, vẻ mặt điềm nhiên như thể hôm nay chẳng có gì đặc biệt. Cảm giác ấy khiến Jimin phát hoảng. Làm sao mà Jungkook có thể bình tĩnh như vậy? Trong khi đó, Jimin thì đang hoảng loạn, cố giữ cho tim mình không nhảy vọt ra khỏi lồng ngực."Ngài Jeon—" Jimin cất tiếng gọi, nhưng âm thanh yếu ớt đến mức gần như bị nuốt chửng trong không khí. Anh có quá nhiều điều muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào. Thôi kệ, cứ nói thẳng ra đi. Anh muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.Người kia vẫn đang nhìn chăm chăm vào máy tính, không trao cho anh một chút quan tâm nào. Jimin tức điên mất, vì hắn chẳng bao giờ lắng nghe lời anh. Ngay cả khi nó liên quan trực tiếp tới hắn – tới quyền lợi của hắn."Ngài Jeon." Jimin lặp lại, lần này anh nói to hơn một chút. "Tôi đã quyết định rồi." Tim anh giật thót khi thốt ra những lời đó. Mình thực sự đã quyết định rồi sao? Suốt mấy ngày qua, anh đã đắn đo, suy tính, rồi lại thay đổi suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, thậm chí ngay lúc này, anh vẫn đang chần chừ.Jungkook ngước lên ngay lập tức. Không gian xung quanh bỗng chốc thay đổi. Jimin bắt đầu toát mồ hôi lạnh, áo sơ mi dính chặt vào lưng. Chàng trợ lí đặt cốc cà phê của mình xuống bàn, anh sợ chính mình sẽ đánh rơi nó – bời sự khiếp đảm đang chiếm lấy cơ thể anh, và cả lòng bàn tay đang dần ướt mồ hôi."Anh quyết định thế nào?" Jungkook hỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Ánh mắt đó quá đáng sợ. Như thể Jungkook có thể nhìn xuyên thấu tâm can anh, lùng sục câu trả lời.Cơ hàm Jimin đông cứng, cảm giác này chẳng khác nào bị thẩm vấn trong đồn cảnh sát. Chết tiệt, sao đúng lúc này, hình ảnh nhà tù lại xuất hiện trong đầu anh chứ? Anh không thể đồng ý với chuyện này. Không thể. Không. Anh phải đồng ý. Nghĩ đến cơ hội thăng chức đi, Jimin. Hãy nghĩ về những lợi ích mà nó sẽ mang lại."Tôi đã quyết định rằng—" Jimin hít sâu một hơi. Không còn đường lui nữa. Cứ nói ra thôi. "Tôi đồng ý."Ngay khoảnh khắc anh nói ra câu ấy, gương mặt Jungkook bừng sáng. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ, môi kéo lên tận mang tai. Jimin chưa từng thấy hắn cười như vậy trước đây. Hai chiếc răng cửa của hắn lộ ra trông y hệt một chú thỏ con. Thật kì lạ, Jimin nghĩ. Anh không để ý tới điểm này.Jungkook dường như cũng nhận ra ánh mắt anh đang dừng lại trên hàm răng mình. Hắn mím chặt môi, che giấu đi nụ cười"Cảm ơn anh, Jimin." Jungkook đan hai tay vào nhau, trông như vừa trúng giải độc đắc. "Tôi thực sự rất biết ơn.""Không có gì." Jimin mỉm cười, và gò má anh ửng hồng lên đôi chútKhông phải vì điều gì đặc biệt. Chỉ là— nhìn thấy ai đó vui vẻ đến mức ấy, anh cũng cảm thấy bị ảnh hưởng theo. Có lẽ chuyện này cũng không đến nỗi tệ. Dù sao thì, Jungkook cũng nói rằng họ sẽ ly hôn ngay khi xong việc. Rồi Jimin có thể quên hết tất cả.Mặc dù vậy... cảm giác này thật kỳ lạ. Ý nghĩ bản thân sắp kết hôn— dù chỉ là giả— với một người mà mình chưa từng hẹn hò, thật giống như đang gian lận trong tình yêu. Bỏ qua hết tất cả các giai đoạn yêu đương, mà nhảy thẳng vào hôn nhân."Gì chứ, tôi không có nhẫn sao?" Đây là điều đầu tiên nảy ra trong đầu Jimin. Anh chẳng hề mong đợi một chiếc nhẫn, nhưng vẫn buột miệng đùa một câu, hy vọng làm dịu bớt bầu không khí nặng nề này."Làm việc đi." Jungkook đáp lại bằng giọng điệu trêu chọc.Nhịp tim Jimin dần ổn định trở lại. Có lẽ anh đã lo lắng quá mức, rằng chuyện này không đến nỗi đáng sợ như anh nghĩ. Thậm chí, cả hai còn có thể trở thành bạn. Nhưng quan trọng hơn cả—đây chính là cơ hội giúp Jimin đạt được sự thăng tiến mà bản thân hằng mơ ước."Chúng ta nên đặt ra một số quy tắc." Jungkook lên tiếng, kéo Jimin ra khỏi dòng suy nghĩ. "Để mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cuối ngày, chúng ta sẽ bàn bạc, được chứ?"Không cần đợi câu trả lời, Jungkook đã chắc chắn rằng Jimin sẽ đồng ý. Vì đây không phải một câu hỏi. Mà là một mệnh lệnh."Được thôi, sếp Jeon."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com