Kookmin V Trans Fan For Life
Jeongguk thức dậy trước cả khi chuông báo thức kịp reo—một chuyện hiếm hoi đến mức chính cậu cũng phải ngạc nhiên. Nhưng có lẽ là do sự phấn khích đang chảy rần rần trong huyết quản đã kéo cậu ra khỏi giấc ngủ. Nghĩ đến việc hôm nay sẽ được ở bên cạnh Jimin cả ngày, Jeongguk lập tức bật dậy, nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân để trông tươm tất trước khi bước sang căn hộ bên cạnh. Dù biết chắc rằng quần áo sẽ bị dính đầy vệt sơn, cậu cũng chẳng mảy may bận tâm. Dù có khoác lên mình bộ đồ đắt đỏ nhất rồi vô tình biến nó thành một bức tranh trừu tượng với những vệt sơn loang lổ, Jeongguk vẫn sẽ xem hôm nay là một ngày tuyệt vời nhất.Cậu chỉ mới bấm chuông một lần, cửa đã mở. Jimin xuất hiện nơi ngưỡng cửa, như thể tỏa sáng giữa hành lang phủ bụi mờ.Nếu Jimin biết được rằng anh cũng mang lại ánh sáng tương tự cho cuộc đời vốn ảm đạm của Jeongguk thì tốt biết mấy.Jungkook nhận thấy Jimin đang lắp ráp đồ nội thất và hỏi anh có cần giúp gì không. Nhìn đống bừa bộn sau lưng Jimin, với hàng tá linh kiện rời rạc nằm vương vãi khắp sàn, sách hướng dẫn thì nhăn nhúm thảm thương—chỉ nhìn thôi cũng biết chủ nhân của nó đã vật lộn đến mức nào."Em thích lắp ráp mấy thứ như thế này." Cậu trấn an khi cảm nhận được sự lưỡng lự của anh.Jimin thở dài chịu thua, chấp nhận sự thật rằng tự mình lắp ráp thì chắc đến năm sau cũng chưa xong, vì đây vốn không phải là sở trường của anh. "Vậy làm phiền em nhé. Anh sẽ tranh thủ sơn nốt mấy bức tường, vậy là cả hai đều có việc làm."Jeongguk vừa tháo ra mấy con ốc lắp sai vị trí vừa cười khúc khích."Tệ đến vậy sao?" Jimin cũng cười theo, dù không giấu nổi chút xấu hổ. "Anh thực sự không có khiếu lắp ráp. Hồi nhỏ cũng chưa từng chơi Lego luôn ấy."Hóa ra một người hoàn hảo như Jimin cũng có những việc làm không giỏi, cũng có những khoảnh khắc vụng về đến đáng yêu thế này. Điều đó khiến anh trở nên gần gũi hơn theo một nghĩa nào đó, nhắc nhở Jeongguk rằng anh chỉ là một chàng trai bình thường giống như cậu."Không sao đâu, em chắc là anh có thừa khả năng bù đắp cho sự vụng về này ở những khía cạnh khác. Bình thường anh thích làm gì vào thời gian rảnh vậy, Jimin?" Dù luôn nghĩ rằng mình hiểu Jimin theo một cách nào đó, nhưng Jeongguk chợt nhận ra, những gì cậu biết chỉ là hình ảnh mà Jimin thể hiện trước ống kính. Còn con người thật của anh thì cậu hoàn toàn chưa rõ."Anh thích chạy bộ. Cảm giác khi chạy mang lại một sự hưng phấn đặc biệt, đồng thời cũng giúp anh giải tỏa đầu óc."Ồ, đây đúng là thông tin mới mẻ. Nếu không có cuộc gặp gỡ tình cờ này, có lẽ Jeongguk chẳng bao giờ đoán được điều đó."Vậy chắc anh sẽ thích khu đất trống cách đây vài dãy nhà. Ở đó có nhiều đường chạy rộng rãi lắm, với cả công viên gần đây cũng đủ lớn để chạy mấy vòng liền. Ngoài chạy bộ ra, anh còn thích gì nữa?"Cuộc trò chuyện chẳng khác nào một buổi phỏng vấn nhỏ, nhưng Jimin lại thấy thích thú. "Anh có tình cảm đặc biệt với động vật. Hồi đại học, anh từng học ngành thú y nữa đấy.""Vậy giờ anh đang làm bác sĩ thú y à?" Jeongguk tò mò hỏi.Jimin lắc đầu với nụ cười buồn. "Tiếc là anh còn vài môn đại cương và một số tín chỉ bắt buộc nữa, nhưng cuối cùng lại không thể học tiếp."Chỉ cần nghe qua, Jeongguk đã nhận ra Jimin thực sự yêu thích ngành thú y đến nhường nào. Nỗi hụt hẫng trong giọng nói của anh quá rõ ràng để có thể che giấu."Sao anh lại bỏ dở?" Cậu dè dặt hỏi, không chắc Jimin có thấy cậu quá tọc mạch không. Dù gì thì họ mới quen nhau chưa bao lâu, và câu hỏi cũng mang chút tính riêng tư. Nhưng chủ đề này đã mở ra rồi, Jeongguk quyết định đánh liều thêm một chút."Bởi vì... cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý mình." Jimin trả lời, giọng trầm xuống, gần như chỉ là một tiếng thì thầm. "Gia đình anh không còn đủ khả năng chi trả học phí nữa, nên anh làm đủ thứ việc lặt vặt để giúp đỡ. Nhưng bao nhiêu đó chẳng thấm vào đâu. Anh phải từ bỏ giấc mơ của mình, nếu không, ba mẹ anh có khi đã nợ nần chồng chất chỉ để giữ anh lại trường."Nói đến đây, Jimin quay lưng đi, giả vờ tập trung quét sơn lên tường. Đó cũng là cách anh che giấu sự thật rằng bản thân đang nghẹn ngào khi nhớ lại điều đó."Jimin, anh là một người con hiếu thảo. Từ bỏ ước mơ vì gia đình, điều đó không dễ dàng chút nào. Mà em biết, em chỉ là một người xa lạ, không có quyền đánh giá những lựa chọn của anh... nhưng dù em không biết hết về anh, nghe anh kể vậy thôi cũng khiến em thấy tự hào vì được quen biết anh. Anh có hiểu ý em không?"Jimin suýt chút nữa làm rơi cọ xuống sàn. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Anh luôn tự nhủ rằng quyết định của mình là đúng đắn, ngay cả khi điều đó có nghĩa là từ bỏ ước mơ của mình để đổi lại, nhưng vẫn thật ấm lòng khi có ai đó công nhận sự hi sinh ấy. Một lời thừa nhận mang đến cho anh sự an ủi."Cảm ơn em, Jeongguk. Anh thực sự cảm kích."Jeongguk biết Jimin hoàn toàn có thể quay lại trường đại học khi mà hiện tại anh đã là một streamer nổi tiếng và kiếm đủ tiền để chi trả học phí. Nhưng cậu không thể hỏi thẳng lý do vì sao anh chưa làm vậy. Cậu biết mình chẳng có tư cách để xen vào chuyện cá nhân của Jimin. Anh hẳn có những lý do riêng."Anh có nghĩ sẽ mình quay lại trường và tiếp tục lấy tấm bằng còn dang dở không?" Cuối cùng, Jeongguk chọn một câu hỏi an toàn hơn để thỏa mãn trí tò mò của mình."Chắc là một ngày nào đó... ai mà biết được. Bố mẹ anh có điều hành một trang trại, mấy năm trước, nó gần như suy tàn hoàn toàn. Đến khi anh bắt đầu kiếm được nhiều tiền hơn mình tưởng tượng, anh đã dồn hết tài sản vào tài khoản ngân hàng với mong muốn khôi phục lại trang trại giống như trước. Mà bố anh cũng bệnh nặng nằm liệt giường mấy tháng nay rồi, tiền bạc đã tiêu tốn kha khá để chữa trị cho ông. Nhiều thứ ập đến cùng lúc lắm, anh chẳng kịp nghĩ gì khác ngoài việc này nữa."Đôi tay Jeongguk đang bận rộn lắp vít vào đúng vị trí bỗng chốc trở nên vô lực. Chiếc tua vít mới chỉ siết được nửa vòng đã bị cậu lặng lẽ hạ xuống, bàn tay đặt lên đùi như thể mất đi sức lực. Tim cậu chùng xuống ngay khoảnh khắc nghe thấy những gì Jimin vừa tiết lộ—không chỉ vì hoàn cảnh khó khăn của anh, mà còn vì nhận ra bản thân chẳng thể làm gì để giúp đỡ.Jeongguk ghét cảm giác bất lực. Cậu ghét việc chỉ có thể đứng yên, không làm được gì để giúp đỡ những người mà mình quan tâm. Jimin đã có lý do riêng khi buộc phải từ bỏ giấc mơ của mình, và điều đó chỉ càng khiến Jeongguk thêm ngưỡng mộ anh hơn. Cậu luôn có linh cảm rằng Jimin là một người đáng trân trọng, nhưng càng biết nhiều về anh, cậu càng chắc chắn rằng mình đã đúng. Anh không chỉ tốt đẹp như trong tưởng tượng—mà còn hơn thế gấp bội. Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Cả hai đều chìm trong dòng suy nghĩ riêng."Anh thực sự tuyệt vời, hy vọng anh biết điều đó." Jeongguk không kìm được mà buột miệng thốt lên. Cậu muốn Jimin hiểu rằng có người thật lòng ngưỡng mộ sự lựa chọn đầy cao cả của anh, rằng nó không hề vô nghĩa.Jimin không biết phải phản ứng thế nào. Có quá nhiều cảm xúc đang xoay vòng trong lòng anh—không bên nào chiếm ưu thế hơn bên nào. Nhưng trên tất cả, việc Jeongguk cố gắng cho anh thấy rằng lựa chọn của anh được trân trọng khiến anh cảm thấy bản thân thật sự được thấu hiểu. Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, nhanh chóng được anh vụng về lau đi bằng tay áo len rộng thùng thình."Cảm ơn em, Jeongguk. Điều đó... có ý nghĩa với anh hơn là anh có thể diễn đạt thành lời." Giọng Jimin nhỏ đến mức gần như bị nuốt trọn trong không gian."Anh cần nhớ rằng, vào thời điểm ấy, anh đã làm những gì mình cho là đúng. Nếu một ngày nào đó anh muốn quay lại học đại học, em tin chắc anh sẽ làm được thôi. Không cần phải vội, vì chỉ anh mới làm chủ được cuộc đời của chính mình."Đó chẳng phải là câu nói mà anh hay dùng trong các buổi livestream sao? Mỗi khi có fan tâm sự hoặc xin lời khuyên, anh đều bảo họ như vậy. Nhưng có thể đây cũng chỉ là một câu nói bình thường mà nhiều người hay dùng thôi."Câu nói ấy... thật đặc biệt, nhỉ?""Ừm, chắc là em học được từ một người truyền cảm hứng cho em rất nhiều thôi." Jeongguk nhún vai, ngón tay nghịch ngợm xoay xoay con ốc nhỏ, để mặc Jimin mông lung đoán xem người bí ẩn kia là ai và tại sao họ lại có cùng một câu nói như thế. Nhưng rồi, cả hai nhanh chóng quay trở lại công việc, chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn khi tiếp tục cải tạo lại căn hộ mới của Jimin.Sau khi lắp ráp xong nội thất, Jeongguk còn cẩn thận kiểm tra cả hệ thống ống nước trong nhà, bất chấp việc Jimin cứ liên tục xua tay bảo rằng: "Không cần đâu, thực sự không cần đâu mà!" Nhưng Jeongguk cứ phớt lờ và làm tới cùng, nghiêm túc nhắc nhở: "Nước quan trọng lắm đó, không đùa được đâu."Trước lý lẽ này, Jimin đành chịu thua. Ừ thì đúng là nước rất cần thiết, anh không phản bác được. Thế là anh để Jeongguk tiếp tục kiểm tra nốt hệ thống ống thoát nước, rồi tiện thể rà soát luôn cả mạch điện trong nhà.Jimin lắc đầu cười. Một người xa lạ lại quan tâm đến sự an toàn của anh đến mức này, đúng là không thường thấy chút nào. Nhưng hành động của Jeongguk thật sự rất ngọt ngào.Một ngày trôi qua nhanh như chớp mắt. Jeongguk có khoảng thời gian tuyệt vời khi được khám phá những điều mới mẻ về Jimin—những điều mà dù có theo dõi từng buổi livestream cũng chưa chắc cậu đã biết. Jimin dễ gần một cách tự nhiên, thoải mái như một làn gió mát lành. Dù đã xem anh hàng trăm lần trên màn hình, Jeongguk vẫn có cảm giác như mình đang gặp gỡ một con người hoàn toàn mới.Cuối cùng, cơn đói và sự mệt mỏi cũng ập đến. Những bức tường đã khoác lên mình màu sơn tươi mới, đồ nội thất được lắp ráp đâu vào đấy, từng chiếc hộp đã được mở ra và sắp xếp gọn gàng. Giờ chỉ còn đợi mấy món đồ nội thất cuối cùng được giao đến, thế là Jimin có thể yên tâm ở trong căn hộ mới của mình."Thực sự cảm ơn em rất nhiều." Jimin vừa nói vừa lau giọt mồ hôi lăn dài trên trán. "Nếu không có em thì anh không thể làm hết mọi việc trong hai ngày được. Phải thưởng cho em một bữa ra trò mới được. Em đã chọn được quán nào chưa?"Jeongguk nghĩ bụng, dù có ăn cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi thì với cậu, đó cũng sẽ là bữa ăn tuyệt nhất đời. Nhưng tất nhiên, suy nghĩ này cậu chỉ để trong lòng. Cuối cùng, cậu đề xuất một quán ăn nhỏ mà mình hay lui tới—một tiệm cơm gia đình do cặp vợ chồng son mở. Jeongguk vốn rất thích những bữa ăn đậm chất nhà làm, và cậu đoán Jimin cũng sẽ thích nó không kém.Quán ăn là một không gian nhỏ nhắn, nối liền với căn nhà của đôi vợ chồng chủ quán. Không trang trí cầu kỳ, nhưng lại toát lên sự ấm cúng và gần gũi. Với diện tích khiêm tốn, họ tận dụng từng góc nhỏ một cách tinh tế, biến nơi đây thành một chốn dừng chân đầy ấm áp.Vừa bước vào, mắt Jimin đã sáng rực, tự hỏi một nơi xinh xắn như thế này sao lại vắng vẻ đến vậy? Nơi đây giống như một kho báu bị lãng quên giữa lòng đô thị. Không gian nhỏ bé nhưng mang lại cảm giác yên bình hiếm có.Họ được chào đón bởi chị Jang, chị chủ quán lập tức ném cho Jeongguk một ánh nhìn đầy ẩn ý—cậu nhóc này trước giờ chỉ toàn ghé quán với anh trai và thỉnh thoảng là Taehyung - bạn trai của anh trai cậu."Jeongguk, cả tuần rồi chị không thấy em đâu. Chị còn tưởng em lại trốn trong nhà, bị màn hình máy tính nuốt chửng rồi cơ đấy!" Chị Jang cười trêu chọc, trong khi Jimin lặng lẽ quan sát, tò mò không biết công việc của Jeongguk có liên quan đến máy tính hay cậu ấy chỉ đơn giản là một game thủ giống như mình.Jeongguk hơi ngượng, đưa tay chỉ về phía Jimin. "Em bận giúp Jimin chuyển nhà ạ.""Hai đứa trông đẹp đôi lắm. Mà Jimin chuyển đến ở cùng em à?" Vừa nói, cô vừa gom gọn mái tóc vào một búi nhỏ lộn xộn rồi đưa thực đơn cho cả hai. Jimin và Jeongguk sững người, bối rối nhìn nhau trong vài giây trước khi vội vàng quay đi hướng khác, đôi má dường như nóng lên thấy rõ.Jeongguk lập tức ho sặc sụa như thể vừa nuốt phải một búi lông mèo, phải hắng giọng mấy lần mới lắp bắp được câu trả lời: "Không, không, không đâu noona! Chị hiểu nhầm rồi! Anh ấy chuyển đến căn hộ bên cạnh em thôi!"Chị Jang bặm môi, cố nén tiếng cười khúc khích. "Ôi trời, vậy là chị nhìn nhầm tình huống rồi. Nhưng mà, dù sao đi nữa, hai đứa trông vẫn rất đáng yêu khi ở cạnh nhau đấy." Nói rồi, cô tinh nghịch nháy mắt với Jeongguk một cái rõ ràng đến mức Jimin chắc chắn không thể không thấy. Quá xấu hổ, Jeongguk vội vàng giấu mặt sau tấm thực đơn mang phong cách mộc mạc của quán.Jimin khuyến khích để Jeongguk tự chọn món cho cả hai, vì dù sao cậu cũng là khách quen ở đây. Thế là Jeongguk gọi toàn bộ những món yêu thích của mình. Quán ăn vẫn vắng vẻ, ngoài họ ra chẳng có vị khách nào khác. Một sự im lặng hơi gượng gạo bắt đầu len lỏi giữa hai người. Nhận ra bầu không khí căng thẳng, chị Jang nhanh chóng bật nhạc từ khu bếp trong lúc chuẩn bị các món ăn cho họ.Trùng hợp thay, đó lại là một bài hát mà Jimin rất thích. Jeongguk biết rõ điều này, bởi cậu thường xuyên nghe thấy nó trong các buổi phát sóng của Jimin. Và đúng như cậu đoán, Jimin lập tức ngân nga theo giai điệu quen thuộc. Jeongguk mỉm cười, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt Jimin—một sự say mê thuần túy, không chút che giấu."Em cũng biết bài này à?" Jimin dừng lại hỏi khi bắt gặp Jeongguk đang nhìn mình chằm chằm không chút ngại ngần."Ừm, có biết qua. Bài hát này nghe rất hay." Nhưng dĩ nhiên, không thể nào hay bằng giọng của người đang ngân nga theo nó, cậu thầm nghĩ. Jeongguk bắt đầu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hòa theo nhịp nhạc.Hóa ra, tất cả những gì họ cần chỉ là một điểm chung. Chỉ một bài hát thôi đã đủ để họ tìm lại nhịp điệu tự nhiên của cuộc trò chuyện. Từ sở thích âm nhạc, họ dần chuyển sang những chủ đề khác như như thói quen, sở thích cá nhân.Jeongguk nhắc đến việc chơi game, trong lòng mong rằng Jimin cũng sẽ hưởng ứng. Nhưng bất ngờ thay, Jimin lại không hề đề cập đến niềm đam mê với trò chơi điện tử của mình. Jeongguk đoán có lẽ Jimin không thoải mái chia sẻ về công việc, và cậu hoàn toàn tôn trọng điều đó. Sau khi hiểu hơn về con người anh, cậu chọn cách không đào sâu và thay đổi chủ đề. Cậu kể về công việc bàn giấy có phần tẻ nhạt của mình và những thú vui giản dị mà cậu tìm thấy trong cuộc sống thường ngày. Cả hai mải mê trò chuyện đến mức không nhận ra, chỉ khi chị Jang xuất hiện với khay đồ ăn nghi ngút khói.Jimin nếm thử miếng đầu tiên và ngay lập tức bật dậy thực hiện một điệu nhảy vui sướng. Hương vị thân thuộc của món ăn gia đình khơi gợi trong anh những ký ức đẹp thuở thơ ấu, khiến anh ngân nga hài lòng. Anh mỉm cười, cảm ơn Jeongguk vì đã đưa mình đến đây, đồng thời không quên gửi lời khen chân thành đến chị Jang vì bữa ăn tuyệt vời.Chị Jang, như bao người khác từng có dịp gặp Jimin, nhanh chóng bị anh cuốn hút. Dường như không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn tự nhiên của Jimin—một sức hút không phô trương nhưng lại chạm thẳng vào lòng người. Jimin chẳng cần cố gắng để được yêu mến, bởi bản thân anh đã quá đỗi tốt bụng và chân thành. Làm sao có thể ghét một người như thế được chứ?Jeongguk ngồi tựa lưng vào ghế quan sát Jimin với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn một chút mộng mị. Cậu tự véo lấy bản thân mình, nhắc nhở người mà mình đang nhìn thấy trước mắt chính là Jimin bằng xương bằng thịt, chứ không phải một hình ảnh xa vời qua màn hình nữa. Và lần này, không có khán giả nào cả—đây chính là con người thật của Jimin ngoài đời.Jeongguk khéo léo né tránh những câu hỏi đầy ẩn ý từ chị Jang khi cô mang ra hai ly nước miễn phí. Cậu phải dồn hết sức để không lộ ra vẻ lúng túng, bởi Jeongguk cũng chẳng rõ liệu tình cảm nho nhỏ mà cậu đang cố giấu có bị nhìn thấu hay không. Lợi dụng lúc Jimin vào nhà vệ sinh, Jeongguk lén thanh toán hóa đơn. Phần thưởng cho cậu chính là khuôn mặt phụng phịu của Jimin khi phát hiện ra. Jeongguk cười khúc khích khi Jimin bắt đầu phàn nàn về việc bữa tối phải do anh chi trả vì Jeongguk đã tình nguyện dọn dẹp căn hộ của anh."Vậy lần sau anh mời nhé." Câu nói đùa ấy vô tình bộc lộ sự mong đợi hơi lộ liễu của cậu—rằng sẽ còn một lần sau nữa, rằng họ sẽ còn cùng nhau dùng bữa. Đến khi nhận ra, thì đã muộn.Jimin dường như cũng có cùng suy nghĩ. Anh nhướn mày trước khi cười khúc khích. "Được thôi."Hai người sánh bước trên đường về nhà. Thời gian trôi nhanh đến mức khi nhận ra, họ đã đứng trước cửa căn hộ của mình. Có một chút do dự. Jimin đổi trọng tâm từ chân này sang chân kia.
Khoảng lặng này lẽ ra phải ngột ngạt, nhưng Jeongguk lại không phiền chút nào. Nếu có thể trì hoãn thời khắc phải nói lời tạm biệt, cậu sẵn lòng níu kéo thêm một chút để được ở bên Jimin."Jeongguk, anh đang suy nghĩ... không biết có quá đáng khi em đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng nếu ngày mai em rảnh..."Lẽ ra Jeongguk nên tỏ ra chần chừ một chút, giả vờ đắn đo vài giây trước khi đồng ý. Nhưng tiếc thay, đôi mắt sáng rỡ đầy phấn khích đã phản bội cậu. Cậu gật đầu ngay cả trước khi Jimin kịp nói hết câu, khiến đối phương không nhịn được mà bật cười khúc khích."Không nghĩ là đi mua đồ nội thất lại thú vị đến thế, nhưng dù sao cũng cảm ơn em đã đồng ý nhé. Vậy mai gặp lại. Ngủ ngon, Jeongguk."Lẽ ra cậu chỉ cần đáp lại một câu chúc ngủ ngon đơn giản, nhưng không—Jeongguk lại lỡ miệng thốt ra câu cửa miệng của Jimin. "Hẹn gặp lại lúc bình minh."Jimin đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn bất ngờ khi nghe thấy câu nói ấy thốt ra từ miệng Jeongguk. Đó không phải là lời chúc ngủ ngon bình thường—mà chính là câu mà anh vẫn dùng để tạm biệt khán giả sau mỗi buổi livestream. Một câu chào thân thuộc đến mức bất kỳ ai theo dõi anh đủ lâu đều có thể nhận ra ngay lập tức.Nhưng trước khi Jimin kịp suy nghĩ sâu xa hơn về sự trùng hợp kỳ lạ này—rằng liệu có phải Jeongguk cũng tình cờ thích dùng câu này không, hay là có chuyện gì đó khác—thì cánh cửa nhà bên cạnh đã đóng sầm lại. Jeongguk biến mất nhanh đến mức đáng ngờ. Lạ thật. Nhưng mà... chắc chỉ là trùng hợp thôi, đúng không?Xác suất để anh chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ngay cạnh một người xa lạ, mà người đó lại nhận ra mình gần như bằng không. Jimin tự nhủ rằng có lẽ bản thân chỉ đang suy nghĩ quá nhiều. Không thể nào. Anh lắc đầu, hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những băn khoăn sang một bên rồi bước vào căn hộ của mình, để lại những hoài nghi lửng lơ ngoài hành lang.Trong khi đó, ở phía bên kia bức tường, Jeongguk thở hắt ra một hơi thật dài, tự đập trán mình một cái. "Chết tiệt, Jeongguk, tỉnh táo lại đi." Đây lại là một sự nhầm lẫn không đáng có nữa, cậu tự hỏi khi nào thì vận may của mình sẽ tan hết và cậu sẽ tự lật tẩy bản thân. Làm một fan cuồng nhiệt có cái giá của nó—nhất là khi phải giả vờ như mình chẳng biết chút gì về người mà mình ngưỡng mộ. Nếu cậu không muốn bị phát hiện là fanboy chính hiệu, tốt nhất là nên tiết chế lại. Ngày mai... Ngày mai cậu sẽ làm tốt hơn.
Khoảng lặng này lẽ ra phải ngột ngạt, nhưng Jeongguk lại không phiền chút nào. Nếu có thể trì hoãn thời khắc phải nói lời tạm biệt, cậu sẵn lòng níu kéo thêm một chút để được ở bên Jimin."Jeongguk, anh đang suy nghĩ... không biết có quá đáng khi em đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng nếu ngày mai em rảnh..."Lẽ ra Jeongguk nên tỏ ra chần chừ một chút, giả vờ đắn đo vài giây trước khi đồng ý. Nhưng tiếc thay, đôi mắt sáng rỡ đầy phấn khích đã phản bội cậu. Cậu gật đầu ngay cả trước khi Jimin kịp nói hết câu, khiến đối phương không nhịn được mà bật cười khúc khích."Không nghĩ là đi mua đồ nội thất lại thú vị đến thế, nhưng dù sao cũng cảm ơn em đã đồng ý nhé. Vậy mai gặp lại. Ngủ ngon, Jeongguk."Lẽ ra cậu chỉ cần đáp lại một câu chúc ngủ ngon đơn giản, nhưng không—Jeongguk lại lỡ miệng thốt ra câu cửa miệng của Jimin. "Hẹn gặp lại lúc bình minh."Jimin đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn bất ngờ khi nghe thấy câu nói ấy thốt ra từ miệng Jeongguk. Đó không phải là lời chúc ngủ ngon bình thường—mà chính là câu mà anh vẫn dùng để tạm biệt khán giả sau mỗi buổi livestream. Một câu chào thân thuộc đến mức bất kỳ ai theo dõi anh đủ lâu đều có thể nhận ra ngay lập tức.Nhưng trước khi Jimin kịp suy nghĩ sâu xa hơn về sự trùng hợp kỳ lạ này—rằng liệu có phải Jeongguk cũng tình cờ thích dùng câu này không, hay là có chuyện gì đó khác—thì cánh cửa nhà bên cạnh đã đóng sầm lại. Jeongguk biến mất nhanh đến mức đáng ngờ. Lạ thật. Nhưng mà... chắc chỉ là trùng hợp thôi, đúng không?Xác suất để anh chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ngay cạnh một người xa lạ, mà người đó lại nhận ra mình gần như bằng không. Jimin tự nhủ rằng có lẽ bản thân chỉ đang suy nghĩ quá nhiều. Không thể nào. Anh lắc đầu, hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những băn khoăn sang một bên rồi bước vào căn hộ của mình, để lại những hoài nghi lửng lơ ngoài hành lang.Trong khi đó, ở phía bên kia bức tường, Jeongguk thở hắt ra một hơi thật dài, tự đập trán mình một cái. "Chết tiệt, Jeongguk, tỉnh táo lại đi." Đây lại là một sự nhầm lẫn không đáng có nữa, cậu tự hỏi khi nào thì vận may của mình sẽ tan hết và cậu sẽ tự lật tẩy bản thân. Làm một fan cuồng nhiệt có cái giá của nó—nhất là khi phải giả vờ như mình chẳng biết chút gì về người mà mình ngưỡng mộ. Nếu cậu không muốn bị phát hiện là fanboy chính hiệu, tốt nhất là nên tiết chế lại. Ngày mai... Ngày mai cậu sẽ làm tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com