TruyenHHH.com

Kookmin Troi Thang Tam Co Mua Nguoi Ay Da Ngu Chua

"Khi ta lớn lên cùng những rung cảm, hò hẹn đầu đời, mưa đã khác đi thật nhiều mà không phải ai cũng nhận ra điều đó" .

Jimin ngủ say đến mức cậu chẳng hề biết rằng có người đã lẻn vào phòng và ôm cậu.

"Cạch"

Tiếng thở đều đều của cậu làm hắn nhẹ lòng. Rón rén từng bước một, Jungkook thành công nằm lên chiếc giường nhỏ và ôm trọn em vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Một cảm giác thoải mái và yên bình đến khó tả, đã lâu lắm rồi hắn mới tìm lại được cái cảm xúc này.

Em vẫn vậy, ngủ đều cần ba chiếc gối, dễ thương đến mức hắn phải chun mũi rồi cười thật ôn nhu. Vì vậy mà Jungkook lén hôn trộm lên má em hai, ba rồi bốn cái "chụt".

Ngắm em một lúc, hắn vậy mà ngủ quên cho đến khi Jimin trở mình và ú ớ những âm thanh không rõ lời. Hắn lấy tay xoa nhẹ lưng em, em như an tâm nên giãn đôi mày nhỏ ra rồi nhịp thở đều đặn trở lại. Ngước nhìn lên đồng hồ, đã bốn giờ sáng và ngoài trời mưa vẫn không dứt, hắn nhẹ nhàng đắp chăn cao đến ngực em rồi rón rén rời khỏi phòng, một lần nữa.

Trong giấc mơ, cậu thấy máu của mình hòa lẫn vào nước mưa, xa xa là bóng dáng vội vã của Jungkook, hắn đang chạy về phía cậu với vẻ mặt hốt hoảng...

Jimin nhíu mày tỉnh lại vì ánh sáng chiếu rọi từ ngoài cửa sổ vào, huơ tay tìm kiếm thêm một chiếc gối nữa, cậu thấy chỗ ngay cạnh mình vẫn còn chút hơi ấm. Là anh. Là mùi của anh.

-

Gió thu đến đùa vui với những chiếc lá khô tạo ra thanh âm xào xạc, gió lướt thật nhanh qua những mái nhà, tán cây, rồi gió bay đến cậu làm tóc cậu rối bời. Gió thu cũng làm những bức vẽ của cậu bay tứ tung.

Vội đóng cửa sổ lại, cậu khom người nhặt lên những bức vẽ cũ kèm một tấm ảnh của cậu với "người cũ".

Tấm ảnh đã cũ, người cũng đã cũ, nhưng sao những ký ức của thanh xuân tươi đẹp năm ấy vẫn như một làn sóng xanh mạnh mẽ cứ đập liên hồi vào khối óc và trái tim đã hoen rỉ này. Kỉ niệm đẹp vì nó chỉ xảy ra một lần duy nhất, cho dù đậm sâu đến mấy lần sau có nhớ lại cảm giác cũng không còn...

Tiếng gõ "cộc cộc" bên ngoài chiếc cửa gỗ cùng với chất giọng trầm ấm của Yoongi vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

"Jimin, em dậy chưa? Xuống mau đi, 'tên ấu trĩ ' đích thân lăn vào bếp nấu cháo cho em ăn kìa!"

"Được rồi, em xuống ngay". - Vừa nói, cậu vừa mở hộc tủ nhỏ ra rồi cất tất cả những "kỉ niệm" vào đấy.

Thu về khiến người ta phải nhớ những câu chuyện không nên nhớ, nhớ những con người vốn đã muốn quên hoặc đã được gói gém một cách cẩn thận trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu.

-

Không khí se lạnh của mùa thu len lỏi qua từng ngóc ngách nhỏ, bao trùm lên cả căn nhà, nhưng trái tim hắn lại đang rất ấm áp, ấm áp hơn cả nắng hạ.

"Em thấy thế nào Jiminie? Có ngon không ?" - Trên mặt Jungkook ánh lên vẻ háo hức, môi còn lộ ra hai chiếc răng thỏ mà nhìn chằm chằm vào Jimin khiến cậu phải liếc mắt nhìn sang chỗ khác, một phần vì cậu ngượng, một phần vì vẻ đẹp trai của hắn có thể làm cậu đỏ mặt đến xấu hổ.

"Cũng ngon, chắc hẳn khi ở bên người kia anh đã rất chăm chỉ học nấu ăn để lấy lòng người ta". - Jimin nhấp từng ngụm cháo nhỏ vào miệng, bình thản nói.

"Anh cũng đừng nên giải thích gì ở đây cả, em ăn xong sẽ đi ngay, cảm ơn anh về bữa ăn". - Cậu chặn lại ngay khi thấy hắn nhíu mày chuẩn bị nói gì đó.

Sau khi Jimin ăn xong, cậu rời khỏi nhà và lái xe vào nội ô để lấy thêm thức ăn cho gà và đàn gia súc nhỏ của cậu. Còn Jungkook và đám bạn của hắn đang chuẩn bị bối cảnh để chụp hình. Yoongi thì đang trồng thêm hoa anh túc cho khu vườn sau nhà.

Giữa tiết trời tháng Tám dễ chịu này, công việc chụp ảnh của hắn cũng rất thuận lợi. Khi đồng hồ điểm mười giờ hơn thì mọi việc đều đã xong xuôi. Hắn đi đến chiếc ghế nhỏ bên hiên nhà để đợi Jimin về, trùng hợp là Yoongi đang ngồi đọc sách ở đó.

"Cậu tính sao về chuyện của cậu và Jimin?" - Hắn hơi bất ngờ khi anh ta đột ngột nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói như vậy.

"Tối qua tôi đã thấy cậu lẻn vào phòng em ấy, may cho cậu là Jimin ngủ rất say, không thì cậu đã mềm xương vào hôm nay rồi. Cậu nghĩ có cách nào hoàn hảo nhất để có thể cứu vãn một mối quan hệ chẳng còn niềm tin hay không?"

Hắn nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Đây là anh muốn giúp hắn hay đang khiêu khích hắn?

"Tôi không muốn Jimin cứ tự dày vò bản thân em ấy như thế nữa, tôi quyết định giúp cậu. Đôi khi nhìn người mình yêu thật sự hạnh phúc thì tôi cũng đủ hạnh phúc và mãn nguyện rồi, bây giờ cậu không giành lấy, tôi e rằng Jimin không còn nhiều thời gian đâu!".

"Anh vừa mới nói gì?" - Jungkook trợn tròn mắt.

"Min Yoongi tôi yêu Jimin, thật sự yêu hết lòng". - Trái với Jungkook, anh bình tĩnh nói.

"Cảm ơn". - Hắn khẽ nói.

Jungkook thật sự hiểu rồi, hắn thật sự hiểu rồi.

Yêu là phải giành lấy, nhưng có những lúc ta phải nhìn lại, nhìn lại trái tim của người kia có thật sự thuộc về mình hay không. Giành lấy được thể xác nhưng linh hồn người kia mãi mãi vẫn không thể thuộc về mình...

-

Bản nhạc du dương, rè rè phát ra từ chiếc radio nhỏ trong xe của cậu. Jimin lái xe thật chậm, mong cho những khoảnh khắc yên bình như thế này sẽ mãi diễn ra.

Hàng cây xanh đua nhau chuyển vàng, có gì hay ho mà lá lại mong chờ đến vậy. Có lẽ mãi mang trong mình màu xanh chán ngắt nên khi thu đến hấp tấp chuyển vàng rời xa vòng tay che chở của cây.

Lá đâu biết rằng cảm giác thích thú đó xảy ra trong chốc lát rồi cơn gió sẽ cuốn lá bay xa không thể trở về với cây nữa.

Thoáng chốc, Jimin đã về đến nhà. Khi đã sắp xếp các bao thức ăn vào kho xong xuôi, cậu đi ra khu vườn nhỏ để chăm sóc hoa của mình.

Cậu nghe thấy tiếng đàn dương cầm đâu đó vọng lại từ cửa sổ của một căn gác nhỏ, khúc giao mùa còn ướt át vị luyến thương... Tiếng đàn của Jungkook, không lẫn vào đâu được...

Tiếng đàn cho em buồn vì những chuyện quá khứ đã xa tít tắp, cho em nhớ những người đã bước ra khỏi cuộc sống của em, để lại những khoảng trống vẫn hẫng một nhịp mỗi khi tháng tám trở về.

Jimin cứ đứng ngẩn ngơ ở đấy một lúc lâu, tâm hồn cậu hòa lẫn vào thước phim mang tên quá khứ đang chạy dọc trong não mình, cậu ngồi gục xuống, nức nở khóc. Chính bản thân cậu cũng không hiểu... không hiểu tại sao trong phút chốc bức tường thành kiên cố đầy mạnh mẽ mà cậu đã gầy dựng bao năm qua lại sụp đổ... Trớ trêu thay...

Giống như một con thuyền độc mộc cô đơn. Làm sao có thể mãi chống chọi nổi cơn sóng thần khổng lồ giữa không gian thoáng đãng?

Con tim này đang điều khiển cậu, nó dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để giúp cậu nhận ra rằng cậu vẫn còn yêu hắn, rất nhiều.

Từ khung cửa sổ nhỏ, Jungkook đã thu toàn bộ cảnh tượng vừa rồi vào mắt mình. Hắn chạy xuống với dáng vẻ lo lắng rồi ôm chầm lấy cậu. Jimin đáp lại nó, cậu cũng ôm chặt lấy hắn không rời. Giọt nước mắt hạnh phúc của hắn, giọt nước mắt tha thiết của cậu, hai thân hình, một lớn, một nhỏ, đang tình tứ nép vào nhau dưới khung cảnh lãng mạn của mùa thu. Thật yên bình, thật ấm áp.

Một lần nữa, anh lại dịu dàng đến vuốt ve trái tim đầy tro trấu này...

Le lói ánh nắng hoàng hôn.

Trên mái nhà rải giọt buồn chiều buông.

Thơ thẩn thẩn thơ giữa sự thật hay ảo mộng.

Xếp những u hoài cất vào lòng.

Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn với chân trời, đôi mình tái hợp được không em?

"Jungkook..."

Chưa kịp mở miệng nói lời nào, hơi thở của cậu đã bị hắn chiếm lấy.

Buổi chiều thơ đặc quánh hương vị mang tên tình yêu.

Tình bể tình, khung cảnh này đã lọt vào mắt Yoongi, anh khẽ nhíu mày rồi cười thật nhẹ.

"Tha lỗi cho anh Jimin. Ngày đó anh thật sự ngu ngốc, bị tiền tài che mù lí trí nên anh mới như vậy. Xin lỗi bánh gạo nhỏ của anh. Anh tìm em vì anh đã nhận ra, thật sự nhận ra được mặt trăng của anh ở đâu. Park Jimin, anh yêu em. Em có nguyện ý yêu anh thêm một lần nữa không?" - Hắn thực sự khóc, thật sự đau lòng khi nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt này.

Tay nhỏ đưa lên lau đi những giọt lệ trào ra từ hốc mắt đỏ hoe của hắn, cậu nhìn sâu vào mắt hắn rồi gật đầu nhẹ.

Sâu trong tâm trí anh chính là nơi em thường tìm đến, giờ đây em đã cảm nhận được nó, Jeon Jungkook của em.

Ánh mắt dịu dàng của hắn đã một lần nữa dệt lên trong tim cậu những giấc mơ với một tương lai tràn đầy tình yêu hạnh phúc, chỉ mong hắn đừng làm cậu thất vọng thêm một lần nào nữa.

"Hứa với em đi Jungkook".

"Anh hứa". - Nói rồi hắn hôn chóc vào má cậu một cái rõ to.

"Nhớ đấy nhé!" - Mặt trăng của Jeon Jungkook này đang cười rất tươi.

Thế nào là một lòng một dạ? Chính là cho dù không lựa chọn kết quả vẫn là anh, nếu như có lựa chọn đáp án vẫn là anh, có anh rồi sẽ không chọn người khác. Mãi mãi cũng chỉ có anh.

1874

160721

Mình biết sẽ có những bạn đọc xong chap này và cảm thấy nó rất vô lí và đặt ra những câu hỏi như "Tại sao Jimin lại đồng ý nhanh đến như vậy?" chẳng hạn. Ở khía cạnh là người xây dựng câu chuyện, mình hình thành tính cách của nhân vật Jimin trong fic này ngay từ đầu, tình yêu của Jimin đối với Jungkook là vô cùng to lớn, dẫu chia tay đã mấy năm nhưng Jimin đi đâu, ở đâu cũng nhớ về kỉ niệm của hai người. Bên cạnh đó dựa theo tâm lí thực tế của chúng ta, ai cũng hiểu được rằng một khi "bức tường thành" trong lòng mình bị phá vỡ thì tình cảm sẽ che mờ lí trí. " Mình yêu người ta và bây giờ người ta tìm lại mình, khóc trước mặt mình, dịu dàng hết thảy với mình", đó là mấu chốt mà Jimin không thể cầm lòng được. Mình chỉ giải thích như thế cho mọi người hiểu. Yêu mọi người ❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com