Kookmin Tri Ky
Chúng tôi làm việc được tầm hơn một tháng, thì Trí Mân bất chợt gặp một rắc rối lớn. Rắc rối đó chính là đứa con gái độc nhất của bà chủ. Nàng tên Ngọc Khuê với ý nghĩa là người con gái có nét đẹp thanh tú, sáng trong như vì sao, cuốn hút như ngọc quý và mang cốt cách cao sang, diễm lệ.Nàng hơn chúng tôi hai tuổi, tức là nàng đang ở tuổi mười chín xuân xanh. Trước đây nàng học tại trường nữ sinh nội trú Sài Gòn nên chúng tôi hiếm khi thấy được nàng. Nàng vừa tốt nghiệp trung học nên từ đấy nàng trở về nhà, không ở trường nội trú nữa.Khi lần đầu nàng trông thấy Trí Mân, tôi cảm thấy hình như nàng đã trúng tiếng sét ái tình với nó. Kể từ hôm đó, từ phía sau Trí Mân bất chợt mọc thêm một cái đuôi chuyên bám lấy nó mọi lúc mọi nơi:- Mân ăn gì chưa? Khuê có chuẩn bị cơm cho em nè!Trí Mân lịch sự từ chối:- Dạ thôi em cảm ơn chị. Lát em sẽ ăn chung với mấy anh chị kia ạ.Ngọc Khuê trợn tròn mắt:- Mấy cái đồ ăn thừa đó nó không có sạch sẽ, sao mà ăn được? Cơm này Khuê nấu cả buổi trưa cho em đó!Nhận thấy bản thân không thể từ chối cô gái này nữa , Trí Mân mềm lòng:- Vậy chị để trên bàn đi, lát em ăn.Nàng vui vẻ đặt cái cà mên lên bàn:- Mân nhớ ăn đó nha!- Em biết rồi mà! Nói xong, nó quay lưng đi tiếp tục lau bàn ghế. Chị Trinh ở đâu lù lù xuất hiện, chọc:- Ái chà chà! Dạo này bé Mân được người ta cơm bưng nước rót đầy đủ quá ta!Trí Mân gãi đầu bối rối:- Dạ chắc chị Khuê thương em, thấy em đi học xong rồi ra làm liền nên sợ em đói bụng ấy mà.- Chị với con Nguyên làm tận hai năm trời chưa được cô Khuê "thương" như vậy luôn đó nha.Chị Nguyên bồi thêm:- Chắc sau này phải gọi thằng Mân là cậu chủ rồi đó ta ơi!Trí Mân ngại ngùng không buồn cãi lại với hai bà chị ồn ào đó nữa. Có lẽ nó cũng biết tâm tình của cô Khuê dành cho mình nhưng nó không biết cách đáp lại hoặc là có thể nó không có cảm tình gì với nàng ta. Trông thấy tôi đang xách từng kết bia với bộ mặt hầm hầm, Trí Mân tưởng tôi đói bụng sinh quạu nên cất tiếng, rủ:- Quốc nghỉ tay ăn miếng cơm đi nè!Tôi không buồn trả lời nó, chỉ tiếp tục xách từng kết bia nặng trịch đó xuống. Tưởng tôi không nghe thấy, Trí Mân bê cái cà mên lại chỗ tôi:- Quốc nghỉ đi, ra ăn cơm nè!Tôi lau mồ hôi trán:- Cơm của chị Khuê làm riêng cho mày thì mày ăn đi, rủ tao chi?- Nhưng mà mình muốn ăn cùng Qu...- Cho anh xin cái menu em ơi!Nó chưa nói dứt câu đã có tiếng gọi oang oang của khách, tôi cầm lấy cái menu trên bàn, chạy vội ra đưa khách gọi món.Cả ngày hôm đó, tôi và nó ít trò chuyện với nhau hơn. Bởi lẽ, mỗi khi trông thấy thằng Mân rảnh tay thì nàng liền chạy ra mà bắt chuyện với nó, trông thấy cảnh đó tôi không muốn xen vào và trở thành người thứ ba giữa hai người họ. Tôi bắt ghế ngồi ủ rũ một góc. Thấy bộ dạng ủ rũ như vừa bị mất sổ gạo của tôi, chị Nguyên chạy đến an ủi:- Em sao thế? Có chuyện gì buồn hả?- Dạ! - Chuyện là thế nào? Kể chị nghe được không?Có người sẵn sàng nghe tôi giải bày tâm tình, tôi cũng đỡ buồn phần nào. Tôi kể:- Em có thích một bạn kia mà em chưa dám nói, giờ đang có người thích bạn đó nên em cảm thấy lo sợ hai người đó yêu nhau lắm chị...Chị Nguyên nghe xong tâm tình của tôi thì gật gù:- Ra là vậy! Thế thì chị hiểu rồi!Tôi lo lắng hỏi:- Chị hiểu gì vậy?Chị Nguyên bình thản nói tiếp:- *Tình yêu của em là thuộc dạng tình yêu đơn phương. Nó giống như đường một chiều vậy, có tới mà không có lui*Nói rồi chị Nguyên vỗ vai tôi:- Không thể để tình trạng nó cứ tiếp diễn như thế hoài được! Em phải cho người ta biết tâm tình của em, nếu còn chậm trễ thì người ta sẽ lên xe hoa với người khác ngay lập tức và khi đó em chỉ có thể ngước mắt nhìn theo mà thôi!- Nhưng bày tỏ tâm tình bằng cách nào? Em sợ nó từ chối lắm!Chị Nguyên hùng hồn:- Em cứ bày tỏ theo cách của riêng em còn nếu nó mà từ chối thì em sẽ dứt ra được. Không còn đơn phương, không còn lưu luyến gì nó nữa. Cứ nói ra thì sẽ tốt hơn là im lặng mãi. Sau khi đã đưa ra lời khuyên cho tôi, chị Nguyên chạy đi tính tiền cho khách.Cả buổi làm việc hôm đó, tôi cứ như người mất hồn, tôi thơ thẩn suy nghĩ có nên bày tỏ với Trí Mân không. Bản tính tôi từ trước cho đến nay luôn do dự trước những quyết định của bản thân. Tôi luôn e sợ sự thất bại và tôi sợ tôi sẽ nghe thấy lời từ chối từ Trí Mân. Nếu nó từ chối tôi thật, thì tôi cũng chẳng thể nào buông bỏ nó một cách dễ dàng như lời chị Nguyên nói.* Câu thoại này là mình lấy từ tác phẩm "Cô gái đến từ hôm qua" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com