Kookmin Trans Van Su Nhu Y
Mỗi lần thay thuốc Phác Trí Mân đều trò chuyện với anh, cho dù Điền Chính Quốc chẳng đáp lấy một câu thì cậu cũng vẫn nói rất vui vẻ. Ít ra cũng không giống như trước đây, những lúc buồn chán chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở trong sân trò chuyện với mấy cây trúc."Mạng anh lớn thật đấy, có thể trốn đi được, vết thương cũng chỉ trông đáng sợ thôi chứ không nghiêm trọng." Cậu chưa từng chứng kiến, nhưng cậu từng nghe người trong thôn kể rằng trên chiến trường, cảnh người bị nổ tan tành, máu thịt be bét, đầu lìa khỏi cổ đều là chuyện thường. Cậu nghĩ cũng không dám nghĩ. "Thực ra ấy... tuy tôi chưa bao giờ rời khỏi nơi này, nhưng tôi cũng không muốn ra ngoài, bên ngoài quá nguy hiểm." "Thật ra chỗ chúng tôi cũng không tệ nhỉ, đào hay hái cái gì ở trên núi cũng có thể nuôi sống được tôi..." Cậu nghĩ mình lại tìm được một chủ đề hay, mỉm cười đưa ra đề xuất với anh: "Sau này anh có thể học nghề thợ mộc! Anh đi lính, sức khỏe tốt, tôi nghe người ta nói dạo này làm thợ mộc có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!" Nói xong, cậu lại nhấc cánh tay của mình lên nhìn: "Tiếc là sức tôi yếu quá..." Điền Chính Quốc nhìn cậu một cách khinh thường: "Đồ không có tầm nhìn." Một người quê mùa như cậu mà cũng dám tùy tiện bình phẩm tôi? Nực cười. "Sao tôi lại không có tầm nhìn chứ!"Lần này Phác Trí Mân tức giận rồi, cậu tranh chấp với anh, bản thân cậu chưa từng trải nhiều, nhưng cậu cũng không phải là một người ngu muội dốt nát. Điền Chính Quốc rơi vào trầm tư, sau đó anh cười nhạt một tiếng: "Năm Khánh Lịch thứ hai, Âu Dương Tu từng viết tấu chương dâng lên Tống Nhân Tông." "Sở cầu vô bất đắc, sở dục giai như ý*."*Tạm dịch: Những gì theo đuổi đều đạt được, những thứ mình muốn đều như ý."Điều tôi muốn, chỉ có thể là những ngày tháng như vậy!" Trong đôi mắt trống rỗng vô thần của anh đột nhiên lóe lên sự tàn nhẫn và xảo quyệt, làm cho Phác Trí Mân ngẩn ra, không rét mà run. Khẩu khí thật lớn, nếu Điền Chấn Sinh nghe thấy, ông ta chắc chắn sẽ đánh anh đến tắt thở, sau đó tàn nhẫn đá thêm một cú lên lưng anh, đứng từ trên cao nhìn anh vừa sợ sệt vừa khuất phục ông ta. "Làm con trai, thì chính là con chó của ông đây!" Thế nhưng anh nuốt trôi được, vì để sống, anh đã ăn nói khép nép hơn mười năm, tất cả chỉ để có một ngày lật đổ được Điền Chấn Sinh, khiến ông ta hoảng sợ, khiến ông ta hối hận, khiến ông ta tuổi già sức yếu quỳ xuống cầu xin tha thứ!Những năm qua, anh đi theo Điền Chấn Sinh lăn lộn nơi chính trị và chiến trường, dã tâm từ lâu đã không còn đơn giản như vậy, trái tim lạnh lẽo như băng, hoàn toàn mất đi tình cảm.Quyền lực tuyệt đối, địa vị tối cao, đó mới là thứ anh muốn. Mọi chuyện đều phải theo ý anh, như vậy mới có thể bù đắp lại sự không cam lòng và nỗi đau khổ mà anh sống như một con rối nhiều năm qua.Phác Trí Mân không hiểu lắm, chỉ thấy đáng sợ khi nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của anh, bàn tay đang thay thuốc cũng dừng lại, cúi người xuống ôm lấy anh... Trước đây, mỗi khi cậu buồn bã hay tức giận thì ông Phác đều làm như vậy."Buông ra." Điền Chính Quốc không ngờ người này lại ôm lấy mình, muốn đẩy cậu ra nhưng đôi tay lại không có sức, chỉ đành dùng lời nói để nhắc nhở.Nhưng anh muốn trách thì nên trách suy nghĩ của Phác Trí Mân quá thấu đáo.Ai mà ngờ Phác Trí Mân lại nghĩ rằng anh chỉ đang làm nũng hờn dỗi, cậu vuốt lưng anh càng dịu dàng hơn để giúp anh thuận khí, như thể đang dỗ trẻ con: "Được được được, tôi đều chiều theo ý anh."Điền Chính Quốc không còn gì để nói, chỉ có thể để mặc cậu ôm lấy mình.Đợi sau này anh cựa mình được, cậu sẽ biết tay anh."Vết thương cũ ở eo anh tôi cũng đã bôi thuốc giúp anh rồi, nhất định phải cẩn thận." Điền Chính Quốc nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ, thờ ờ đáp một tiếng ừm. Phác Trí Mân thấy anh không để tâm đến cơ thể của mình, cậu chỉ tay vào anh, cau mày nói từng từ một: "Nhất định phải cẩn thận đó!" Điền Chính Quốc nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của cậu thì bị chọc cười, nhưng ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng: "Tôi không điếc." Sau khi Phác Trí Mân rời đi, anh nhìn chăm chú vào vết thương của mình rồi xuất thần, đó là do Điền Chấn Sinh đánh. Mọi người đều nói anh tuổi trẻ tài cao, ở tuổi này đã ngồi vào vị trí thiếu tướng, tiền đồ chắc chắn là vô hạn. Ha, một thiếu tướng không thực quyền, thực chất chỉ là kẻ chết thay của Điền Chấn Sinh mà thôi. Khi ông ta bóp cò súng, ánh mắt ông ta lộ ra ánh sáng gian xảo: "Điền Chính Quốc, tao nói cho mày biết, tao nuôi mày đến vị trí ngày hôm nay, mạng của mày nên để cho tao sử dụng." "Từ nay về sau, tao trúng một viên đạn, tao cũng sẽ bắn một viên vào người mày." Anh dứt khoát nhắm mắt lại. Những gì Điền Chấn Sinh nợ anh, anh nhất định sẽ đòi lại....Đầu xuân lúc ấm lúc lạnh, ban đêm lại ẩm ướt, khiến cho lớp da non trên miệng vết thương cực kỳ ngứa ngáy. Trong ý thức mơ hồ, Điền Chính Quốc vẫn nhớ lời Phác Trí Mân dặn anh đừng gãi, nhưng ngứa đến mức không thể chịu nổi, anh không ngừng lăn qua lộn lại ở trên giường.Ván giường trong nhà rất cứng, chỉ cần động một cái là đã kêu kẽo kẹt. Phác Trí Mân bị tiếng động đó làm tỉnh giấc, cậu choàng áo khoác trên vai rồi đi sang phòng của anh.Người này cũng lăn qua lăn lại ở trong giấc mộng, lông mày nhíu chặt. Phác Trí Mân bước tới, đứng bên mép giường rồi nhoài người về phía trước nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của anh, thỏ thẻ: "Ngoan một chút nào... đừng cử động... vết thương sẽ thối đó..."Nhưng sức lực của cậu nào so được với Điền Chính Quốc, dù là trong giấc ngủ thì cổ tay của anh cũng vẫn có thể dễ dàng thoát khỏi bàn tay của cậu. Phác Trí Mân thở dài đầy bất lực, cậu cởi giày trèo lên giường, sợ mình đè trúng vết thương của anh, nên liền cẩn thận đắp kín chăn bông cho anh. Sau đó, cậu ôm lấy anh qua lớp chăn, tay trái khẽ vỗ về, dần dần ngủ thiếp đi.Một đêm ngủ ngon....Điền Chính Quốc dậy sớm, đây là thói quen được rèn từ khi ở trong quân đội. Vừa định xoay người thì phát hiện người kia đã ôm lấy mình ngủ cả đêm, cánh tay vẫn vững vàng đặt trên người anh. Anh nhớ lại đêm qua, anh ngứa ngáy khó chịu, dường như có ai đó đã nắm lấy cổ tay anh, tiếp đó..."Ưm... anh tỉnh rồi à?" Phác Trí Mân cũng tỉnh dậy, khép hờ mắt nhìn anh. Buổi tối người ta ngủ rồi thì không cảm thấy gì, bây giờ đã tỉnh, nhìn anh trong khoảng cách gần như này thật sự rất đẹp, mày kiếm, mắt sáng ngời, sống mũi cao, đôi môi mỏng. Tỉnh táo rồi mới phát hiện Điền Chính Quốc đang nhìn mình với ánh mắt sáng như đuốc. Tay mình còn đặt trên người người ta nữa, đáng lẽ cậu nên dậy sớm hơn một chút, Phác Trí Mân đoán chắc là anh không vui, cậu vội vàng xoay người xuống giường: "Tôi đi làm... làm bữa sáng đây." Lúc gần ra đến cửa thì có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Cậu cứ... ngủ như vậy cả đêm à?" Phác Trí Mân tưởng anh đang hỏi tội mình, cậu nhỏ giọng nói: "Nếu không thì vết thương của anh sẽ bị nhiễm trùng mất..." Sau đó lập tức chạy vụt đi. "Đồ ngốc." Đã lâu rồi anh chưa được ngủ một giấc yên ổn như vậy.—tbc—
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com