Chap 31
Jungkook bỏ tay cậu ra, cúi người xuống cầm điện thoại lên,sau đó bỏ ra ngoài - "Lần sau đừng đụng vào đồ của tôi,tôi không thích !"
RẦM...!Đợi Jungkook đi mất, Jimin mới cầm cái gối lên ném vào cánh cửaBỘP...!- "làm gì mà hung dữ vậy ? Tôi chỉ là lo cho anh thôi mà !"- nói rồi cậu giận dỗi, khoanh tay lại đứng quay lưng với cánh cửa đã vậy Jimin đây sẽ mặc kệ anh luôn,coi như chưa từng xảy ra nữaNhưng rồi... cậu chợt nghĩ lại... hmmm... gần tối rồi mà anh còn đi đâu nữa ? Bình thường những người hay thất tình sẽ đi tìm rượu giải sầu lắm đừng nói là anh cũng vậy nha- "mặc kệ ! Có phải chuyện của mình đâu !"- Jimin gạt bỏ suy nghĩ,sau đó lên giường mở Tivi lên xem•••Đã 10h đêm rồi mà Jungkook vẫn chưa thấy về, Jimin có chút lo lắng... đảo Jeju này rộng lớn như vậy, cậu lại là người lần đầu đến,làm sao biết đường mà tìm anh chứ ? Không biết chừng khi chưa tìm được còn bị lạc nữa kìa- "aissh...! Làm sao đây ?"Cậu cứ đi đi lại lại mãi mà vẫn chẳng thấy anh về. "Thần linh ơi ai cho con biết là Jungkook đang ở đâu đi !" Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu nhanh chóng chạy đến bàn lấy điện thoại màn hình là tên của Jungkook- "aloooo Jeon Jungkookkkk rốt cuộc anh đang ở đâu vậy hả ?"- cậu không màng đến người bắt máy là ai mà nói tới tấp- "xin lỗi ! Cậu có phải người thân của chủ nhân số điện thoại này phải không ?"- bên đầu dây bên kia là giọng của người phụ nữ trung niên- "a,vâng ? Xin hỏi ai thế ạ ?"- "à,tôi là chủ tiệm rượu, người nhà cậu uống say quá ngủ quên ở đây luôn rồi,tôi gọi mãi không dậy phiền cậu đến đưa cậu ấy về giùm !"- "vâng vâng ! Thành thật xin lỗi ạ ! Cho cháu hỏi tiệm rượu của dì nằm ở đâu vậy ạ ?"- "ở đường ABC - tiện rượu Fake Love !"- "Vâng cháu cảm ơn ! Cháu sẽ đến ngay !"Jimin tắt máy vớ ngay áo khoác mặc vào,trong lòng lửa giận bừng bừng- "bực thật ! Anh ta có bị ngốc không? Vì cái cô tiểu thư không ra gì đó mà đi uống rượu !"Jimin chạy vội xuống dưới khách sạn nhanh chóng rồi bắt taxi- "bác đến đường ABC,tiệm rượu Fake Love giùm cháu ạ !"- "vâng !"Jimin trong lòng lo lắng,không hiểu sao lại có chút buồn•••- "cậu gì ơi,làm ơn dậy đi ạ !"- bà chủ tiệm rượu lay người Jungkook nhưng anh vẫn chẳng có chút phản ứng nào- "Jungkook !"- Jimin chạy vào - "sao lại uống đến nông nỗi này chứ ? Thật đúng là...!"- "xin hỏi... cậu là người nhà cậu ấy đúng không ạ ?"- bà chủ tiệm rượu hỏi- "đúng rồi ạ ! Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền dì,để cháu tính tiền cho anh ấy !"- "vâng ! Hình như giữa cậu ấy và người yêu đang có chuyện phải không ?"- "sao vậy ạ ?"- "tôi thấy cậu ấy uống từ nãy tới giờ vẻ mặt bực bội, sau đó còn khóc nữa có lẽ là đau khổ lắm,bình thường khi 1 người đàn ông làm vậy thì chỉ có với người mình yêu thôi !"Jimin nghe vậy liền cười miễn cưỡng, cái người mà dì nói đến cậu thừa biết là ai mà...Jimin tính tiền xong,vội đỡ anh lên rồi đưa ra taxi - "phiền bác chở cháu về khách sạn lúc nãy ạ !"Chiếc taxi rời đi, Jungkook ngồi tựa đầu vào vai cậu môi vô thức nhấp nháy - "Nahye...Na...hye !"Jimin nghe vậy có chút khó chịu - "tôi là Jimin !"Đến nơi, cậu lại trả tiền taxi sau đó lại đỡ anh đi vào khách sạn - "haizzzz anh...nặng quá đó Jungkook !"Jimin vừa đỡ anh vừa than vãn,làm sao 1 người chỉ với chiều cao 1m73 như cậu có thể đỡ được 1 người cao 1m79 cao to sừng sững như anh chứ ?Cuối cùng cũng lên được đến phòng, cậu đẩy anh lên giường,còn mình thì đứng thở - "đỡ anh mà tôi muốn tổn thọ thêm vài năm nữa rồi nè !"- "Nahye à... !"- Jungkook vẫn mê man gọi- "đừng có gọi nữa !"- "Na...hye !"Jimin bực mình,nhảy lên giường, cậu tức giânn nắm cổ áo Jungkook lên - "anh đừng có gọi Lim Nahye nữa ! Cô ấy không có yêu anh ! Cô ta không đáng để anh đau khổ thế này đâu, quên cô ấy đi được không ? Tôi xin anh đó !"Jungkook mơ màng mở mắt,nhíu mày khó chịu - "em...?"- "tôi mệt rồi ! Ngủ đi !"- Jimin bất lực vội quay ngườiĐột nhiên cả người cậu bị 1 lực kéo xuống, sau đó 1 phát nằm dưới thân Jungkook cả hai mặt đối mặt,chuyện gì vừa xảy ra vậy nè ? Jungkook... hiện tại đang nằm trên cậu ? Với tư thế không được tự nhiên- "không đúng !"- "cái gì không đúng ? Anh bị điên rồi ! Xuống ngay !"- "Nahye vẫn yêu tôi !"- "Jungkook à,quên cô ấy đi ! Cô ấy không yêu anh,đoạn ghi âm đó chẳng phải đã nói lên tất cả rồi sao ?"- "Nahye ?"- trước mắt Jungkook đột nhiên mờ dần,sau đó lại nhìn ra Nahye đang ở trước mặt- "lại nữa ! Tôi chán nghe tên cô ta lắm rồi ! Mau xuống khỏi người tôi ngay !"Jimin chưa kịp phản ứng đã bị Jungkook cúi xuống hôn, cả người cậu cứng đơ không biết chuyện gì đang xảy ra nữa... anh hôn cậu... một nụ hôn thật mãnh liệt, thật ướt át... tay anh nắm chặt cổ tay cậu không cho phản kháng- "buông...!"- "Nahye !"- "cái gì ? Nahye? Jungkook,dừng lại ! Tôi là Jimin, Park Jimin không phải Lim Nahye !"Giọng cậu lại bị anh nuốt trọn bởi nụ hôn,anh đưa tay cởi dây nịch ở thắt lưng ra rồi lại trói tay cậu lên thành giườngCổ tay bị anh trói lại... cậu càng giãy giụa nhiều hơn,chưa bao giờ cậu lại thấy Jungkook đáng sợ đến như vậy....
❌ĐỪNG ĐỌC CHÙA❌
🙏PLEASE🙏
RẦM...!Đợi Jungkook đi mất, Jimin mới cầm cái gối lên ném vào cánh cửaBỘP...!- "làm gì mà hung dữ vậy ? Tôi chỉ là lo cho anh thôi mà !"- nói rồi cậu giận dỗi, khoanh tay lại đứng quay lưng với cánh cửa đã vậy Jimin đây sẽ mặc kệ anh luôn,coi như chưa từng xảy ra nữaNhưng rồi... cậu chợt nghĩ lại... hmmm... gần tối rồi mà anh còn đi đâu nữa ? Bình thường những người hay thất tình sẽ đi tìm rượu giải sầu lắm đừng nói là anh cũng vậy nha- "mặc kệ ! Có phải chuyện của mình đâu !"- Jimin gạt bỏ suy nghĩ,sau đó lên giường mở Tivi lên xem•••Đã 10h đêm rồi mà Jungkook vẫn chưa thấy về, Jimin có chút lo lắng... đảo Jeju này rộng lớn như vậy, cậu lại là người lần đầu đến,làm sao biết đường mà tìm anh chứ ? Không biết chừng khi chưa tìm được còn bị lạc nữa kìa- "aissh...! Làm sao đây ?"Cậu cứ đi đi lại lại mãi mà vẫn chẳng thấy anh về. "Thần linh ơi ai cho con biết là Jungkook đang ở đâu đi !" Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu nhanh chóng chạy đến bàn lấy điện thoại màn hình là tên của Jungkook- "aloooo Jeon Jungkookkkk rốt cuộc anh đang ở đâu vậy hả ?"- cậu không màng đến người bắt máy là ai mà nói tới tấp- "xin lỗi ! Cậu có phải người thân của chủ nhân số điện thoại này phải không ?"- bên đầu dây bên kia là giọng của người phụ nữ trung niên- "a,vâng ? Xin hỏi ai thế ạ ?"- "à,tôi là chủ tiệm rượu, người nhà cậu uống say quá ngủ quên ở đây luôn rồi,tôi gọi mãi không dậy phiền cậu đến đưa cậu ấy về giùm !"- "vâng vâng ! Thành thật xin lỗi ạ ! Cho cháu hỏi tiệm rượu của dì nằm ở đâu vậy ạ ?"- "ở đường ABC - tiện rượu Fake Love !"- "Vâng cháu cảm ơn ! Cháu sẽ đến ngay !"Jimin tắt máy vớ ngay áo khoác mặc vào,trong lòng lửa giận bừng bừng- "bực thật ! Anh ta có bị ngốc không? Vì cái cô tiểu thư không ra gì đó mà đi uống rượu !"Jimin chạy vội xuống dưới khách sạn nhanh chóng rồi bắt taxi- "bác đến đường ABC,tiệm rượu Fake Love giùm cháu ạ !"- "vâng !"Jimin trong lòng lo lắng,không hiểu sao lại có chút buồn•••- "cậu gì ơi,làm ơn dậy đi ạ !"- bà chủ tiệm rượu lay người Jungkook nhưng anh vẫn chẳng có chút phản ứng nào- "Jungkook !"- Jimin chạy vào - "sao lại uống đến nông nỗi này chứ ? Thật đúng là...!"- "xin hỏi... cậu là người nhà cậu ấy đúng không ạ ?"- bà chủ tiệm rượu hỏi- "đúng rồi ạ ! Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền dì,để cháu tính tiền cho anh ấy !"- "vâng ! Hình như giữa cậu ấy và người yêu đang có chuyện phải không ?"- "sao vậy ạ ?"- "tôi thấy cậu ấy uống từ nãy tới giờ vẻ mặt bực bội, sau đó còn khóc nữa có lẽ là đau khổ lắm,bình thường khi 1 người đàn ông làm vậy thì chỉ có với người mình yêu thôi !"Jimin nghe vậy liền cười miễn cưỡng, cái người mà dì nói đến cậu thừa biết là ai mà...Jimin tính tiền xong,vội đỡ anh lên rồi đưa ra taxi - "phiền bác chở cháu về khách sạn lúc nãy ạ !"Chiếc taxi rời đi, Jungkook ngồi tựa đầu vào vai cậu môi vô thức nhấp nháy - "Nahye...Na...hye !"Jimin nghe vậy có chút khó chịu - "tôi là Jimin !"Đến nơi, cậu lại trả tiền taxi sau đó lại đỡ anh đi vào khách sạn - "haizzzz anh...nặng quá đó Jungkook !"Jimin vừa đỡ anh vừa than vãn,làm sao 1 người chỉ với chiều cao 1m73 như cậu có thể đỡ được 1 người cao 1m79 cao to sừng sững như anh chứ ?Cuối cùng cũng lên được đến phòng, cậu đẩy anh lên giường,còn mình thì đứng thở - "đỡ anh mà tôi muốn tổn thọ thêm vài năm nữa rồi nè !"- "Nahye à... !"- Jungkook vẫn mê man gọi- "đừng có gọi nữa !"- "Na...hye !"Jimin bực mình,nhảy lên giường, cậu tức giânn nắm cổ áo Jungkook lên - "anh đừng có gọi Lim Nahye nữa ! Cô ấy không có yêu anh ! Cô ta không đáng để anh đau khổ thế này đâu, quên cô ấy đi được không ? Tôi xin anh đó !"Jungkook mơ màng mở mắt,nhíu mày khó chịu - "em...?"- "tôi mệt rồi ! Ngủ đi !"- Jimin bất lực vội quay ngườiĐột nhiên cả người cậu bị 1 lực kéo xuống, sau đó 1 phát nằm dưới thân Jungkook cả hai mặt đối mặt,chuyện gì vừa xảy ra vậy nè ? Jungkook... hiện tại đang nằm trên cậu ? Với tư thế không được tự nhiên- "không đúng !"- "cái gì không đúng ? Anh bị điên rồi ! Xuống ngay !"- "Nahye vẫn yêu tôi !"- "Jungkook à,quên cô ấy đi ! Cô ấy không yêu anh,đoạn ghi âm đó chẳng phải đã nói lên tất cả rồi sao ?"- "Nahye ?"- trước mắt Jungkook đột nhiên mờ dần,sau đó lại nhìn ra Nahye đang ở trước mặt- "lại nữa ! Tôi chán nghe tên cô ta lắm rồi ! Mau xuống khỏi người tôi ngay !"Jimin chưa kịp phản ứng đã bị Jungkook cúi xuống hôn, cả người cậu cứng đơ không biết chuyện gì đang xảy ra nữa... anh hôn cậu... một nụ hôn thật mãnh liệt, thật ướt át... tay anh nắm chặt cổ tay cậu không cho phản kháng- "buông...!"- "Nahye !"- "cái gì ? Nahye? Jungkook,dừng lại ! Tôi là Jimin, Park Jimin không phải Lim Nahye !"Giọng cậu lại bị anh nuốt trọn bởi nụ hôn,anh đưa tay cởi dây nịch ở thắt lưng ra rồi lại trói tay cậu lên thành giườngCổ tay bị anh trói lại... cậu càng giãy giụa nhiều hơn,chưa bao giờ cậu lại thấy Jungkook đáng sợ đến như vậy....
❌ĐỪNG ĐỌC CHÙA❌
🙏PLEASE🙏
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com