Kookmin Eyes
Vì sao khi ngày buồn xám xịt, em lại nói rằng bầu trời xanh lắm?Vì sao khi trời vàng buông nắng, anh lại nói hoàng hôn phớt một vùng?Vì sao khi than đỏ cháy phừng, em lại nói rằng màu đen sâu thẳm?Vì sao nhành hồng buồn gió lặng, anh lại ngỡ hoa bung cánh, dại khờ.Đôi mắt, nơi kết nối thế giới với tâm hồn, đưa ánh sáng bước thẳng vào trái tim, đưa sắc màu vào từng chiều xúc cảm theo những cách tình cờ nhất. Đôi mắt ta vẫn luôn ở đó, soi chiếu vạn vật, vạn việc, là thứ duy nhất khiến con người cảm nhận cuộc sống qua một lăng kính đầy chân thực và cũng đầy mộng mơ. Đôi mắt ở bên ta để giúp ta nhìn đời, để ta nhìn người, nhìn người ta yêu và người ta thương. Ai cũng sở hữu cho mình một mí mắt biếc, Jeon Jungkook cũng không ngoại lệ, cậu đã sở hữu riêng cho mình một đôi mắt rất đẹp, một lăng kính soi chiếu vát tròn và lấp lánh tựa những vì tinh tú trên bầu trời. Cảm tưởng rằng ấy sẽ là nơi có thể thu lại mọi đẹp đẽ của cuộc sống, thế nhưng quả thực ông trời chẳng cho bất kể điều gì hoàn hảo, tất cả những gì cậu trông thấy được qua hàng mi cong dài ấy chỉ là một màu đen xám xịt, những hình ảnh đục mờ xám ngoét như bộ phim tăm tối trên những máy phát nhiễu, nhạt nhòa đến mù mịt từ đôi đồng tử không tương thích với bất kể màu sắc nào.Jungkook năm nay mười bảy tuổi, là học sinh của một trường cấp ba có tiếng tại Busan, năm nay sẽ chính thức bước vào kì thi tốt nghiệp quyết định cho cả một cuộc đời sau này, sẵn sàng khăn gói quả mướp lên Seoul ôn luyện cho kì thi quan trọng nhất đối với bản thân trong những tháng ngày sắp tới. Cậu có cho mình một mơ ước nhỏ, trở thành tân sinh viên của trường Đại học Kinh tế nức tiếng Seoul, vận dụng tất cả các mối quan hệ hiện có, Jungkook làm quen được với một đàn anh cũng đang theo học tại ngôi trường này, sinh viên năm hai khoa Kiểm toán, Park Jimin.Trong ấn tượng của cậu, anh là một ngôi sao sáng, thực sự là một ngôi sao sáng. Dẫu rằng Jungkook không thể nhìn thấy bất kể màu sắc nào, nhưng từ lần đầu tiên tiếp xúc, dáng vẻ của anh đã được bao trọn trong những rực rỡ mà cậu từng đọc qua sách vở. Jungkook đã thầm tưởng tượng rằng, nụ cười của anh ấy đẹp như một màn nắng chiều đầy ấm áp và êm ả, cậu còn mơ mộng được cách gò má anh đỏ hây hây, hay mường tượng về một đôi môi cong mềm mang chút ánh hồng mềm mại, đó là tất cả những gì mà cậu có thể vẽ ra được từ những câu chuyện đầy màu sắc mà cậu đã từng nghe kể trước đó, Jimin mang trên mình tất cả những gam màu sặc sỡ mà cậu ngỡ rằng chỉ được nghe qua những lời kể của mẹ. Cậu thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được cách làn da Jimin hồng hào dưới nắng trời, tưởng tượng được đôi mắt anh đen láy và lấp lánh nhìn cậu trong những lần gặp gỡ đầu tiên. Jimin đã tồn tại với Jungkook trong dáng vẻ như vậy đấy, thuần khiết, hồn hậu, chan hòa, đâu đó vẫn còn những tinh nghịch, xen lẫn thêm một chút trưởng thành rơi vãi.Anh là sinh viên hệ tài năng, được đặc cách chọn vào sống trong ký túc xá trường mà không cần phải tranh giành một suất nhà ở vừa ý, thoạt đầu Jimin là sinh viên ở ghép cùng tới ba người bạn khác, nhưng sang năm ba, họ đều đã rồng rắn ra ngoài thuê trọ riêng để thuận tiện cho công việc hết cả, anh đành lòng ở một mình kể từ đó, bởi đám sinh viên năm nhất cũng chẳng có đứa nào muốn lao đầu vào chốn kìm kẹp nức tiếng Seoul này. Nhưng có lẽ từ mùa hè năm nay, căn phòng rộng rãi của anh sẽ chào đón một thành viên mới, một đàn em trẻ trung, nghe nói là học rất giỏi, ngoan ngoãn và vô cùng lễ phép. Tất cả đều là những điểm cộng rất ăn tiền với một đàn anh khó tính và chỉn chu như Park Jimin cũng là điều dễ hiểu mà thôi.Jungkook đã ở nhà Jimin được hai tuần, một căn phòng rộng rãi hơn hẳn so với số người hiện có. Lần đầu tiên bước vào căn phòng nhỏ mang số hiệu 139 tại toà E1, cậu đã thấy anh đặt trên bệ cửa một chậu hoa hồng nhỏ được trồng trong một bình sứ nhỏ xíu với một vài hình trang trí dễ thương. Theo những "bài giảng" mà họ Jeon từng học qua lời kể của cô giáo, họ Jeon đã thầm nghĩ rằng cánh hoa hồng kia sẽ mang trên mình một màu đỏ nhung rất đẹp, chỉ cần đánh mắt sang trái là có thể lập tức trông thấy một lọ xương rồng đang vươn mình đón nắng. Căn phòng của anh tràn ngập sự sống, tràn ngập niềm vui trải khắp những thép song vắt ngang trên khung cửa, thật ấm áp, thật nhỏ bé, tựa như anh.Trải qua mười bảy năm sống trong màn sương che lấp, Jungkook cho rằng cuộc đời này chẳng hề kém rực rỡ như những gì mà cậu luôn trông thấy, cậu biết mà, rằng thế giới này vẫn luôn tồn tại những đỏ, lục, lam, chàm, tím, tồn tại những đậm nhạt, trung tính đan xen. Cậu luôn khao khát được một lần ngắm nhìn những cái đẹp đẽ ấy, muốn thu lại những cháy rực ấy vào trong đáy mắt mình, nhưng làm sao bây giờ, Jeon Jungkook không thể, muốn đến mấy cũng không thể. Nhưng rồi đôi khi cậu cũng tự bật cười, nếu đời này cứ muốn là sẽ có được, thì làm sao có tồn tại đau đớn, làm sao có tồn tại bất hạnh, làm sao có những giọt nước mắt hay tiếng cười, làm người, thỉnh thoảng mình cũng cần buộc phải chấp nhận rằng có những chuyện sẽ chẳng thể nào thuận hoàn theo ý, và chấp nhận đôi khi cũng chính là một loại hạnh phúc giản đơn."Anh.". Jungkook ngồi một mình trên giường cùng chiếc bàn gấp mà Jimin đã đặc biệt chuẩn bị, anh nói rằng đây sẽ là món quà lấy vía dành riêng cho Jungkook, bởi ngày xưa anh đã sử dụng nó để ôn luyện cho tất cả những kì thi quan trọng nhất của cuộc đời, anh cho rằng nếu Jungkook sử dụng nó thì ít nhất một phần nào đó may mắn của anh cũng sẽ truyền sang cho đứa em thơ mang quá nhiều mong ước và khát khao.Jimin vừa trở về sau một ca học tối, nói là ca học thì cũng không hẳn, đúng hơn là một buổi trao đổi nhỏ với giảng viên về chủ đề thuyết trình sắp tới về dự án mà anh đã từng ấp ủ. Dạo này anh cũng thường xuyên về muộn hơn, ăn uống tắm rửa thiếu khoa học hơn, cậu cũng đã nhiều lần đánh tiếng nhắc nhở nhưng mớ công việc bộn bề khiến anh không thể quan tâm thêm bản thân mình được nữa. Cũng thật may khi bên cạnh anh bây giờ vẫn còn Jeon Jungkook, cậu lúc nào cũng quanh quẩn ở nhà giúp anh dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ quần áo chu toàn, anh cảm tưởng rằng nếu họ Jeon không ở đây, hẳn căn phòng của anh sẽ trở thành một cái hố rác bừa bãi mất."Ăn ăn cơm đã rồi tắm.". Jungkook hiểu được rằng Jimin đang rất buồn ngủ, song cậu cũng biết rằng từ trưa tới giờ anh cũng chưa có gì bỏ vào bụng hết. Họ Park nếu được tắm rửa thoải mái, chắc chắn sẽ lập tức ngã vật ra giường đóng mắt ngủ say, vậy nên cậu mới giục giã anh hơn hết nên thưởng thức bữa tối trước. Jungkook hí hửng. "Hôm nay em có xào thịt bò với ớt chuông, có cả canh sườn kim chi nữa, toàn món ngon thôi, em lấy cho anh ăn nhé?".Cu em này được việc phết chứ đùa? Từ ngày ở với cậu, anh chưa một lần cảm thấy không thoải mái, Jungkook cứ lăng xăng tranh làm với anh hết cả, vua chúa bây giờ chắc cũng chỉ đến cỡ anh là cùng thôi. Họ Jeon nấu ăn ngon, học hành cũng rất chăm chỉ, đã vậy còn hăng hái hoạt bát, ở Seoul đôi ba tuần cũng đã có thể dần thích nghi với nếp sống mới, với con người mới, về khoản này hẳn rằng cậu sẽ ăn đứt cả anh cũng nên.Jimin lơ mơ đảo mắt nhìn quanh nhà một phòng, và ánh mắt chỉ dán chặt trên chiếc giường nơi cậu đang ở đó khoanh chân cười toe toét, anh phụng phịu. "Anh muốn đi ngủ cơ...".Ngủ bây giờ đã nghiễm nhiên trở thành ưu tiên số một của anh rồi. Jungkook lắc đầu. "Không được. Anh nghe lời em chút thì chết à? Nào ngồi vào bàn đi, em lấy cơm cho ăn. Nhé?".Anh chẳng thể làm gì hơn ngoài đồng ý với sự kiên quyết của Jungkook, thực ra việc được họ Jeon thúc ép hằng ngày đã trở thành một chuyện đương nhiên đối với Jimin, nếu không có phần nào lại thấy hơi thiêu thiếu. Jimin thích cảm giác đó, bởi anh sẽ chẳng còn cảm thấy cô đơn, chẳng còn thấy cả căn phòng này chỉ có một mình anh âm thầm tồn tại. Jungkook đã đến cùng với những tiếng cười, cùng với những niềm hạnh phúc tột cùng của một mái nhà có hai người hòa thuận chung sống.Jimin ngồi gà gật bên chiếc bàn ăn nhỏ, đôi mắt anh díp lại như có thể đóng chặt nếu Jungkook lơ là không để ý, cậu cứ vừa bưng đồ ăn từ bếp ăn ra, vừa có đôi lời mắng mỏ yêu chiều. "Này, anh không được ngủ đâu đấy? Em đánh đòn luôn không đùa?".Không nhìn còn tưởng cậu mới chính là đàn anh trong căn nhà này cơ đấy? Jimin cứ nghe rồi để lại trong tai, rồi lại để những lời nhắc nhở chảy từ tai này sang tai bên cạnh rồi đổ ra ngoài hết, còn bản thân anh lại cứ vừa gà gật lại vừa hềnh hệch cười. Mâm bát chu toàn, đồ ăn nóng hổi bốc khói trước mắt thì sự thèm ngủ của anh vẫn chẳng chút xi nhê."Nào.". Cậu đánh tiếng. "Có cần em bón không đây?".Kể cũng lạ, nếu đó là những đàn em khóa dưới, hẳn những lời trêu chọc có phần hơi lỗ mãng này chắc chắn sẽ khiến Jimin cảm thấy khó chịu, nhưng với anh, lời nói của Jungkook lại là biểu trưng cho sự thân thiết và gắn bó của hai người. Kẻ kém tuổi đã không trở thành thô lỗ hay hỗn hào, ngược lại, Jimin phần nào còn cảm thấy vô cùng đáng quý, đáng yêu. Anh nhe nhởn đùa theo. "Đâu?". Jimin há miệng. "Bón cho anh đi ạ.".Ấy mà Jungkook làm thật, cậu chậm rãi dùng thìa xúc một miếng bò nhỏ vào bát cơm của anh, đã vậy còn cẩn thận trộn đều để phần sốt thịt áo đều lên từng hạt cơm nho nhỏ, cậu mỉm cười xúc lấy một thìa vừa đủ đặt ngay trước môi anh sau khi đã tự mình thổi cho nguội bớt, họ Jeon nhại. "Mời em bé ăn cơm ạ.".Jimin thuận nước ăn trọn miếng cơm ẩm mềm với một miếng thịt phủ ngay phía trên bằng tất cả sự vui vẻ và thỏa mãn, dẫu rằng anh vẫn chỉ đang tận hưởng nó với đôi mắt sưng húp đã hoàn toàn vô lực, lâu lâu mới có người bón cơm cho, tội gì mà không ăn cho thật ngon miệng nào? Jimin đã nghĩ như thế đấy."Anh, dạo này anh bận lắm à? Em thấy anh ngủ chẳng bao nhiêu hết, anh học thì học nhưng mà vẫn phải nghỉ ngơi cho tử tế đấy, chứ ốm ra lại khổ.".Jimin gật gù, cũng chẳng biết anh nghe được bao nhiêu phần trong lời Jungkook nói, họ Park lèo nhèo. "Jungkook ơi, anh mệt lắm luôn.".Cậu phì cười. "Được rồi em biết mà..."."Anh mệt ơi là mệt, giáo sư đưa cho bao la là việc, anh không muốn sự mệt mỏi của anh lây cả sang em đâu.". Jimin nhồm nhoàm với một miệng đầy những cơm chật ních ở hai bên má, vô ý vô tứ lại lỡ để một hạt cơm cô đơn đậu lại ngay trên khóe miệng đang chun khẽ lại. Cậu phì cười, đưa tay giúp anh gạt lấy hạt cơm ấy rơi ngay xuống, Jungkook khịt mũi. "Anh xem kìa, ăn uống bừa bộn, lung tung như con mèo.".Chả hiểu họ Jeon đang khen hay là đang chê nữa. Jimin nhướng nhướng này, anh huých khẽ vào mạn sườn của người đang bê bát cơm đưa tới tận miệng anh mà trêu chọc. "Em khen anh dễ thương như mèo hả?".Họ Jeon toe toét. "Anh mơ tưởng vừa thôi. Ai mà thèm khen anh?".Đúng là cậu ta chỉ được mỗi cái mồm, chứ ai phản bác mà lại cười đến nhăn cả mắt vào như thế? Anh biết thừa là cậu đang ngại ngùng, mấy đứa con nít mới lớn đều dễ đoán như vậy đấy.Bữa cơm của cả hai, đúng hơn là của Jimin trôi qua một cách bình yên và êm đềm, anh ăn em bón, em chọc thì anh cười, anh cho rằng đây là những giây phút thư giãn nhất của ngày hôm nay, một ngày vất vả của anh đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ có cậu, Jimin ăn xong cũng chỉ việc nghỉ ngơi để chuẩn bị tắm rửa rồi đi nằm, rửa bát lại phần cả cho Jungkook, cậu nhóc này không phải quá chu toàn rồi sao?"Anh à, đi tắm đi rồi mình đi ngủ". Họ Jeon nói vọng ra từ nhà bếp, ngay cả khi bản thân cậu đang nhếch nhác trong một chiếc tạp dề ướt nhẹp ở trước bụng, hai tay đeo găng cao su với lớp bọt chanh thơm phức thì Jungkook vẫn quan tâm đến Jimin nhiều hơn những gì cậu đang làm. Nghỉ một lát cho xuôi cơm rồi, bây giờ đi tắm là vừa đẹp, nhưng càng gọi cậu lại càng chẳng thấy anh đáp lại lời mình. Jungkook thò đầu ra bên ngoài, cậu nói thêm. "Anh ơi? Anh? Jimin?".Vừa ló đầu ra ngoài, đôi mắt nhỏ của họ Jeon đã lập tức trông thấy có một kẻ đã vạ vật tựa lưng mà ngáy khì khì, Jimin chắc rằng đã phải mệt mỏi lắm, ngồi ở đó, đầu chúc cả xuống nền, miếng há hờ thở phì phà phì phò trông đến mà cười. Lâu lâu anh lại giật mình vì chỉ chút nữa thôi là đổ kềnh cả ra đất, nhìn xem có khác gì con nít không nào?Cậu đứng đó âm thầm tặc lưỡi, lâu lâu nhìn đàn anh của mình mệt mỏi mà buông thả bản thân cũng có cái buồn cười. Anh lúc nào cũng là một người anh đạo mạo, chỉn chu trong mắt cậu, với Jungkook, Jimin luôn ngập tràn năng lượng, luôn dạy cho cậu về sự nỗ lực, về kiên trì và kỷ luật thép. Vậy mà hôm nay, Jimin của cậu đã bị cuộc đời quật ngã mất rồi, nhưng Jungkook cũng chẳng muốn anh của mình cứ mải mốt trốn trong một cái vỏ bọc hoàn hảo, đôi khi anh cũng nên mỏi mệt, cũng nên bôi nhếch, cũng nên than vãn đôi lời với họ Jeon đây, chẳng ai thu phí mấy cái thứ ấy đâu, đặc biệt là Jungkook, cậu cũng muốn anh chia sẻ như thể cậu chính là một điểm dừng an toàn, một nơi nghỉ chân nếu anh có thoáng buồn.Jungkook vừa cặm cụi rửa bát, lại cũng vừa âm thầm khao khát bản thân có nhìn thấy chút màu sắc từ anh. Cậu đoán rằng hôm nay Jimin sẽ chẳng hồng hào như mọi ngày nữa, có thể là anh đang tái nhợt, hoặc cũng có thể anh đang xanh bủng vì sự mệt mỏi bủa vây trên hai bờ vai nặng trĩu. Đôi môi anh hôm nay có thể chẳng đỏ hồng, biết đâu nó lại đang khô khốc, phớt chút tím bủng của việc căng thẳng nhiều giờ. Cậu ước có thể nhận biết thể trạng của anh qua những màu sắc mà Jimin thể hiện, cậu ước có thể thốt lên rằng "sao hôm nay trông anh xanh xao quá?", nhưng cậu chẳng dám nói ra những lời ấy, bởi biết đâu khi ấy làn da anh lại ửng đỏ thì sao? Cậu sợ việc anh biết rằng đôi mắt của cậu mang một chút "tật nguyền", sợ rằng anh sẽ cảm thấy thương cảm và lo lắng cho mình. Jungkook không muốn Jimin bao bọc mình chỉ vì cậu mang một đặc điểm không mấy bình thường, nếu có thể giấu ăn cả đời này, cậu hẳn sẽ nguyện lòng chẳng bao giờ thèm hé răng.Jungkook phải đóng vai là một kẻ tinh tường, đóng vai là người mang đôi mắt có thể chiêm ngưỡng từng mảng màu rực rỡ, cậu phải đóng vai là một họa sĩ, trong khi bản thân đang mang một đôi mắt "mù", thật kì lạ, nhưng cũng thật kỳ diệu biết nhường nào. Cậu luôn phải cố gắng đặt cho những đồ vật xung quanh một gam màu nhất định, cậu sẽ không bao giờ cảm thán về những mảng màu khả biến. Bầu trời, hoa quả, hay các loài hoa, cậu đều sẽ chờ Jimin nói trước, phòng khi cậu lại vô tình để lộ những thiếu sót của chính mình.Rửa bát xong xuôi, Jungkook khẽ khàng rời khỏi căn bếp nhỏ đang ngập đầy mùi nước rửa bát hương chanh thơm phức, Jungkook vừa vắt đôi găng tay lên bồn rửa, xong lại hí hửng cởi bỏ tạp dề để chạy ra với Jimin. Anh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi kẻ màu xanh da trời, vì sao cậu biết điều đó ư? Để ứng phó với màu sắc của các loại quần áo, Jungkook đã phải tranh thủ những ngày anh không ở nhà để mò vào tủ quần áo của anh, quét mã và đọc mô tả màu sắc của nhãn hàng về từng chiếc áo một. Cậu ghi nhớ đặc điểm của chúng, ghi nhớ từng hoa văn, đường nét của chúng, thật may khi quần áo của Jimin cũng tương đối tối giản, mỗi chiếc áo cũng chỉ có một kiểu duy nhất, thành ra việc ghi nhớ đối với Jungkook cũng chẳng quá khó khăn gì cho cam.Cậu âm thầm ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn anh như đang chứng kiến một điều gì đặc biệt ở đời, cậu yêu thích cái khoảnh khắc đó, cái thời điểm mà cả hai được ở chung trong một căn nhà nhỏ, anh thiu ngủ em tủm cười, hạnh phúc chỉ đơn giản nhường ấy thôi sao?Jungkook chợt nhận ra, bản thân cậu cũng đã nhiều lần thử tưởng tượng, sử dụng trí óc chật hẹp của mình để mơ mộng ra cái thứ gọi là "màu sắc" lắm, cậu xưa nay chỉ biết khu rừng sẽ mặc định có màu xanh, ấy nhưng lại chưa một lần biết đến những chiếc lá vàng trong trời thu êm ả. Cậu cũng chỉ biết bầu trời ngoài kia xanh ngắt, nhưng cũng chẳng hề biết có những ngày trời ráng mỡ gà, trời cam một khoảng báo hiệu cho những cơn bão ù ù kéo tới cùng cơn giông. Màu sắc đối với cậu chỉ là những khái niệm cứng nhắc và cố định, những màu sắc cũng chỉ được gán trên những hiện tượng, những sự vật mà bản thân đã từng được đọc qua sách vở. Họ Jeon không tài nào hiểu được những thứ xám ngoét mà cậu luôn được thấy thực sự mang trong mình câu chuyện gì từ màu sắc.Jimin sắp đổ kềnh ra cũng đã vài lần, Jungkook thở dài, quyết định bản thân sẽ đích thân bế anh trở về giường ngủ. Dẫu sao anh cũng ở trên trường trong phòng điều hòa mát lạnh cả ngày rồi, có không tắm một bữa hôm nay cũng sẽ chẳng làm sao. Nhưng đặt được anh nằm gọn xuống giường, Jungkook lại thấy bộ đồ thô cứng có thể sẽ làm anh cảm thấy khó chịu một chút, dẫu rằng Jimin hiện vẫn đang nằm ngủ rất ngon vì một ngày quá nhiều công việc. Thôi, kệ vậy, cùng là con trai với nhau, giúp anh thay bộ đồ ngủ mềm mại cũng sẽ không khiến lương tâm họ Jeon cảm thấy cắn rứt.Jungkook luôn mang trong mình những quan tâm nhỏ nhặt như vậy đấy, cậu luôn cảm thấy bản thân mong muốn trở thành một người có thể che chở được mọi mệt nhọc của người khác, bởi sự cô đơn bủa vây của một chàng trai trẻ lớn lên cùng bóng tối đã khiến cậu trở nên sợ cô độc đến nhường nào. Cậu hiểu cái cảm giác mệt mỏi có thể khiến người ta mất đi lý trí, mất đi mọi động lực, cậu hiểu cái cảm giác lê thân trở về nhà sau một ngày dài đằng đẵng vẫn phải tự mình quét tước, nấu ăn nó kinh khủng ra sao, và việc phải một mình đối mặt với chín ngàn chín trăm chín mươi chín vấn đề của cuộc sống khó khăn đến thế nào. Cậu hiểu tất cả, và cậu không muốn anh lại một lần nữa giống cậu, một lần nữa phải trải qua những chuyện không ai muốn trải qua theo lẽ ấy.Va vấp phải khó khăn là lẽ đương nhiên của đời người, không một ai có đủ khả năng để gạt bỏ hay khước từ cái quy luật bài trừ ghê rợn đó, nhưng với cậu, ít nhất hãy được vượt qua nó, cùng nhau.
-
"Jimin ơi.. nắng của em màu xám.".Tiếng khóc nấc của cậu chợt nhiên im bặt, đôi mắt đỏ hoe của một kẻ ngấm men nương đôi mắt mình về phía anh mà nức nở trong sự tuyệt vọng đã đeo bám cậu suốt hơn mười tám năm trời. "Anh ơi, tất cả những gì em nhìn thấy được, chỉ toàn là màu xám. Em chưa một lần được nhìn thấy làn da của anh, chưa một lần được nhìn thấy gò má của anh, chưa từng biết ngày hôm nay anh mặc bộ đồ màu gì, em cũng chưa từng biết những thứ xung quanh em có gì nhiều hơn màu xám.".Cậu nhắm tịt mắt cùng hàng mi đã nặng trĩu nỗi sầu cay, càng nói càng vụn vỡ, càng nói càng bộn phần tan nát. "Đã mười bảynăm em phải sống trong sợ hãi, mười bảy năm em ngủ mà chẳng dám thức dậy, em chỉ biết tên của các màu sắc theo lời kể của mẹ...". Jungkook nức nở. "Em thậm chí còn không biết chúng thật sự trông như thế nào nữa.".Jimin cười nhoẻn, từ đuôi mắt anh, một hạt nước âm thầm trượt dài, chảy xuống. Nó trượt nhiễu trên bầu má tròn căng nóng phừng, cảm tưởng rằng anh cũng mang một chút nặng lòng hằng ngày đeo bám mình. "Jungkook.. em nghĩ anh khá hơn sao?".Đôi mắt họ Jeon trừng rộng trước đôi mắt đã ngập đầy một tầng nước của họ Park, anh đổ gục trên vai cậu, lắc đầu. "Thế giới của anh cũng vậy mà, tất cả những gì anh trông thấy.. chỉ toàn là màu xám.".Jungkook chết đứng, cả người cậu hoàn toàn cứng đờ bởi những tiếng thút thít ngắt quãng đầy thương cảm, cậu không tin, hoặc cậu chẳng dám tin. Cậu không dám tin chàng trai vui vẻ và hoạt bát đó đã có một cuộc đời giống như cậu. Jeon Jungkook chợt thấy bản thân quá mềm yếu, tất cả những gì cậu phơi bày khi mượn nhờ men say chỉ là những đớn hèn khó vẽ thành hình. Phải rồi, Jungkook nói cậu sợ cuộc sống, cậu nói rằng cậu chẳng muốn bản thân có một đôi mắt chẳng thể biến thế giới trở thành rực rỡ, ấy nhưng cậu không biết rằng mình đang ở bên cạnh một người cũng mang những đau đớn giống như mình, nhưng anh ấy lại chẳng chút kêu ca, chẳng chút thể hiện bản thân đang ngập tràn thất vọng. "Em biết không, anh đã phải che đậy rằng anh là một kẻ có đôi mắt khác thường. Tất cả những màu sắc trong căn nhà này đều do anh đã bịa đặt ra. Anh chẳng biết gì cả, anh cứ cố tỏ ra bản thân là một người chẳng khác gì người bình thường hết. Anh đã ghen tị với đôi mắt tròn và trong của em, anh cũng luôn khát khao sẽ có một đôi mắt đẹp giống như em, còn em thì sao? Em thất vọng cái gì cơ chứ?".Jimin dần mất đi sự bình tĩnh của mình, chẳng mấy chốc mà mảng ướt trên vai anh đã thay bằng một phần áo đậm màu trên khuôn ngực cậu, anh thủ thỉ. "Jungkook, hãy yêu lấy chính mình, yêu tất cả ưu điểm lẫn khuyết điểm của mình, em hãy tự yêu em, như cách anh yêu em.".Những câu nói nứt toác, đau đớn đến rỉ máu, hai kẻ "mù lòa" trong thế giới của sắc màu đang ôm lấy nhau òa khóc bằng đau đớn của cả một đời dồn lại. Họ đã sống, và đã chết trong thế giới đó, chết trong một bãi máu xám từ cuống tim tràn tận ra ngoài. Phải rồi, họ giống nhau, giống nhau đến kỳ lạ, giống nhau đến mức mọi thương tổn, mọi đau đớn, mọi niềm yêu đều chẳng có điểm bất đồng.Tất cả những gì cả hai hằng che giấu đã bị phơi bày bởi hơi men, phơi bày trong một ngày đối với họ Jeon là tuyệt đẹp và đáng nhớ nhất trên cuộc đời, trớ trêu thay cũng là ngày cậu kể cho anh, người cậu thương về những mảng tối đen của một đứa trẻ mới lớn. Kỳ thực, Jungkook cảm thấy rượu bia đã cho cậu một chút động lực, một chút tinh thần để đương đầu với điều mà cậu luôn sợ hãi, Jungkook đã trưởng thành, trong mọi chiều không gian...
oOo
Cả hai cứ như vậy mà sống trong những êm đềm thời trẻ, không hiềm khích cũng chẳng xích mích, chia xa. Bình yên bên nhau, cùng nhau trải qua hàng tá mỏi mệt dồn trên vai mình, anh và cậu ở đây để cùng chia sẻ, chữa lành từng vết rách một.Với Jungkook, anh luôn luôn là một tấm gương để cậu noi theo, luôn là ánh sáng để đưa cậu ra khỏi đường hầm tăm tối. Cậu đã được nhìn thấy mọi gam màu của cuộc đời này, nhờ đôi mắt sáng của Park Jimin."Jungkook, thế nào rồi? Tra điểm chưa? Đỗ không?".Jimin vừa trở về nhà một cách tương đối ồn ào, anh giật phăng cánh cửa, vừa hổn hển vừa lớn giọng hỏi han mà người anh thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt kể từ lúc chạy từ trường về đây. Jungkook đã hoàn thành kì thi của mình, ngày hôm nay chính là một ngày định mệnh, ngày tra cứu kết quả trúng tuyển sau mười hai năm hết mình và cố gắng.Vừa nghe thấy giọng họ Park líu lo bên ngoài cửa, kẻ mặt căng như dây đàn ở bên trong đã giật thót mình đến chút nữa quăng cả chiếc máy tính trên giường rơi xuống đất. Jimin vội đến mức không thèm sắp xếp giày dép gọn gàng, không thèm quan sát những đồ vật ngổn ngang trên nền đất mà phóng thẳng đến nơi họ Jeon đang ngồi thu lu một cục với gương mặt đang xị ra nhăn nhó. Cậu gãi đầu. "Em còn chưa dám xem nữa, anh ơi lỡ em trượ..."."Suỵt". Jimin làm dấu, chèn ngay ngón tay ngắn ngủn của mình trước miệng cậu rồi lắc lắc đầu. "Cấm nói chuyện gở nghe chưa?".Nói rồi anh ngồi phịch xuống giường, thấy Jungkook hồi hộp như vậy, bản thân anh cũng chẳng rõ vì sao mà đột nhiên cảm thấy hồi hộp theo, nhìn cách Jungkook lề mề di chuột, Jimin vội đến mức chỉ muốn lập tức kéo phăng cái máy tính về mình để nhập số báo danh ngay lập tức."Nhanh lên.". Jimin gấp gáp.Jungkook căng thẳng. "Rồi ai mới là người đi thi vậy?".Cả hai người cùng nhau hồi hộp, nhịp thở của anh lúc này cũng nhiễu loạn chẳng kém gì Jungkook cả, hoặc thậm chí quãng đứt của nó còn nhiều hơn cả cậu nữa. Jungkook dùng một bàn tay che trên khung thông báo điểm, kì thực cậu cũng muốn tăng thêm một chút ít kịch tính trong giây phút gần như quan trọng nhất của cả cuộc đời người."Jimin, em mở nhé?".Cậu nói như thể đây không phải là việc của mình, hoặc chỉ đơn giản là cậu đang muốn vứt bớt sự lo lắng sang cho Park Jimin. Cả hai hồi hộp dán mắt vào màn hình máy tính như hai đứa trẻ con đang hiếu kì về một điều gì đó, đứa thì trưng ra đôi mắt lấp lánh, đứa lại há hốc miệng không dám động đậy. Jungkook nhấp chuột, và cú nhấp chuột ấy cảm tưởng rằng đã hoàn toàn chặn đứng nhịp tim của cậu chỉ trong phút chốc, cậu càng sợ, Jimin càng quyết tâm đẩy tay cậu ra khỏi cái màn hình nhỏ tí. Bàn tay họ Jeon dịch một mi li, cũng là lúc đôi mắt cậu căng ra ngần ấy, càng sợ lại càng muốn mở, sự tò mò có tác động lớn đến như vậy đấy."Jeon Jungkook...". Jimin chậm rãi đọc khi họ Jeon đã nhắm tịt mắt lại và quay đầu đi chỗ khác. "Mùng một, tháng chín, khoa đăng kí.. kiểm toán... trường Đại học Kinh Tế Seoul. Xin...".Giọng nói của anh đứt đoạn, và Jeon Jungkook cho rằng ấy chính là điềm xấu. Xin gì vậy? Xin chia buồn? Xin thứ lỗi? Tất cả những kịch bản tồi tệ nhất cho ngày hôm nay đều đã được họ Jeon biên soạn đầy đủ trong đầu. Tim cậu đập thình thịch như sấm nổ, còn anh thì hét lớn. "Xin chúc mừng bạn đã trúng tuyển!". Anh nhảy cẫng lên mà ôm chầm lấy cậu. "Jeon Jungkook! Nghe thấy gì không? Em làm được rồi! Jungkook làm được rồi!". Họ Jeon phút ấy cảm thấy bản thân có thể hét toáng lên vì vui sướng, cả cơ thể cậu dần thả lỏng, nhũn ra như một sự giải thoát cho những khối cơ co cứng suốt từ khi nhận thông báo kết quả cho đến giờ. Jimin ôm lấy cậu, xoa đầu họ Jeon như một lời khen dành tặng cho những ngày mà cậu đã hằng cố gắng. Jimin hào hứng. "Anh vui chết mất! Hay là tối nay mình nhậu đi, anh sẽ đi mua bia và soju, em chuẩn bị đồ nhắm nhé?".Jungkook gật gù, dịp vui vốn sẽ chẳng đến nhiều lần đâu, đã vui ắt sẽ phải vui cho thật đã. Cả hai buông nhau, kẻ chạy vào bếp, người xỏ luôn giày phóng thẳng ra ngoài, ngày tuyệt vời của cả hai đã đến từ hạnh phúc giản đơn của một người duy nhất. Cậu vui anh cũng cảm thấy vui, cả hai đều cảm thấy hôm nay là một ngày quá đỗi đặc biệt. Ấy là sự kì diệu của những tháng ngày gắn bó hay chăng?Jungkook lật đật chuẩn bị đồ ăn, nhưng chẳng hiểu vì sao ngày hôm nay cậu lại vụng về và lúng túng hơn thường ngày. Miếng thịt thái không đạt chuẩn, miếng to miếng nhỏ chẳng hề giống nhau, cắt dồi miếng ngắn miếng dài, gia vị cho vào muỗng to muỗng bé. Cậu cứ chuẩn bị tất cả mọi thứ trong một sự lóng ngóng khác hoàn toàn với Jungkook của những ngày trước đó. Cậu hôm nay thậm chí còn có thể cảm thấy miếng thịt có đôi chút đỏ tươi, cảm thấy rau giá lại mang chút màu xanh vô cùng nịnh mắt, và đột nhiên Jungkook lại cảm thấy rằng bản thân cậu vốn chẳng hề ghét màu xám đến vậy. Cậu cảm giác rằng hôm nay, những sắc màu u tối đó cũng trở nên rực rỡ biết nhường nào."Jeon!". Anh quay trở lại khi Jungkook đã đặt tất cả các nồi hầm lên bếp, Jimin chạy lon ton vào nhà với một túi lớn ngập đầy những lon bia va vào chai soju nhỏ kêu leng keng, trông anh vui đến vậy, niềm vui của Jungkook cũng đã được nhân lên nhiều lần lắm."Anh về rồi ạ?".Đôi khi trong căn nhà này, người lớn hơn phải mang họ Jeon, tên Jungkook mới đúng. Jimin tưng tửng như một em bé tinh quái chạy khắp từ nơi này đến nơi nọ, hào hứng chuẩn bị mọi thứ như thể đây là tiệc khao của chính mình.Cả hai ngồi vào bàn chè chén, dự án của Jimin cũng vừa mới hoàn thành, Jungkook thi xong đại học, dường như chẳng còn bất cứ thứ gì có thể cản họ say sỉn lần này nữa. Coi như quà tặng cho họ Jeon của Jimin sẽ là một bé trở thành người lớn đi xem nào?Vừa uống, cả hai lại vừa cùng nhau ôn lại từng chút kỷ niệm, nào là lần đầu tiên dọn về sống chung, lần đầu tiên cùng nhau ôn bài, cùng nhau học bài đến sáng. Những lần đầu tiên, luôn tuyệt đẹp và ngọt ngào đến khó tả, nhưng lại nặng lòng, lưu luyến mãi chẳng nguôi ngoai. Càng kể, Jungkook lại càng thêm một thoáng bồi hồi và nhung nhớ, tất cả những lần đầu tiên ấy đều thuộc về cậu, và anh.Cả hai ngồi kề bên nhau, cảnh nhậu nhẹt say xỉn vốn cũng chẳng còn quá xa lạ nữa, nhưng hôm nay, có một điều gì đó khiến họ Jeon cảm thấy không đúng lắm, Jungkook quay đầu, nhìn chăm chăm vào anh với cốc bia sủi bọt bởi một ly rượu trong đang chìm dần, đôi mắt cậu chợt nhiên sáng lên vì nụ cười tươi tắn nơi anh, trong đầu cậu chỉ lóe lên duy nhất một suy nghĩ, "trêu chọc anh ấy một chút thì sao nhỉ?".Người say thường nghĩ gì làm đó, đầu cậu vẽ ra cái gì, đôi môi cùng đều hóa nó thành sự thật chỉ trong gang tấc. "Anh, có ai từng khen anh đẹp trai miễn bàn chưa?".Jimin bụm môi tủm cười. "Kha khá?". Anh đá mày. "Và từ nay sẽ có thêm em.".Đôi khi Jimin dưới đôi mắt của cậu luôn tồn tại trong dáng vẻ hoạt bát và đáng yêu thế đấy, đã lâu lắm rồi cậu mới được gặp một chàng trai cười nhiều đến vậy, nụ cười của anh đã ươm mầm sự sống trong trái tim Jungkook, ươm mầm những giấc mộng không màu trong tâm trí giản đơn từ một đôi mắt đơn sắc đầy hỗn loạn. Họ Jeon gật gù. "Ừm, đúng rồi, thêm em nữa, anh đẹp lắm Jimin.".Và anh chẳng thể trả thêm bất cứ thứ gì cho cậu, ngoài nụ cười mà Jungkook yêu thương nhất trên đời này, tất nhiên là thêm cả một lần rót bia đầy ngập cho tới miệng ly.Ngà say, Jungkook trong bất kể một màn chơi men nào đều sẽ là kẻ thua cuộc, đô nửa ly như cậu mà nói gặp phải Jimin quả là tích đen ba đời. So với Jungkook, gọi anh là thần cồn cũng chẳng có gì quá quắt cả. Anh uống liền tù tì vài cốc, trông anh như một tên bợm rượu đã lâu ngày không gặp lại thứ nước cay này. Cậu nhấp một ngụm, anh tu cả cốc, chênh lệch đến vậy mà họ Jeon vẫn là người đổ gục trước tiến."Đắng quá, nhưng em muốn uống nữa.". Mấy đứa say thường hay lèo nhèo như vậy đấy, cứ không biết điểm dừng lại cứ vậy mà lao vào uống thêm, càng uống lại càng có hứng uống nhiều thêm nữa. Kể cũng lạ, không muốn được say bình thường, say là phải nát bét, ăn nói lung tung mới vừa lòng hay sao?"Jimin, uống nữa đi, sao anh.. hức.. ợ... dừng lại?".Anh phụt cười, vỗ vỗ vào má Jungkook. "Dừng lại đi ông tướng, bắt đầu vớ vẩn rồi đó nha?".Jungkook gà gật, gật đến nỗi gục cả đầu trên bờ vai anh. Mềm mại, nhưng cũng thực vững trãi. Họ Jeon nhắm nghiền mắt, tất cả những gì mà cậu có thể cảm nhận được chỉ là mùi hương thoang thoảng của Jimin, cậu không cần đến mắt cho phút giây này nữa, cậu không cần trông thấy Jimin xám ngoét dưới đôi mắt của mình nữa. Jimin, anh đẹp đến vậy mà, gương mặt anh nao lòng đến vậy mà? Đôi mi anh cong đến vậy mà, bờ môi anh bóng mọng đến vậy mà? Cớ sao nó lại mang một màu đen xám xấu xí như thế? Tại sao Jungkook vĩnh viễn không thể được trông thấy anh cùng với bao sắc màu? Tại sao Jungkook tại bị những thứ tuyệt đẹp ấy khước từ cơ chứ?"Jimin...". Cậu thì thầm như nức nở."Hửm?". "Em không muốn như thế này nữa đâu.". Kẻ say chợt nhiên bật khóc.Jimin hoảng hốt đưa mắt nhìn người đang úp mặt trên vai mình khóc nức nở, cậu cứ liên tục lắc đầu, liên tục nói rằng bản thân không muốn tiếp tục như thế này nữa. Nhưng như thế này là như thế nào? Cậu đang muốn tỏ bày điều gì khi những tiếng nấc thậm chí đã che khuất gần hết tông giọng vụn vỡ đó."Cứu em với, em không muốn, không muốn đâu...".Jimin phó mặc đôi vai của mình cho Jungkook tựa vào, vai anh nặng trĩu nỗi buồn không tên của Jungkook, đựng đầy cả những giọt nước đã thấm ướt cả một bên vai áo đến sậm màu. Anh chậm chạp vươn bàn tay nhỏ của mình tới chạm khẽ lên những sợi tóc đang phủ kín một bên mặt cậu, Jimin dịu giọng. "Sao vậy hửm? Sao lại khóc? Có chuyện gì nói cho anh nghe xem nào.".Jeon Jungkook nấc nghẹn, phần nhỏ vì khóc, phần nhiều vì say. Cậu khi ấy chỉ biết nhắm tịt mắt lại mà nức nở. "Em sợ lắm, em không muốn mở mắt ra thêm một lần nào nữa.".Anh thở dài. "Đừng nói vậy chứ...". Jimin cười khổ. "Nếu em giống như anh.. em sẽ hiểu rằng việc có một đôi mắt sáng hạnh phúc đến thế nào.".Cậu nhoẻn cười, ngay cả khi gương mặt đã ngập đầy nước mắt. "Nếu anh giống như em, anh sẽ chẳng nói vậy đâu."."Rốt cuộc là chuyệ...".-
"Jimin ơi.. nắng của em màu xám.".Tiếng khóc nấc của cậu chợt nhiên im bặt, đôi mắt đỏ hoe của một kẻ ngấm men nương đôi mắt mình về phía anh mà nức nở trong sự tuyệt vọng đã đeo bám cậu suốt hơn mười tám năm trời. "Anh ơi, tất cả những gì em nhìn thấy được, chỉ toàn là màu xám. Em chưa một lần được nhìn thấy làn da của anh, chưa một lần được nhìn thấy gò má của anh, chưa từng biết ngày hôm nay anh mặc bộ đồ màu gì, em cũng chưa từng biết những thứ xung quanh em có gì nhiều hơn màu xám.".Cậu nhắm tịt mắt cùng hàng mi đã nặng trĩu nỗi sầu cay, càng nói càng vụn vỡ, càng nói càng bộn phần tan nát. "Đã mười bảynăm em phải sống trong sợ hãi, mười bảy năm em ngủ mà chẳng dám thức dậy, em chỉ biết tên của các màu sắc theo lời kể của mẹ...". Jungkook nức nở. "Em thậm chí còn không biết chúng thật sự trông như thế nào nữa.".Jimin cười nhoẻn, từ đuôi mắt anh, một hạt nước âm thầm trượt dài, chảy xuống. Nó trượt nhiễu trên bầu má tròn căng nóng phừng, cảm tưởng rằng anh cũng mang một chút nặng lòng hằng ngày đeo bám mình. "Jungkook.. em nghĩ anh khá hơn sao?".Đôi mắt họ Jeon trừng rộng trước đôi mắt đã ngập đầy một tầng nước của họ Park, anh đổ gục trên vai cậu, lắc đầu. "Thế giới của anh cũng vậy mà, tất cả những gì anh trông thấy.. chỉ toàn là màu xám.".Jungkook chết đứng, cả người cậu hoàn toàn cứng đờ bởi những tiếng thút thít ngắt quãng đầy thương cảm, cậu không tin, hoặc cậu chẳng dám tin. Cậu không dám tin chàng trai vui vẻ và hoạt bát đó đã có một cuộc đời giống như cậu. Jeon Jungkook chợt thấy bản thân quá mềm yếu, tất cả những gì cậu phơi bày khi mượn nhờ men say chỉ là những đớn hèn khó vẽ thành hình. Phải rồi, Jungkook nói cậu sợ cuộc sống, cậu nói rằng cậu chẳng muốn bản thân có một đôi mắt chẳng thể biến thế giới trở thành rực rỡ, ấy nhưng cậu không biết rằng mình đang ở bên cạnh một người cũng mang những đau đớn giống như mình, nhưng anh ấy lại chẳng chút kêu ca, chẳng chút thể hiện bản thân đang ngập tràn thất vọng. "Em biết không, anh đã phải che đậy rằng anh là một kẻ có đôi mắt khác thường. Tất cả những màu sắc trong căn nhà này đều do anh đã bịa đặt ra. Anh chẳng biết gì cả, anh cứ cố tỏ ra bản thân là một người chẳng khác gì người bình thường hết. Anh đã ghen tị với đôi mắt tròn và trong của em, anh cũng luôn khát khao sẽ có một đôi mắt đẹp giống như em, còn em thì sao? Em thất vọng cái gì cơ chứ?".Jimin dần mất đi sự bình tĩnh của mình, chẳng mấy chốc mà mảng ướt trên vai anh đã thay bằng một phần áo đậm màu trên khuôn ngực cậu, anh thủ thỉ. "Jungkook, hãy yêu lấy chính mình, yêu tất cả ưu điểm lẫn khuyết điểm của mình, em hãy tự yêu em, như cách anh yêu em.".Những câu nói nứt toác, đau đớn đến rỉ máu, hai kẻ "mù lòa" trong thế giới của sắc màu đang ôm lấy nhau òa khóc bằng đau đớn của cả một đời dồn lại. Họ đã sống, và đã chết trong thế giới đó, chết trong một bãi máu xám từ cuống tim tràn tận ra ngoài. Phải rồi, họ giống nhau, giống nhau đến kỳ lạ, giống nhau đến mức mọi thương tổn, mọi đau đớn, mọi niềm yêu đều chẳng có điểm bất đồng.Tất cả những gì cả hai hằng che giấu đã bị phơi bày bởi hơi men, phơi bày trong một ngày đối với họ Jeon là tuyệt đẹp và đáng nhớ nhất trên cuộc đời, trớ trêu thay cũng là ngày cậu kể cho anh, người cậu thương về những mảng tối đen của một đứa trẻ mới lớn. Kỳ thực, Jungkook cảm thấy rượu bia đã cho cậu một chút động lực, một chút tinh thần để đương đầu với điều mà cậu luôn sợ hãi, Jungkook đã trưởng thành, trong mọi chiều không gian...
oOo
Nắng đã ngập đầy trên cửa sổ, song hành cùng một màn trời xanh lơ đẹp tựa như tranh vẽ, Jungkook chậm rãi mở mắt, chớp chớp vài cái vì đôi mắt khô nhừ sau trận say bí tỉ, mi mắt cậu khi ấy vô lực, nặng trĩu như bồng theo cả một tấn cùm nặng. Cậu luôn sợ hãi khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc mà mi mắt cậu chỉ mới kịp căng khẽ ra đã vội thu về những mảng u tối. Jungkook mở mắt, nhưng phần nào chẳng còn sợ nữa, cậu đã sẵn sàng đương đầu, sẵn sàng mở rộng lòng mình với sắc xám mà cậu từng đem lòng thù hận.Họ Jeon lấy hơi để mở mắt, sẵn sàng chào đón tất cả bằng một nụ cười, nhưng hôm nay có gì đó khác lạ. Ánh sáng vàng tươi đang dịu dàng chiếu vào căn phòng nhỏ qua khung cửa sổ với tấm rèm kẻ xinh xắn, không còn là màu xám u tối mà cậu đã buộc phải làm quen thuộc suốt mười bảy năm qua. Bức tường trước mắt cậu đã chẳng còn nhạt nhòa mờ đục, thay vào đó là một màu bơ nhạt xinh xắn đến lạ kỳ. Tấm ga trải dưới nền đất đã không còn đơn điệu như những ngày trước đó, chúng đã chuyển sang sắc xanh quá đỗi ngọt ngào. Jungkook bật tung khỏi giường, có cảm giác tim mình đập mạnh như thể một điều gì kỳ diệu nào đó vừa mới xảy ra.Jungkook đảo mắt để tìm kiếm Jimin trong một thế giới như thể trong giấc mơ mà cậu không bao giờ muốn tỉnh lại. Anh nằm đó, cùng làn da hồng hào mà cậu khao khát được trông thấy biết bao lâu nay. Cuối cùng cậu cũng đã được biết màu hồng, màu đỏ, màu vàng trông như thế nào, biết được màn trời đẹp đẽ ngoài kia thực sự có gì đó ngoài màu đen u tối.Jungkook thấy cổ họng mình nghẹn bứ lại, nước mắt ậng lên, lâng lâng như thể vẫn còn đang miên man trong cơn say của đêm ngày hôm trước. Họ Jeon đã dụi mắt đến mấy lần, dụi đến mức đôi mắt nhèm đi vì nước mắt. Cậu nhảy cẫng và lập tức gọi Jimin tỉnh dậy bằng tất cả sự hồ hởi của mình."Jimin! Anh ơi! Dậy đi, dậy ngay đi.".Cậu muốn khoe điều này với Jimin hơn bất cứ điều gì. Anh xoay người chậm chạp mở mắt, và Jimin lại chợt giật nảy mình như những gì mà cậu vừa biểu hiện. Họ Jeon quỳ cạnh bên anh, cậu run rẩy. "Jimin! Anh cũng thấy mọi thứ như em mà, đúng không?" Jungkook nói trong những tiếng run run đứt ra từng khoảng, dường như không thể kiềm chế nổi sự kích động đang biểu hiện bằng tất cả đường nét trên gương mặt.Jimin run rẩy đưa hai tay ra trước mắt anh, cái màu xám quen thuộc kia đã trốn đi đâu mất rồi? Cớ sao những gì anh thấy lại ngập đầy trong màu sắc?"Anh có... thấy gì kỳ lạ không? Thế giới này..." Jungkook nghẹn ngào nhìn đôi mi Jimin trào nước, vì quá khó để diễn tả sự thay đổi kỳ diệu này. "Nó có... màu sắc mà, phải không anh?"Jimin hít lấy một hơi thật dài, anh chậm rãi gật đầu. "Đúng, Jungkook... anh...".Cả hai im lặng, và không cần lời nói nào nữa, họ đều hiểu điều gì đã xảy ra. Cả đời họ sống trong một thế giới u ám, không màu sắc, và họ đã ngu ngốc tưởng rằng đó chính là tất cả. Nhưng nay, điều mà họ luôn nghe nhưng không bao giờ dám tin, điều mà họ thậm chí đã từ bỏ hy vọng, ánh dương, đã mang sắc màu của riêng nó kia rồi.Jungkook nhớ lại từng khoảnh khắc họ trải qua cùng nhau suốt những tháng ngày qua, khi mà cả hai cùng nhau vui vầy giữa một mái nhà nhỏ. Những buổi chiều cùng nhau thảo luận về đề thi tốt nghiệp, những lần cười nói đến tối khuya, hay cả những khoảnh khắc yên lặng chỉ có hai người với đống bài tập, luận văn chất cao thành nói. Chưa một lần nào cậu dám nghĩ Jimin lại có thể là một nửa của mình, người mang lại cho cậu điều kỳ diệu này."Jimin, em chỉ có thể nhìn thấy màu sắc khi người em thích đáp lạ..."."Jeon, anh biết."."Jimin," Jungkook thì thầm. "Anh nghĩ đi... có phải chúng ta..."Jimin chỉ gật đầu.Trái tim Jungkook đập mạnh hơn, cảm giác còn hơn cả khi đôi mắt cậu đã trở về trạng thái bình thường. Có lẽ bây giờ, họ không cần phải nói ra thêm một điều gì hơn, bởi vì tất cả đã rõ ràng, như cách những sắc màu kia phân định. Định mệnh đã dẫn dắt họ gặp nhau, và giờ, thế giới của họ không còn là sắc xám đựng chật u hoài như những ngày xưa kia nữa.Thế giới của cậu, và anh bỗng trở nên sống động, đẹp đẽ theo một cách mà họ chưa từng tưởng tượng. Thế giới này giờ đây tràn ngập màu sắc, và người ở bên cạnh làm cho nó trở nên rực rỡ hơn tất thảy. Ra là mọi thứ thực sự trông như thế này sao? Ra là căn phòng của anh chỉ toàn những gam màu trầm tối giản, nó khác xa với tưởng tượng của cậu, khác xa với những gì mà họ Jeon đã tự mình trưng vẽ trong kho tàng trí não.Jimin cười. "Thế giới của em có màu gì? Jungkook?".Cậu lắp bắp. "Thế giới của em... không, em không biết, vậy còn anh, thế giới của anh có màu gì vậy, Jimin?".Anh tựa đầu trên vai họ Jeon, cười như nắc nẻ. "Thế giới của anh... có màu của tình yêu.".Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com