TruyenHHH.com

Kookmin Cuoi Em Co Duoc Khong

Gia đình Jungkook vừa rời khỏi, mẹ Jimin ngồi phịch xuống ghế, mắt ươn ướt rầu lo

- Chuyện này là thế nào ? Khi không lại yêu đương. Mà sao lại là con trai với nhau cơ chứ ? Em không hiểu được mình àh !

- Anh nghĩ họ đùa. Nhưng không ai lại đùa như vậy. Đây là chuyện thật, đang xảy ra với gia đình mình !

- Jimin nó còn trẻ, có khi nào nó ngộ nhận không ?

- Anh không biết. Gọi con về đã !

- Để em gọi nó ! - mẹ Jimin giành lấy điện thoại từ tay chồng

- Không, để anh ! Em làm nó hoảng nó lại trốn biệt thì khổ lắm. Coi như chưa biết gì đi, giữ được nó ở nhà đã !

- Em biết rồi, anh mau gọi cho con đi !

Mẹ Jimin bấm vào tên cậu nhóc nhỏ rồi chuyển máy qua cho chồng, bà ngồi sát bên, ghé tai vào nghe ngóng

- Sao nó không nghe máy ? - mẹ Jimin sốt ruột khi điện thoại đã đổ lên hai hồi chuông

-  Em yên nào !

...............

- Vâng ! Con nghe đây mẹ ! - Jimin hồn nhiên vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà mình

- Là bố đây, Jimin của bố đang ở đâu đấy ?

- Con........đang bên ngoài ạh ! - Jimin lúng túng trả lời

- Àhhh.....ừhm.......con ổn chứ ?

- Con ổn. Bố sao thế ạh ?

- Àh......bố nhớ con nên hỏi thăm thôi. Cuối tuần về nhà nhé, bố mẹ nhớ lắm !

- ...........

- Jimin, con có ở đó không ?

- Dạ.....con đây.....con được nghỉ học, cuối tuần sẽ về ạh !

- Tốt, bố mẹ đợi ! Jimin àh.......ăn uống nhiều vào ! Bố mẹ thương con !

- Mẹ đây, con muốn ăn gì, cuối tuần mẹ nấu cho con ! - mẹ Jimin lo lắng không chịu được nên giành lấy điện thoại

- Không cần đâu mẹ. Mẹ nấu gì con cũng thích mà ! - Jimin bật cười vì sự quan tâm thái hóa của mẹ

- Gà hầm sâm nhé ! Mẹ sẽ nấu thật nhiều ! Con hãy tự chăm sóc mình tốt nhé !

- Hôm nay bố mẹ làm sao đấy ạh ? Con vẫn ổn mà !

- Không có gì đâu. Mẹ con bị ốm nên nhõng nhẽo đấy. Đừng lo.

- Mẹ ốm sao đấy ạh. Tối qua nói chuyện với con vẫn khoẻ mà ?

- Cảm vặt ấy mà. Thôi nhé, bố mẹ có việc tí. Cuối tuần gặp lại !

- Vâng ạh ! Bố chăm sóc mẹ giúp con ! Tạm biệt bố mẹ !

Bố Jimin cúp máy rồi thở phào quay qua nhìn vợ, cả hai ông bà đều nhẹ nhõm khi đã dụ được con trai trở về. Hôm nay là thứ năm, đếm ngược hơn một ngày nữa là sẽ được gặp đứa con trai quý báu của mình.

*********

Jimin đang ở khá gần nhà mình, cách chỉ một giờ đi xe, cậu nhóc nhỏ xin dừng chân tá túc tại ngôi chùa nhỏ, muốn tịnh tâm để suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra với mình, với mọi người xung quanh. Hàng ngày ở đây, ngoài lúc phụ giúp các sư thầy quét sân, trồng rau và những việc linh tinh khác, thì Jimin còn được nghe kinh phật mỗi ngày. Không gian nơi đây rất thanh tịnh, làm tâm hồn cậu nhóc nhỏ cũng nguôi ngoai đi nhiều phần. Lâu rồi Jimin không về nhà, cuối tuần này cũng thích hợp để có thể gặp được bố mẹ, trở về tổ ấm thân thương của mình.

**************

Jimin đứng trước cổng, lấy một hơi dài tự động viên rằng bản thân nên phấn chấn, tươi tỉnh lên, khổng thể để lộ bất cứ biểu hiện gì không ổn lên trên mặt mình. Nhẹ nhàng ấn chuông cửa từng tiếng, lát sau đã thấy mẹ tất tả ra mở cổng

- Sao mẹ không mở bằng điều khiển, chạy ra đây làm gì ? - Jimin phàn nàn

- Đưa đây mẹ xách giúp, vào đi con !

- Con lớn rồi, không còn nhỏ đâu, để con tự xách, vào thôi mẹ ! - Jimin một tay giành lại balo của mình, một tay ôm vai mẹ vào nhà

Jimin cởi giày cất lên tủ, đem balo thảy lên bộ ghế gỗ, mắt nhìn quanh nhà tìm kiếm

- Bố đâu ạh ?

- Vừa ngoài vườn vào, đi tắm rồi. Con ngồi nghỉ đi, có dưa lưới mẹ để trên bàn, ăn đi con !

- Mẹ còn làm gì thế ạh ? Không lên ăn với con ! - Jimin ngồi gác chân lên bàn, vớ lấy cái điều khiển bật tivi lên xem ca nhạc

- Mẹ làm đồ ăn cho con chứ còn làm gì được. Sắp xong rồi, con đói bụng chưa ?

- Con đói rồi ! - Jimin lắc lắc hai bàn chân, người ườn dài ra chăm chú xem tivi, miệng nhóp nhép mấy miếng dưa lưới mát lạnh

Bố Jimin ra phòng khách, thấy thằng con trai quý báu đang nằm ngả ngớn, đôi chân thon dài gác ra đến tận bàn trà, đã thế còn ngoe nguẩy không một chút ý tứ, miệng thì ngồm ngoàm phùng ra cả hai bên má. Ông lắc đầu chậc lưỡi, tiến lại vỗ mạnh lên đôi chân cậu nhóc nhỏ.

- Kìa bố ! - Jimin phụng phịu vì bị bố đánh

- Còn thái độ àh ! Không còn nhỏ nữa đâu con ạh. Ý tứ một chút. Sau này còn về ở với người ta !

- Ở với ai ạh ?

- Ờh........thì bây giờ không phải đang ở nhà người ta sao !

Jimin rướn cổ nuốt miếng dưa lưới xuống cổ họng, miếng dưa mát lạnh ngọt ngào bỗng dưng gai góc, vướng víu khó trôi. Jimin rụt rè nhìn xem sắc mặt của bố, có chút chột dạ nên không dám ý kiến gì.

- Mời hai bố con dùng cơm, muộn rồi ! - mẹ Jimin nói vọng lên phòng khách

- Ngon thật ! Con thích gà lắm ! Không ai tuyệt vời bằng mẹ !

- Thật không ?

- Con nói thật, mẹ là nhất !

- Haizzz......chỉ sợ sau này yêu ai rồi, lại không nhớ đến cái thân già này nữa !

Cậu nhóc nhỏ ho khù khụ, văng cả miếng thịt gà xuống bàn, mặt đỏ lên bừng bừng vì câu nói bóng gió vừa rồi. Mẹ Jimin khẽ lườm một cái rồi thở dài, đưa cho cậu vài tờ khăn giấy lau miệnh. Bố Jimin tằng hắng với vợ, bà hiểu ý nên dằn lòng không nói nữa, lo lau dọn lại chỗ con trai vừa sặc ra.

- Đừng để tâm lời mẹ, đang bệnh nên làm nũng với bố con mình đấy ! - bố Jimin vả lã

- Mẹ chưa khỏi sao ạh ?

- Khỏi rồi, có con trai cưng về nhà nên khỏi rồi ! - mẹ Jimin trở lại vui vẻ như mọi ngày

- Ăn đi không nguội mất. Ăn rồi còn nghỉ ngơi nữa Jimin !

Buổi trưa diễn ra vui vẻ, bố mẹ Jimin không hề đá động gì đến chuyện riêng tư của cậu. Họ không muốn phá hỏng khẩu vị của Jimin vì trông cậu nhóc nhỏ có vẻ hốc hác xanh xao lắm rồi. Chuyện còn lại để sau hẵng nói. Bữa trưa kết thúc, Jimin ăn xong no nê thì xin phép bố mẹ lên phòng nghỉ trưa.

Vừa vào phòng đóng kín cửa, nụ cười trên môi liền vụt tắt, Jimin uể oải đổ nhào xuống giường nằm im nhắm mắt. Gặp bố mẹ tuy thật lòng vui lắm, nhưng sâu trong tim vẫn có gì đó đang âm ỉ giết chết cậu nhóc nhỏ từng ngày.

Jimin lại nhớ Jungkook, không biết giờ này anh đang làm gì, ăn uống có tốt không, có đang nhớ đến mình không. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má, tay Jimin bấu chặt tấm ga giường, nghẹn ngào nuốt từng tiếng nấc xuống cổ họng.

Jimin muốn buông xuôi hết tất cả để ào vào lòng Jungkook, muốn vứt hết mọi ánh nhìn đang đổ dồn vào đôi trẻ để hét lên rằng em yêu anh. Cậu nhóc nhỏ không muốn mất Jungkook, muốn được ích kỉ cho bản thân mình nhưng lại nhớ đến anh mắt hy vọng cũng như cái thở dài thườn thượt của bố mẹ Jungkook. Jimin nghĩ đến nỗi thất vọng tràn trề đang hiện rõ lên khuôn mặt họ, cảm thấy dằn vặt với những gì mà mình đã gây ra cho gia đình của người yêu.

Còn bố mẹ Jimin, họ sẽ đau lòng đến dường nào, cũng sẽ thất vọng như bố mẹ của Jungkook vậy. Mặc cảm tội lỗi bủa vây, lương tâm bị dày xéo dằn vặt, nó cứ kéo cậu nhóc nhỏ ngày một rời xa vòng tay Jungkook. Jimin hèn nhát trốn tránh, cậu thu mình lại co ro rồi thiếp đi lúc nào không biết với mớ hỗn độn nơi trái tim yếu đuối của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com