Kookmin Chuyen Gi Vay Troi
10Còn chưa đợi Jimin nâng giọng lên một chút để biểu thị dấu hỏi cuối câu, kẻ kia đã tông Jungkook vào cửa để bỏ chạy. Nào ngờ Jungkook nhanh hơn một bước tóm lấy lưng áo của hắn, giật mạnh một cái khiến hắn đập người vào bức tường phía sau. Jimin hoàn toàn shock. Bình thường khép nép như con gà ốm, cho dù đôi khi vô tình phát hiện ra Jungkook có chút cơ, nhưng ngoại trừ bê sách rồi bê ghế ra cũng chưa từng thấy cậu dùng sức lần nào."Mày không có lượt ra đòn.""Đủ rồi, Jungkook!"Kẻ bị ném vẫn chưa đứng lên được sau cú va chạm. Jungkook thu chặt nắm đấm tiến về phía hắn, móc một đường cung cực kỳ đẹp mắt hạ xuống... mặt Jimin. Ăn một cú này làm Jimin váng cả đầu óc. Sau cơn đau giật bay hồn thì là cảm giác tê tái từng hồi, bên má chậm rãi nóng bừng lên, vị sắt tràn ngập trong khoang miệng. Shift! Jimin rủa thầm. Nếu không vì tình huống quá gấp gáp, anh đã kịp lựa chọn vị trí hứng đòn phù hợp rồi. Chỉ tại Jungkook quá nhanh, anh chạy không lại máu điên của cậu ta."H...Hyung!"Trong lòng Jimin tiếp tục rủa: Biết gọi hyung sao không biết nghe lời!? Người nông nổi là cậu nhưng người trả giá lại là tôi? Shift!Jungkook vội kéo anh sang một bên, bàn tay cậu hơi run đỡ anh ngồi, đôi mắt nóng bừng ngập ngụa trong đau xót quan sát kỹ vết thương trên mặt anh."Đừng nói là vẫn chưa xong nhé?"Jimin cử động lại cơ hàm, lập tức bị cơn đau tê tái làm cho ứa nước mắt. "Anh từ từ thôi, để em xem thế nào đã."Jimin để mặc Jungkook soi chỗ này đến chỗ kia, há miệng cho cậu kiểm tra vết thương tứa máu trong miệng. Lúc này, kẻ vẫn chật vật trong cơn choáng váng mới có thể nhận thức những gì đang diễn ra. Hắn hơi khiếp đảm nhìn bộ dạng lo lắng như con thỏ vô hại của kẻ vừa định đánh chết mình, cảm giác lạnh lẽo từ lồng ngực lan ra thấm đẫm đôi mắt hắn. Hắn đã xây cho chính mình một cái vỏ ngang tàng đáng sợ để che đậy và bọc kín nội tâm dễ sợ hãi của bản thân. Nhưng Jeon Jungkook là kẻ điên thực sự mà hắn không thể ngông cuồng "múa rìu" trước mặt cậu chỉ để giành lấy thứ tự tôn hắn muốn. "Có rách vài vết nhỏ, tụ máu một ít, chân răng cũng chảy máu..." Jungkook tắt đèn flash điện thoại, âm giọng run run vừa như lo lắng, vừa như còn chưa nguôi cơn giận."Tại sao anh lại đỡ cho hắn?""Vì bạo lực không tốt chứ sao." - Jimin nửa đùa nửa thật ngoan ngoãn giải thích, lại đưa tay chùi đuôi mắt dính nước: "Đi ăn đi, anh đói sắp chết rồi.""Jimin!!"Jungkook phẫn nộ hét lên, lồng ngực bỏng rát đau đớn, phập phồng từng hơi thở nặng nề."Rốt cuộc tại sao!? Em thật sự không hiểu nổi anh nữa."Hơi ấm trong đôi mắt mà Jimin cố gắng duy trì cuối cùng bị dáng vẻ này của cậu xé xuống. Cố gắng hoà hảo, cố gắng thân thiện, vì lời hứa của cậu nứt vỡ mà dịu dàng của anh cũng chẳng thể tiếp tục vận hành.Jimin lạnh lùng nhắc nhở:"Hyung..."Nghe được chữ này, Jungkook bật cười chua xót, nước mắt lập tức tràn ngập vành mi thi nhau rơi xuống. Anh dịu dàng với cả thế giới, nhưng chỉ khắc nghiệt với mỗi mình cậu. Có người đã nói với cậu rằng việc yêu một người nào đó là chuyện cá nhân, không thể cấm cản. Nhưng ngay cả quyền được yêu anh theo cách đầy tôn trọng nhất, ngay cả khi lời yêu còn chưa chạm tới cổ họng cậu thì Park Jimin đã lạnh lùng lôi nó ra và chôn vùi nó dưới gót chân anh. Trong khi một kẻ đã mang trên mình những cảm xúc tồi tệ nhất và rồi hết lần này tới lần khác hãm hại anh, thậm chí anh đã có thể mất mạng nếu cú đánh vào gáy sáng nay đủ mạnh. Nhưng anh vẫn không tính toán với hắn, lại so đo một chữ "hyung" vào lúc trái tim cậu thậm chí còn không đủ khả năng để tự mình bình tĩnh. Tại sao anh lại tàn nhẫn với cậu như vậy?"Chuyện đó... lúc này quan trọng vậy sao?"Jungkook cười lạnh. Cậu thực sự bị lạnh lùng của anh đóng băng rồi. Đến mức tâm hồn cũng nứt vỡ, tràn ra đôi mắt những vết nứt từ cõi lòng đã chết lặng. "Em, Jeon Jungkook, không xứng đáng bị anh đối xử như vậy."Thiếu niên rời đi mang theo tức giận và nỗi ấm ức tràn ngập viền mi. Jimin nhìn gót chân cậu khuất sau cạnh tường, đáy mắt tối tăm quay lại nhìn cái người vẫn đang dựa vào tường sau cú va đập:"Mày có biết mày vừa đủ tiêu chuẩn để tham gia một cuộc thi không?"Hắn không trả treo thách thức như mọi lần, có lẽ bởi vì ánh mắt anh quá sắc lạnh, dường như còn ác liệt hơn cái người vừa mới rời đi."Đề bài là Bị cáo cố ý giết người."Kẻ kia run rẩy một trận. Khỏi phải nói, trường cao trung hàng top này không phải dễ vào, ba mẹ hắn yêu cầu rất cao ở hắn. Hắn nào ngờ mảnh chai kia có thể đem tới rắc rối lớn thế này. Nếu hắn dính vào tù tội, chưa cần đến lượt Jimin, ba hắn nhất định sẽ đánh chết hắn để giữ gìn thanh danh cho gia tộc.Hắn vội vàng cựa mình van xin, từng giây qua đi lại tự trút xuống từng mảnh mặt nạ đã vỡ:"Ji...Jimin... Không phải tao... Tao không cố ý đâu...""Tất nhiên, nếu trình độ học vấn của mày đủ vượt trội, mày chẳng cần đi thi nữa làm gì."
11Jungkook rời khỏi club, sải chân trên con đường được đèn neon thắp sáng rực rỡ. Cơn gió mùa đông rét buốt mang theo hơi nước từ sông Hàn thổi tới, dường như sắp đóng băng trái tim cậu. Ấm ức không nơi chất chứa, tức giận cũng chẳng biết để vào đâu. Jungkook chỉ đành chạy băng băng trên vỉa hè trải dọc bờ sông.Tiếng còi xe và tiếng nói chuyện, tiếng xe đạp chạy trên vỉa hè rộng lớn, trong mớ âm thanh hỗn tạp, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình.Jungkook dừng bước, quay lại nhìn Jimin cầm theo áo khoác chạy tới."Đừng chạy nữa, xin em đấy! Anh sắp xỉu rồi!"Jungkook mím môi, lần nữa rưng rưng nước mắt. Vốn dĩ đã nhịn được, một góc trong tim dù có yếu mềm bao nhiêu cũng đã nhịn được. Nhưng chỉ vì anh - người cai trị vùng đất ấy xuất hiện và hướng đôi mắt về phía cậu, mọi bức tường phòng thủ vừa cố gắng dựng nên liền sụp đổ, bao nhiêu uất ức cứ như vậy ùa ra.Cậu vừa rất giận kẻ đó cũng vừa giận anh, mặc kệ nước mắt rơi hay sống mũi sụt sùi vẫn dỗi nói:"Không phải anh nên về nhà à? Việc của anh xong rồi còn gì?"Được rồi, thật ra cũng khá cảm động.Jimin bối rối dụi mũi, hơi ngớ người vì Jungkook chưa giận anh bao giờ. Nhưng anh biết cái cậu này ấy à, chỉ cần dỗ vài câu là xong ngay."Việc của anh là em cơ." Jimin dịu dàng như khi chăm sóc đứa em nhỏ Jihyun, hơi nhón chân khi khoác áo cho cậu."Hắn là một con chó điên, cắn được rồi sẽ không bao giờ nhả." Có phải gió đã ngừng thổi? Có phải vừa rồi là làn khí nóng bất chợt giữa mùa đông hay ô tô của ai đó vừa đi ngang qua với cửa sổ xe mở và rải rác hơi ấm? Jungkook mong mình có thể tìm được lý do nào đó đủ an toàn mà không phải là Jimin gần kề khiến trái tim cậu nóng bừng, khiến lồng ngực như được sưởi ấm và xung quanh không còn hơi lạnh nữa.Anh nhét tay cậu vào tay áo khoác, hoàn toàn ân cần giống như chăm trẻ con, sau đó còn khoá kéo kín kẽ tận cằm."Đáng lý em nên hỏi anh có định trả đũa hắn không trước khi tranh phần mà anh thích nhất."Jungkook rốt cuộc phì cười. Mơ hồ có cảm giác như Jimin đang dỗ ngọt mình ấy. Nhưng cái lý lẽ khác thường kia, với tính cách cũng chẳng bình thường mấy của anh, cậu không cãi được."Anh chỉ dỗ em thôi đúng không?""Anh chỉ nói những gì anh nghĩ." - Jimin chớp chớp mắt, bày tỏ cưng nghĩ nhiều rồi: "Nhưng em nói thế cũng có vài phần đúng."Jungkook cau mày."Đáng lý anh sẽ không nói kế hoạch của mình với ai, nhưng vì dỗ cho em không khóc nữa nên anh mới nói."Jungkook hít mũi, nghe xong cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn.Kẻ đâm sau lưng nọ đã có sẵn vài bản kiểm điểm trong thời gian học cao trung nhờ Jimin trình bày với thầy cô giáo, có thể nói "đống giấy lộn mà không ai coi ra gì" ấy là một "bước đệm" không nhỏ đủ để hắn nhảy thẳng lên vành móng ngựa. Nhưng nhờ Jimin "dẫn đường chỉ lối", hắn thật sự sử dụng học vấn của mình mà tự kiểm điểm, sau đó còn chủ động xin lỗi, tham gia vào fangroup trên mạng xã hội của Jimin và ghi tên mình vào hàng ngũ fanboy nhiệt huyết.
12Sau 2 tháng chiến đấu với đống đề thi chất cao như núi, Jimin sút hẳn 2 ký. Kỳ học mới còn chưa chính thức bắt đầu nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Jungkook khi đón cậu ở công viên, tâm tình vui vẻ đi học của anh liền bay hơn phân nửa.Tình cảm đơn phương là một loại gánh nặng, không chỉ nặng trong tim người đơn phương mà còn trĩu trên vai người không thể hồi đáp. Những tưởng 2 tháng không liên lạc đã đủ để thứ tình cảm non trẻ kia trôi vào quên lãng, nhưng rõ ràng đứa trẻ kia cố chấp hơn anh nghĩ rất nhiều."Jimin hyung..." Jimin vừa đá chống chân xuống liền đưa tay bịt kín đôi mắt tròn xoe long lanh của Jungkook, nhưng ngoại lệ có chút trốn tránh trong giọng nói của anh:"Nhanh đi học thôi. Hôm nay anh trực nhật."Trước khi bước vào kỳ ôn luyện khắc nghiệt nhất, prom được tổ chức như một món quà cổ động tinh thần cho khối 12. Bởi vì được tổ chức tại trường, Jimin xung phong bày kế để đồng bọn giấu bia đem vào bên trong. Cho dù thầy cô có tịch thu từ tay học sinh xuống cũng sẽ không biết nguồn gốc từ đâu ra."Jungkook có muốn đi không?"Giờ cơm trưa, một người bạn trong nhóm Jimin hỏi cậu một câu như vậy. Mặc dù biết lời mời này chỉ mang hàm ý trêu chọc vì Park Jimin hôm ấy nhất định sẽ thu về một đống vệ tinh khác. Thậm chí bữa tiệc chỉ mới được thông báo thời gian sáng nay thôi, một rổ ánh mắt lấp lánh đã phóng về phía Jimin đầy mong chờ.Jungkook không muốn từ chối, nhưng vẫn nhìn sang Jimin ngồi đối diện như thăm hỏi ý kiến của anh. Jimin nhận được ánh mắt của cậu, nhún vai nở nụ cười:"Đừng nhìn anh, tuỳ em thôi.""Vâng." - Jungkook cúi đầu, có chút mất mát cầm thìa chọc chọc khay cơm."Ê mà, hình như dạo này Jimin nhận được ít thư tình hơn rồi nhỉ?"Tiếng cười khúc khích vang lên thành chuỗi, Jimin không hiểu làm sao."Aaaaa!!! Cái thằng này! Che mồm lại rồi hãy cười chứ!!""Xin lỗi, xin lỗi. Tại đột ngột quá.""Vậy á? Tại sao? Tao thấy mày vẫn vậy mà Park Jimin?""Tao chịu. Tụi mày nói thử xem tại sao.""Cũng có thể vì vẫn vậy nên fan mới chán chăng? Mấy idol cũng phải thường xuyên thay đổi phong cách để giữ chân fan mà.""Đấy là idol, còn trường mình đâu cho nhuộm tóc màu đâu. Thằng X hôm bữa nhuộm nâu hơi sáng xíu thôi đã bị kiểm điểm bắt sửa rồi kìa.""Nhưng có thể dùng xịt màu tóc... Mà nhắc mới nhớ. Chắc xịt màu chơi prom một đêm thôi quá, chứ ba mẹ tao cũng không cho nhuộm màu xanh lá.""Eo ơi, xanh lá. Rồi nghĩ xem nhìn mày có giống cây nấm không?"Một đám hỗn loạn nói huyên thuyên không ngừng, Jimin bên này ôm bụng cười. Thiếu niên ở đối diện lại không phản ứng gì mấy, đôi mắt to tròn cứ nhìn đi đâu. Jimin lặng lẽ thu về ánh mắt, với cái sát khí trong mắt Jungkook thì ngay cả vệ tinh trong bán kính 10 mét còn bị tiêu diệt huống gì thư tình bỏ trong ngăn bàn anh. Có điều như vậy cũng tốt. Càng ít người vì anh mà hao tổn tâm sức để viết một bức thư gói đi mất mãi tình cảm của họ. Bữa tiệc nhan sắc và nghệ thuật thổi bùng không khí cuối xuân. Ngay thời khắc nam sinh hot nhất CLB nhảy xuất hiện trên sân khấu cùng màn trình diễn tranh ngôi nam Vương, cả hội trường như bị thiêu đốt trong nhiệt độ nóng bỏng nhất. Jimin mặc một thân màu trắng xuất hiện cùng một nhóm nhảy phụ họa. Mái tóc xám dưới ánh đèn trắng biến anh trở thành nam tiên tử đầy mê hoặc và đẹp đẽ. Giọng hát vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, gieo vào lòng người những nốt buồn từ vị thiên thần của cõi trời đang rơi lệ vì thế gian. Đôi chân anh lướt trên sân khấu như thể đang bay, từng ngón tay và bước nhảy như thể đang vẽ ra phép màu. Là tạo tác động lòng người nhất, lộng lẫy và thuần khiết nhất mà họ vẫn hằng khắc khoải trong những giấc mơ về thiên đàng. Ngay bên cạnh người, tôi vẫn luôn ở đó
Đồng hành cùng người bất kể nơi phương trời
Sẽ sống hoài trong tiềm thức, sâu trong từng nhịp thở
11Jungkook rời khỏi club, sải chân trên con đường được đèn neon thắp sáng rực rỡ. Cơn gió mùa đông rét buốt mang theo hơi nước từ sông Hàn thổi tới, dường như sắp đóng băng trái tim cậu. Ấm ức không nơi chất chứa, tức giận cũng chẳng biết để vào đâu. Jungkook chỉ đành chạy băng băng trên vỉa hè trải dọc bờ sông.Tiếng còi xe và tiếng nói chuyện, tiếng xe đạp chạy trên vỉa hè rộng lớn, trong mớ âm thanh hỗn tạp, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình.Jungkook dừng bước, quay lại nhìn Jimin cầm theo áo khoác chạy tới."Đừng chạy nữa, xin em đấy! Anh sắp xỉu rồi!"Jungkook mím môi, lần nữa rưng rưng nước mắt. Vốn dĩ đã nhịn được, một góc trong tim dù có yếu mềm bao nhiêu cũng đã nhịn được. Nhưng chỉ vì anh - người cai trị vùng đất ấy xuất hiện và hướng đôi mắt về phía cậu, mọi bức tường phòng thủ vừa cố gắng dựng nên liền sụp đổ, bao nhiêu uất ức cứ như vậy ùa ra.Cậu vừa rất giận kẻ đó cũng vừa giận anh, mặc kệ nước mắt rơi hay sống mũi sụt sùi vẫn dỗi nói:"Không phải anh nên về nhà à? Việc của anh xong rồi còn gì?"Được rồi, thật ra cũng khá cảm động.Jimin bối rối dụi mũi, hơi ngớ người vì Jungkook chưa giận anh bao giờ. Nhưng anh biết cái cậu này ấy à, chỉ cần dỗ vài câu là xong ngay."Việc của anh là em cơ." Jimin dịu dàng như khi chăm sóc đứa em nhỏ Jihyun, hơi nhón chân khi khoác áo cho cậu."Hắn là một con chó điên, cắn được rồi sẽ không bao giờ nhả." Có phải gió đã ngừng thổi? Có phải vừa rồi là làn khí nóng bất chợt giữa mùa đông hay ô tô của ai đó vừa đi ngang qua với cửa sổ xe mở và rải rác hơi ấm? Jungkook mong mình có thể tìm được lý do nào đó đủ an toàn mà không phải là Jimin gần kề khiến trái tim cậu nóng bừng, khiến lồng ngực như được sưởi ấm và xung quanh không còn hơi lạnh nữa.Anh nhét tay cậu vào tay áo khoác, hoàn toàn ân cần giống như chăm trẻ con, sau đó còn khoá kéo kín kẽ tận cằm."Đáng lý em nên hỏi anh có định trả đũa hắn không trước khi tranh phần mà anh thích nhất."Jungkook rốt cuộc phì cười. Mơ hồ có cảm giác như Jimin đang dỗ ngọt mình ấy. Nhưng cái lý lẽ khác thường kia, với tính cách cũng chẳng bình thường mấy của anh, cậu không cãi được."Anh chỉ dỗ em thôi đúng không?""Anh chỉ nói những gì anh nghĩ." - Jimin chớp chớp mắt, bày tỏ cưng nghĩ nhiều rồi: "Nhưng em nói thế cũng có vài phần đúng."Jungkook cau mày."Đáng lý anh sẽ không nói kế hoạch của mình với ai, nhưng vì dỗ cho em không khóc nữa nên anh mới nói."Jungkook hít mũi, nghe xong cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn.Kẻ đâm sau lưng nọ đã có sẵn vài bản kiểm điểm trong thời gian học cao trung nhờ Jimin trình bày với thầy cô giáo, có thể nói "đống giấy lộn mà không ai coi ra gì" ấy là một "bước đệm" không nhỏ đủ để hắn nhảy thẳng lên vành móng ngựa. Nhưng nhờ Jimin "dẫn đường chỉ lối", hắn thật sự sử dụng học vấn của mình mà tự kiểm điểm, sau đó còn chủ động xin lỗi, tham gia vào fangroup trên mạng xã hội của Jimin và ghi tên mình vào hàng ngũ fanboy nhiệt huyết.
12Sau 2 tháng chiến đấu với đống đề thi chất cao như núi, Jimin sút hẳn 2 ký. Kỳ học mới còn chưa chính thức bắt đầu nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Jungkook khi đón cậu ở công viên, tâm tình vui vẻ đi học của anh liền bay hơn phân nửa.Tình cảm đơn phương là một loại gánh nặng, không chỉ nặng trong tim người đơn phương mà còn trĩu trên vai người không thể hồi đáp. Những tưởng 2 tháng không liên lạc đã đủ để thứ tình cảm non trẻ kia trôi vào quên lãng, nhưng rõ ràng đứa trẻ kia cố chấp hơn anh nghĩ rất nhiều."Jimin hyung..." Jimin vừa đá chống chân xuống liền đưa tay bịt kín đôi mắt tròn xoe long lanh của Jungkook, nhưng ngoại lệ có chút trốn tránh trong giọng nói của anh:"Nhanh đi học thôi. Hôm nay anh trực nhật."Trước khi bước vào kỳ ôn luyện khắc nghiệt nhất, prom được tổ chức như một món quà cổ động tinh thần cho khối 12. Bởi vì được tổ chức tại trường, Jimin xung phong bày kế để đồng bọn giấu bia đem vào bên trong. Cho dù thầy cô có tịch thu từ tay học sinh xuống cũng sẽ không biết nguồn gốc từ đâu ra."Jungkook có muốn đi không?"Giờ cơm trưa, một người bạn trong nhóm Jimin hỏi cậu một câu như vậy. Mặc dù biết lời mời này chỉ mang hàm ý trêu chọc vì Park Jimin hôm ấy nhất định sẽ thu về một đống vệ tinh khác. Thậm chí bữa tiệc chỉ mới được thông báo thời gian sáng nay thôi, một rổ ánh mắt lấp lánh đã phóng về phía Jimin đầy mong chờ.Jungkook không muốn từ chối, nhưng vẫn nhìn sang Jimin ngồi đối diện như thăm hỏi ý kiến của anh. Jimin nhận được ánh mắt của cậu, nhún vai nở nụ cười:"Đừng nhìn anh, tuỳ em thôi.""Vâng." - Jungkook cúi đầu, có chút mất mát cầm thìa chọc chọc khay cơm."Ê mà, hình như dạo này Jimin nhận được ít thư tình hơn rồi nhỉ?"Tiếng cười khúc khích vang lên thành chuỗi, Jimin không hiểu làm sao."Aaaaa!!! Cái thằng này! Che mồm lại rồi hãy cười chứ!!""Xin lỗi, xin lỗi. Tại đột ngột quá.""Vậy á? Tại sao? Tao thấy mày vẫn vậy mà Park Jimin?""Tao chịu. Tụi mày nói thử xem tại sao.""Cũng có thể vì vẫn vậy nên fan mới chán chăng? Mấy idol cũng phải thường xuyên thay đổi phong cách để giữ chân fan mà.""Đấy là idol, còn trường mình đâu cho nhuộm tóc màu đâu. Thằng X hôm bữa nhuộm nâu hơi sáng xíu thôi đã bị kiểm điểm bắt sửa rồi kìa.""Nhưng có thể dùng xịt màu tóc... Mà nhắc mới nhớ. Chắc xịt màu chơi prom một đêm thôi quá, chứ ba mẹ tao cũng không cho nhuộm màu xanh lá.""Eo ơi, xanh lá. Rồi nghĩ xem nhìn mày có giống cây nấm không?"Một đám hỗn loạn nói huyên thuyên không ngừng, Jimin bên này ôm bụng cười. Thiếu niên ở đối diện lại không phản ứng gì mấy, đôi mắt to tròn cứ nhìn đi đâu. Jimin lặng lẽ thu về ánh mắt, với cái sát khí trong mắt Jungkook thì ngay cả vệ tinh trong bán kính 10 mét còn bị tiêu diệt huống gì thư tình bỏ trong ngăn bàn anh. Có điều như vậy cũng tốt. Càng ít người vì anh mà hao tổn tâm sức để viết một bức thư gói đi mất mãi tình cảm của họ. Bữa tiệc nhan sắc và nghệ thuật thổi bùng không khí cuối xuân. Ngay thời khắc nam sinh hot nhất CLB nhảy xuất hiện trên sân khấu cùng màn trình diễn tranh ngôi nam Vương, cả hội trường như bị thiêu đốt trong nhiệt độ nóng bỏng nhất. Jimin mặc một thân màu trắng xuất hiện cùng một nhóm nhảy phụ họa. Mái tóc xám dưới ánh đèn trắng biến anh trở thành nam tiên tử đầy mê hoặc và đẹp đẽ. Giọng hát vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, gieo vào lòng người những nốt buồn từ vị thiên thần của cõi trời đang rơi lệ vì thế gian. Đôi chân anh lướt trên sân khấu như thể đang bay, từng ngón tay và bước nhảy như thể đang vẽ ra phép màu. Là tạo tác động lòng người nhất, lộng lẫy và thuần khiết nhất mà họ vẫn hằng khắc khoải trong những giấc mơ về thiên đàng. Ngay bên cạnh người, tôi vẫn luôn ở đó
Đồng hành cùng người bất kể nơi phương trời
Sẽ sống hoài trong tiềm thức, sâu trong từng nhịp thở
Xé nát trái tim tôi
Khoảnh khắc này tôi chìm sâu vào bóng tối
Liệu ta sẽ tái ngộ trong giấc mơ của chính mình?
Toàn trường bùng nổ bởi tiếng hò reo, những giọt nước mắt xúc động rơi xuống vì thông điệp mà màn trình diễn muốn truyền tải. Thắng tuyệt đối và không có sơ hở cho bất kỳ sự cân nhắc nào, Jimin biết rõ ngoài chất lượng phần thi thì thông điệp là điều không thể thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com