Kookmin Ben Anh Moi Bua Trua
Tại tầng cao nhất của tòa nhà JJK, văn phòng của chủ tịch Jeon JungKook toạ lạc lặng lẽ và đầy uy quyền. Phòng làm việc của hắn được bao bọc bởi lớp kính 1 chiều sang trọng, tạo nên một không gian kín đáo tuyệt đối. Đây là nơi mà không ai dám bén mảng, ngoại trừ thư ký và những người có hẹn trước. JungKook, với vẻ ngoài điển trai lạnh lùng và tính cách nghiêm khắc, luôn giữ cho nơi này một sự tĩnh lặng đáng sợ.Nhưng hôm nay, không khí yên tĩnh ấy bỗng chốc bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của một người... Park Jimin.Jimin, vừa được nhận vào làm nhân viên phòng tài vụ, còn khá lạ lẫm với không gian rộng lớn và tráng lệ của tập đoàn. Cậu nhỏ nhắn, với gương mặt bầu bĩnh và đôi má mochi mềm mại, bước đi trong hành lang mà không biết rằng mình sắp đến một nơi không được phép vào. Cậu không có ý định làm phiền ai cả, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để thưởng thức bữa trưa của mình.Và rồi cậu tìm thấy nó – khuôn viên nhỏ bên ngoài văn phòng chủ tịch. Một nơi yên tĩnh, đầy nắng và gió, thật sự rất hoàn hảo cho một bữa ăn trưa ngon miệng. Jimin háo hức ngồi xuống chiếc ghế đá, mở hộp cơm ra với nụ cười tươi rói trên môi."Wow, nơi này đẹp thật đấy! Rất thích hợp để ăn nha!" Cậu vui vẻ thốt lên, chẳng hay biết mình đang ngồi trong khu vực dành riêng cho chủ tịch Jeon JungKook – người mà cậu thậm chí chưa bao giờ gặp mặt.Bên trong phòng làm việc, Jeon JungKook vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài. Khi hắn đứng dậy và nhìn qua cửa kính, một hình ảnh lạ lùng đập vào mắt hắn. Bên ngoài kia, có một người đang ngồi... ăn trưa? Hắn cau mày. Chẳng ai được phép vào khu vực đó, nhưng người kia, với dáng vẻ nhỏ nhắn và nụ cười rạng rỡ, lại ngồi rất vô tư như thể đây là chỗ của mình.JungKook không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Cậu, Park Jimin, đang ngồi ăn một cách đầy hứng thú, hai má phúng phính đầy thức ăn, đôi mắt sáng lấp lánh như đang thưởng thức món ngon nhất trên đời. Cậu ăn một cách chân thành, đắm chìm trong niềm hạnh phúc mà chỉ đồ ăn mới mang lại. Điều đó khiến JungKook – người vốn dĩ không mấy hứng thú với chuyện ăn uống – bỗng nhiên cảm thấy... đói. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, hắn lấy hộp cơm của mình ra. Hắn thường ăn uống qua loa chỉ để duy trì sức khỏe, nhưng hôm nay, nhìn thấy Jimin ăn đầy ngon lành, hắn lại muốn thử. JungKook mở hộp cơm, và từng đũa thức ăn đưa lên miệng dường như ngon hơn so với mọi khi.Trong những ngày tiếp theo, Park Jimin vẫn tiếp tục "xâm phạm" khuôn viên yên tĩnh của JungKook, mà không hề biết mình đang bị chủ tịch tập đoàn quan sát. Và điều kỳ lạ là JungKook chẳng hề có ý định ngăn cản. Hắn để mặc Jimin ở đó, tiếp tục thói quen ăn trưa đáng yêu ấy, còn bản thân thì cũng dần dần bị cuốn hút bởi sự hồn nhiên của cậu.JungKook bắt đầu mong chờ đến giờ trưa – thời gian duy nhất trong ngày hắn có thể thấy Jimin ăn. Hắn không biết tại sao mình lại như thế, nhưng cảm giác khi nhìn thấy Jimin ăn làm hắn cảm thấy dễ chịu. Có điều gì đó thật thu hút ở cậu – một sự ngây thơ, đáng yêu mà trước đây hắn chưa từng thấy ở ai khác.---Một tuần sau, JungKook quyết định không thể tiếp tục quan sát trong lặng lẽ nữa. Hắn muốn gặp Jimin, muốn cậu ăn cùng mình một cách chính thức, không phải từ xa như thế này. Nhưng làm sao để cậu đến mà không khiến bản thân trông như kẻ đã lén lút theo dõi?Sáng hôm đó, thư ký Hoseok gõ cửa phòng JungKook, nhận được một yêu cầu kỳ lạ từ sếp."Gọi Park Jimin lên đây," JungKook lạnh lùng nói, như thể đây chỉ là một yêu cầu công việc thông thường.---Jimin, nhận được lời triệu tập từ chủ tịch, hoảng hốt không hiểu chuyện gì. Cậu là nhân viên mới, chưa từng gặp mặt chủ tịch, và giờ đột nhiên bị gọi lên tầng cao nhất. Liệu có phải mình đã làm gì sai không? Sự lo lắng dâng lên trong lòng Jimin, nhưng không thể từ chối, cậu hít một hơi thật sâu rồi bước vào thang máy.Cánh cửa văn phòng mở ra, Jimin bước vào với vẻ ngập ngừng."Chủ tịch cho gọi tôi ạ?" Cậu cúi đầu chào, giọng nói lạc đi vì căng thẳng.JungKook ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt hắn lướt qua Jimin một cách bình thản nhưng bên trong là sự quan sát kỹ lưỡng. Rồi hắn đứng dậy, bước tới gần cậu, giọng nói trầm và uy quyền:"Cậu... ăn hộ tôi." Jimin tròn mắt ngạc nhiên. "Gì cơ ạ?"Hắn nhìn cậu, vẻ mặt không thay đổi: "Tôi không thích món trong hộp cơm. Cậu ăn giúp tôi đi."Jimin cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng nhìn thấy hộp cơm trên bàn, đôi mắt cậu sáng lên. Thức ăn miễn phí! Cậu mỉm cười bẽn lẽn, cảm thấy nhẹ nhõm hơn: "Vâng ạ..."Cậu định cầm lấy hộp cơm trên bàn đem đến nơi quen thuộc để ăn, thì JungKook lại hỏi "Cậu định đi đâu?"Jimin khó hiểu trả lời "Đi ăn ạ!?"Nhưng ngay lập tức, JungKook đáp "Không cần. Cậu ăn tại đây."Cả người Jimin cứng đờ. Cậu ngước lên nhìn JungKook, mắt tròn xoe đầy kinh ngạc. Ăn... ở văn phòng chủ tịch sao?. Nhưng khi ánh mắt của cậu chạm phải ánh nhìn nghiêm nghị của JungKook, cậu biết rằng mình không thể từ chối."Vâng... nếu ngài muốn..." Jimin lí nhí đáp, rồi ngồi xuống ghế trước mặt JungKook.Và từ ngày hôm đó, cuộc sống của Jimin bắt đầu thay đổi khi cậu trở thành người "ăn hộ" đặc biệt cho Jeon JungKook – chủ tịch lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com