Kooklice Lien Minh Phe That Tinh
Sáng cuối tuần, tới giờ hẹn, Lisa vô cùng đau đớn xuất hiện trước phòng bán vé của khu vui chơi.
Cô chỉ mặc một chiếc áo dệt kim dáng dài màu trắng kết nơ bướm, quần bò bó màu xám dài tới mắt cá chân bình thường, cả người lờ đà lờ đờ, tới tóc cũng lười tạo kiểu, chỉ đơn giản túm gọn ra sau, để lộ trán, buộc thành một cái đuôi ngựa.
Jungkook tới sớm hơn đã đứng đợi cô ở cổng, vừa hay hôm nay anh ta cũng mặc một cái áo dệt kim màu trắng, quần jean xám nhạt, màu sắc giống y hệt cô, nhưng không hề có vẻ uể oải chán nản như cô, mà lộ rõ bờ vai rộng và cặp chân dài, trẻ khỏe lại thoải mái.
Đánh tiếng chào hỏi, Jungkook chỉ mỉm cười, đứng ở đấy thong dong đút tay vào túi quần, nổi bật khỏi nói. Lisa đành rút trong ví ra mấy tờ một trăm tệ mua vé, đau lòng tới mức tay run lẩy bẩy, âm thầm nguyền rủa Jungkook vô số lần.
Đẹp trai thì được gì chứ, có lấy mặt ra đổi vé được đâu...T_T
Thế là Lisa lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi lên tàu lượn siêu tốc, chiếc tàu lượn vận tốc một trăm kilomet khiến suốt lượt chơi cô chỉ nghiêng trái ngã phải, há miệng la hét, tóc tai rối bù.
Vì tàu lượn thực sự quá nhanh, sau khi xuống khỏi tàu Lisa không còn nhớ được gì, chỉ cảm thấy trong đầu có gì đều bị tốc độ cao đánh văng ra hết sạch bách trắng xóa.
Lúc Jungkook nói chuyện với cô, cô mở to hai mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy bờ môi của anh ta đang cử động, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.
Một hồi sau mới nghe Jungkook cười hỏi cô: "Còn muốn chơi không?".
Lisa run rẩy đấu tranh: "Muốn".
Đương nhiên muốn rồi, là vé trọn gói, chơi bao nhiêu cũng ngần ấy tiền, thế thì cô cứ chơi cho đã, có thế nào cũng phải chơi bù lại mớ tiền bỏ ra mua vé.
Hăng hái xông vào chiến đấu với mấy trò chơi cảm giác mạnh, Lisa nhanh chóng nhét mình ngồi vào tàu xoay cao tốc, đu quay văng dây.
Tới khi xuống khỏi máy nhảy, nước mắt cô đã tung bay không tài nào kiềm chế nổi, nhưng vẫn kéo tay áo Jungkook hỏi: "Tiếp, tiếp đây chơi gì, đã chơi vượt thác chưa?".
Jungkook cười nói: "Nghỉ một lát trước, ăn uống gì đã, giọng cô cũng khàn đi rồi kìa".
Vào cửa hàng ăn trong khu vui chơi, Lisa lại run rẩy lần nữa: "Cái gì? Không phải mua vé rồi là có thể ăn uống tùy thích à? Ăn còn phải thanh toán riêng à?".
Thế là cô gắng sức túm lấy cánh tay Jungkook: "Anh đừng gọi nhé, tôi không cần đâu, tôi cũng không cần cơm sườn nữa. T_T".
Tiếc là sức của Jungkook không phải thứ cô có thể chống được, anh ta nhẹ nhàng kéo cô đang bám trên cánh tay mình tới chỗ gọi món, vừa mua còn vừa cười vô cùng đáng ghét nói: "Hóa đơn tôi trừ vào tiền thưởng của cô".
"T_T"
Trước mặt Jungkook cô không có sức chống cự, chỉ có thể ngậm ngùi ăn hết bữa trưa khiến cô lòng đau như cắt, ngay cả đĩa cũng bị cô thèm thuồng quét sạch sẽ, rồi lại nghe thấy Jungkook nói: "Chúng ta đi nhà ma đi".
Tóc gáy Lisa dựng lên ngay lập tức "Tôi, tôi muốn nghỉ đã".
Ác bá lưu manh, chuột gián bọ sống sờ sờ thì cô không sợ, nhưng ma quỷ, cô không nuốt trôi nổi.
Jungkook mỉm cười: "Chơi ít một trò, chẳng khác nào phí một khoản tiền".
"...".
Lisa miễn cưỡng trấn tĩnh lại cùng Jungkook xếp hàng trước một căn nhà cũ nát, vắng vẻ, ọp ẹp trông như bệnh viện. Nhưng khi đi vào, lại đúng lúc đoàn khách xếp hàng phía sau họ bị cắt sang luợt sau, họ là hai người đi cuối đoàn người vào nhà ma.
Vừa vào cửa, Lisa lập tức cảm thấy trên lưng mình lành lạnh, rất muốn giơ tay ra túm lấy người đàn ông bên cạnh theo bản năng, nhưng cuối cùng nhịn lại. Túm phải ma còn tốt hơn túm lấy Jungkook.
Đi rồi lại đi, dường như bọn họ đã tách ra khỏi đám người đi trước, trong căn phòng loang lổ vết máu chỉ còn lại hai người họ.
Không có lộ trình cố định, bọn họ chỉ có thể đi loanh quanh giữa những cái giá đặt các bình thủy tinh có chứa nội tạng và các bộ phận chân tay giả, lên tầng rồi xuống tầng, hình như mãi mãi không có điểm cuối.
Khi Lisa rẽ vào một góc quanh, bất chợt cảm thấy có người ở đằng sau vỗ lên vai cô.
Lúc đầu cô còn không phản ứng, tới khi nhận ra bóng lưng của Jungkook đang ở trước mắt mình mới run rẩy quay đầu lại, thế là chạm phải một gương mặt trắng nhợt quái dị ở đằng sau.
Cả người Lisa không thể nào cử động được, nhắm mắt lại rồi đứng nguyên tại chỗ, thả phổi hét sóng siêu thanh.
Kêu thét không biết tới mười mấy giây, mới cảm thấy có người túm lấy vai cô, dở khóc dở cười nói: "Đừng hét nữa, cô dọa ma chạy hết rồi".
Lúc này Lisa mới dừng lại, cũng chẳng thèm để tâm, nắm chặt lấy tay Jungkook.
Bàn tay anh ta rất ấm, khiến cô an tâm suýt nữa bật khóc: "Anh, anh đừng bỏ tôi lại phía sau nữa".
Lúc này Jungkook lại hào phóng, để kệ cho cô cầm tay, vững vàng đi bên cạnh cô.
Không biết có phải vì hai người đều mặc áo trắng, rất bắt mắt trong khung cảnh lờ mờ, mà dọc đường bọn họ nhận được không ít "chăm sóc đặc biệt", lúc đi ngang qua một dãy hành lang còn chạm trán phải một bầy cương thi. Lisa run rẩy răng đánh lập cập, thấy đối phương càng lúc càng tới gần mình, không thể trốn được, bản năng sống trỗi dậy, thoi nắm đấm vào mặt đối phương.
Jungkook kéo cô lại: "Này, không được đánh nhân viên chứ".
Lisa đâu còn nghe được nữa, dù lý trí biết đó là nhân viên đóng giả, nhưng đã sợ sắp phát rồ rồi, chỉ cảm thấy một luồng dũng khí liều lĩnh bốc ra từ trong cơ thể mình, hận không thể đấm vỡ mồm đối phương.
Jungkook đành ôm cô lại từ phía sau: "Đánh nhân viên là phải bồi thường đấy".
"...".
Lisa thật sự tuyệt vọng, không còn cách nào nữa, thế nên đành nhắm tịt mắt lại, liều mạng túm lấy Jungkook, hét toáng lên, vày vò chiếc áo của anh ta.
Đi qua đoạn hành lang ấy, Lisa cảm thấy mình sắp dùng hết sạch sức thở của cả đời này rồi.
Rồi cô chợt phát hiện ra, đằng sau trống không. Jungkook mới nãy còn đi đằng sau bọc hậu giúp cho cô, đã không thấy đâu.
"Jungkook?".
Không có người trả lời.
"Jungkook... T_T".
Trong nháy mắt Lisa hoàn toàn bât lực từ trước tới nay cô chưa từng ỷ lại Jungkook thế này, sợ không nhìn thấy anh ta.
Lisa thấp thỏm một mình bước lên cầu thang, trong tai chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình, cộp, cộp, nhẹ nhàng mà rõ ràng tới đáng sợ, sợ tới nỗi chỉ muốn nhắm tịt hai mắt lại.
Vì sợ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, suốt đường đi cô chỉ cúi đầu, lúc bước lên bậc cầu thang cuối cùng, trong tầm mắt xuất hiện một bàn chân của đàn ông.
Lisa hét lên một tiếng theo bản năng, rồi nương theo tia sáng yếu ớt, cô thấy gương mặt mỉm cười của Jungkook trong mờ mịt.
Đầu óc còn chưa phản ứng kịp, cô đã nhào tới, run rẩy chôn mình vào lòng anh ta, cảm nhận được độ ấm trên làn da và sức mạnh của cánh tay đang ôm lấy mình, cô có cảm giác an toàn chưa từng thấy.
"Đi nhanh đi nhanh đi".
Jungkook vẫn không nói, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Lisa run rẩy nói: "Sao thế?".
Jungkook lại cười cười: "Cô nhìn lại thử xem, tôi có còn là Jungkook không?".
"Aaaaaaaa".
Cả người Lisa bị dọa tới sắp phát điên, trợn trừng mắt nhìn Jungkook vươn tay về phía cô, nhưng tay chân như bị liệt, không thể cử động được.
Người đàn ông mỉm cười gian ác ghé sát vào cổ cô, khi bờ môi chạm vào làn da của cô, đột nhiên cười "phì" ra một tiếng.
Anh ta phì cười, Lisa mới miễn cưỡng tỉnh lại, suýt bật khóc: "Anh là đồ khốn!".
Jungkook bâng quơ: "Đùa thôi mà".
"Đùa cũng không thể đùa lung tung được... TmT".
Vì quá giận anh ta, đoạn đường còn lại Lisa bùng nổ sức mạnh trước nay chưa từng có, gặp ma đánh ma, gặp quỷ đấm quỷ, ngay cả nhân viên đóng vai y tá cương thi cũng không dám tới gần cô, thế nên hai người thuận lợi ra khỏi nhà ma một cách thần kì.
Nhưng tâm trạng Jungkook lại rất tốt, vui vẻ không thôi, sau khi ra khỏi nhà ma còn bất ngờ nói: "Được rồi, cô bị dọa thế cứ tính là tai nạn lao động, có bồi dưỡng".
Cả ngày nay Lisa mới nghe thấy từ đầu tiền khiến cô cảm thấy có chút hy vọng, không khỏi ngoái đầu lại nhìn anh ta: "Bồi, bồi dưỡng?".
"Phải". Jungkook thọc tay vào túi quần, rồi móc ra một thứ đưa cho cô: "Này, cái này cho cô ăn. Giảm sợ nhé".
"...". Chocolate.
Gã sếp này của cô, trông như thiếu chủ của băng xã hội đen, ma hút máu, ma keo kiệt, tập hợp tất cả những thứ xấu xa khác. Nếu không nể tình tiền lương cao, cô đã không thèm làm việc cho anh ta rồi.
Cô vừa nỗ lực bóc chocolate ra ăn, vừa nghe Jungkook cười hỏi: "Chơi vui không?".
"...T_T".
Tuy bị dọa thê thảm, nhưng thực sự, tất cả không hề giống như xem trong ti vi.
Cả ngày nay cô đều la hét hết sức, áp lực trong người như được xả ra toàn bộ, tuy mệt, nhưng tinh thần rất tốt, nói theo một nghĩa nào đó, tâm trạng cũng rất tốt.
Jungkook mỉm cười: "Chúng ta đi ăn lẩu đi".
"Được!". Sợ tới nỗi chân tay đều lạnh cứng, lúc này chính là lúc cần một nồi lẩu hải sản nhúng thịt bò nóng hôi hổi.
Jungkook lại nói: "Đương nhiên rồi, cái này thì...".
Lisa chán ngán đáp: "Tôi biết rồi, anh làm khách, tôi mời khách".
Vì cô muốn tiết kiệm tiền, trừ ra ngoài dạo phố ăn uống với Minnie, căn bản không có bất cứ hoạt động giao lưu nào khác, cuộc sống đơn giản tới mức chỉ có công ty – nhà trọ, đoạn đường hai điểm.
Mà từ hồi sinh ra tới giờ lần đầu tiên đi chơi với đồng nghiệp nam, tới khu vui chơi, bỏ tiền mời đối phương ăn bữa tối, đối tượng lại là Jungkook.
Quá bi thảm, không lãng mạn chút nào.
Nhưng nếu tự an ủi mình thì thực ra cũng vẫn còn có hời, ít ra với gương mặt Jungkook cứ cho là cô đang bao trai, cũng coi như bù lại tiền vé.
Ãn xong, Jungkook lái xe đưa cô về nhà, đứng dưới nhà trọ của cô mỉm cười: "Hôm nay chơi vui lắm, cảm ơn cô đã mời".
"... Đừng khách sáo".
Rõ ràng là bị ép mời mà. =_=
Dù phải tiêu quá nhiều tiền, tâm trạng Lisa chịu ảnh hưởng lớn, nhưng cũng không vì thế mà rơi xuống tận đáy, xem ảnh Jungkook chụp cho cô trong máy ảnh, thêm bức cô túm lấy Jungkook, cô thậm chí còn bật cười.
Tuy chuyện không được miễn phí rất mất hứng, nhưng, chơi vẫn rất vui.
Vì cả ngày trời căng thẳng quá mức mà eo mỏi lưng đau, hôm sau Lisa không bò dậy nổi. Lúc nghe tiếng chuông cửa, cô chỉ có thể bò bò như sâu trên giường.
Vất vả lắm mới nhúc nhắc xuống giường, đi mở cửa, chàng trai to cao mặc bộ đồng phục phẳng phiu ở ngoài cửa, tay xách hộp bánh ga to, dịu dàng mỉm cười với cô: "Lili".
Đây là anh trai cô, Kim Taehyung...
*** ***
Lisa phấn khởi đẩy cửa phòng làm việc Jungkook: "Anh Jeon, có tin tốt đây!".
Jungkook cười nói: "Cái gì? Cô trúng xổ số rồi à?".
... Người này có cần phải hiểu thói quen của cô thế không.
Lisa ngồi đối diện với anh ta, nghiêm túc bàn chuyện: "Anh đoán xem, là chuyện hay gì nào?".
Jungkook thả bút trong tay xuống: "Hả? Không lẽ cô trúng số thật?".
Hai mắt Lisa lóe sáng: "Không phải, là nhà họ Kim cực lực phản đối anh trai tôi cưới Kim Jisoo!".
Tuy rất có lỗi với Taehyung, nhưng lúc cô nghe anh trai kể khổ xong, phản ứng đầu tiên là sung sướng hân hoan, đến nỗi an ủi anh trai nghe cũng có vẻ không chân thành.
Jungkook với chuyện này chỉ khẽ nhướn mày: "Ừ".
Phản ứng này cũng lạnh nhạt quá đấy.
Thế nhưng, Jungkook là con rể hụt của nhà họ Kim, thái độ của nhà họ Kim, anh ta hẳn còn biết rõ hơn, sớm hơn cô, dĩ nhiên không còn gì ngạc nhiên vui mừng đáng nói cả.
Ngưòi khôn ngoan nên là thế này, vui giận không thể hiện, không như cô, tâm tư gì đều viết cả lên trên mặt. Đây là sự khác biệt giữa sếp và nhân viên.
"Nếu đã thế, anh mau theo đuổi Jisoo lại đi! Người ta hiển nhiên vẫn còn muốn anh làm con rể kia kìa".
Jungkook vẫn thong thả: "Theo đuổi thế nào?".
Lisa vắt óc ra hiến kế, chỉ tiếc kinh nghiệm về mặt này của cô bằng không, lớn thế mà chưa từng được người nào theo đuổi, hoàn toàn không có kinh nghiệm làm quân sư tình cảm cho người khác, chỉ có thể nói: "Sắp tới sinh nhật Jisoo rồi đúng không? Chính là lúc anh thể hiện cho tốt rồi đấy".
"Thể hiện thế nào?".
Lisa chống đỡ yếu ớt: "Chuyện đó... anh tốt xấu gì cũng nên động não một chút đi chứ. = ="
Jungkook lười biếng đáp: "Cô là thư ký của tôi, không phải là bộ não khác của tôi à, cô động não đi".
Lisa mới khó khăn suy nghĩ: "Hay thế này nhé, tôi làm bánh gato, rồi anh có thể nói với chị ta, đấy là bánh tự tay anh làm, thế có cảm động không?".
Sáng kiến kiểu này còn không được tới hạng ba, nhưng ngược lại, Jungkook lại ra chiều hứng thú: "A? Cô biết làm bánh gato à?".
"Biết chứ", học làm bánh để lúc nào muốn ăn, không cần bỏ tiền ra mua mấy cái bánh quá đắt ở cửa hàng, "Jisoo thích vị gì?".
"À, việt quất, cho nhiều bơ nhé".
Trước sinh nhật Jisoo một ngày, Lisa đúng hẹn mang chiếc bánh gato nhỏ cô vất vả vô cùng mới làm được tới nhà sếp.
"Thế nào? Nhìn đẹp không?".
Cô làm một lúc ba chiếc bánh mới chọn được cái hoàn mỹ nhất, còn trang trí rất đẹp, không thua gì cửa hàng bánh chuyên nghiệp.
Jungkook uể oải nhìn một hồi, thò ngón tay ra, trước khi Lisa kịp phản ứng đã tự nhiên quệt một cái trên chiếc bánh gato, bỏ vào miệng.
"Ùm, ăn cũng ngon".
Lisa mắt chữ O mồm chữ A nhìn chiếc bánh gato có thêm một cái lỗ.
Jungkook còn chưa dừng lại, lại quệt thêm một cái nữa rồi đưa tới bên miệng cô: "Cô cũng thử xem?".
Lisa chỉ cảm thấy nước mắt mình sắp tuôn ào ào ra rồi, sao còn nuốt trôi được chứ. Đúng là không sợ quân địch như sói, chỉ sợ đồng đội như lợn.
Jungkook vẫn nở nụ cười mê hoặc, nói: "Cô đã tự nếm thử chưa? Hả?".
Lisa nhìn ngón tay cứ lắc qua lắc lại không ngừng trước mắt mình, giận tới váng đầu, chỉ có gan là nở ra, há miệng dùng sức cắn anh ta.
Jungkook cười, cũng không hề kêu đau, chỉ chờ cô mở miệng mới rút ngón tay lại, liếc mắt nhìn: "Oa, cô cắn tôi chảy máu rồi này".
Chảy máu đã sao, không để anh ta mất một ngón tay là được rồi, với loại người này thì phải cho anh ta bài học xương máu.
Jungkook không để bụng, cười cười liếm lên chỗ chảy máu của mình, thấy cô đã giận tới mức hai mắt đỏ ngầu mới nói cho có lệ: "Được rồi, là tôi sai".
"...".
"Nhưng Jisoo không được cô ưa như thế mà còn có gato để ăn, tôi làm cấp trên kính yêu của cô lại càng phải được ăn bánh mới đúng chứ?".
"...".
Nghe thế, hóa ra cũng có lý.
Mà bánh đã bị phá tới mức này rồi có tức cũng chẳng được gì, hoàn toàn không còn cách nào nữa. Hay là cứ nghĩ thoáng ra một chút. T_T
Thế là hai người ngồi đối diện cùng chia sẻ chiếc bánh gato việt quất cô đã vất vả làm ra.
Để không lãng phí chiếc bánh ngon tuyệt này, Jungkook còn đốt nến sinh nhật khiến bầu không khí trở nên lãng mạn, ngay cả Darwin cũng cùng ăn.
"Tay nghề của cô tốt đấy".
Lisa xoa cái bụng nhỏ: "Tự làm để tiết kiệm tiền mà. Anh có biết nếu chỉ mua nguyên liệu sẽ rẻ hơn mua bánh bao nhiêu không".
Ăn bánh đương nhiên là vui, đặc biệt là một chiếc bánh gato nhiều bơ thế này.
Nhưng quà ngày mai giờ đã chui vào bụng bọn họ rồi, phải nghĩ cách khác thôi.
Jungkook chân thành kiến nghị: "Ra ngoài đi dạo, chọn quà giúp tôi".
Tặng hoa tặng cỏ cho kiểu con gái như Jisoo đã mất tác dụng, còn các kiểu túi xách hàng hiệu, mấy thứ hàng có sẵn đẹp đẹp trong cửa hàng, có lẽ đều đã được bày trong phòng quần áo của chị ta hết rồi, cứ đi thẳng tới cửa hàng trang sức đi.
Lần đầu tiên Lisa có thể thoải mái đẩy cánh cửa bước vào trong cửa hàng mà không phải nhìn xa xa qua lớp tủ kính, ngay lập tức bị chói cả mắt, căng thẳng hỏi: "Tặng, tặng gì mới được?".
Jungkook lại treo cái vẻ "đàn ông bọn tôi không biết gì hết" ra, mỉm cười nói: "Cô thích gì?".
Nhưng... mặc dù cô và Jisoo đều là con gái, nhưng giữa cô và Jisoo có sự khác biệt, cũng không biết có nhỏ hơn sự khác biệt giữa anh ta và Jisoo không nữa.
Lisa chỉ có thể vừa đi vừa mò mẫm đoán: "Có lẽ chị ta hợp với ruby nhỉ? Ngọc bích? Kim cương? Kinh phí của anh là bao nhiêu?".
Một chiếc quần bò hiệu Balmain của Jisoo đã bốn ngàn dollar, trang sức rẻ tiền, Lisa không dám nói.
"Kinh phí à, vô tư đi, cô chọn là được rồi".
Cũng đúng, nếu Jungkook muốn theo đuổi lại vị hôn thê cũ, đương nhiên tiền không là vấn đề, giá cả không cần phải suy nghĩ, quan trọng là có thể hợp với sở thích của Jisoo.
Giữa lúc hoa mắt chóng mặt, Lisa đột nhiên liếc nhìn thấy một thứ bằng ngọc bích, không nén nổi mà nói: "Cái đó, phiền cô cho tôi xem một chút được không?".
Nhân viên cửa hàng lấy ra đưa cho cô, hóa ra là một chiếc hồ lồ bằng ngọc bích tinh xảo khéo léo, toàn bộ xanh biếc, dây leo mềm mại, những chiếc lá xanh tươi mềm mại ở giữa có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lisa đặt nó trong lòng bàn tay, cảm giác ôn hòa như có thể xuyên qua làn da,không hiểu sao không rời mắt nổi.
"Cô tinh mắt thật, đây là loại ngọc bích thuần khiết, chất đẹp, màu cũng đẹp", nhân viên cửa hàng rất ân cần, "Nếu muốn xem nhiều loại hơn, cô có thể sang bên kia xem thử".
Xem qua một vòng, đúng là có rất nhiều loại ngọc bích cao cấp khiến người ta cảm thấy áp lực lên ví tiền rất lớn, nhưng Lisa vẫn thấy chiếc dây chuyền hồ lô đó là tuyệt nhất. Dù không phải quá to, độ lộng lẫy lại kém hơn mấy chiếc dây chuyền ngọc bích nạm kim cương kia rất nhiều, nhưng cô vẫn thích nó không kìm chế nổi.
Cô đã yêu mảnh ngọc không thể ăn không thể uống này ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Jungkook hỏi xác nhận: "Cô thích cái này nhất hả?".
Lisa gật đầu như giã tỏi.
Jungkook mua thứ trang sức nhỏ xanh biêng biếc ấy, đưa cho nhân viên gói lại.
Cô chỉ mặc một chiếc áo dệt kim dáng dài màu trắng kết nơ bướm, quần bò bó màu xám dài tới mắt cá chân bình thường, cả người lờ đà lờ đờ, tới tóc cũng lười tạo kiểu, chỉ đơn giản túm gọn ra sau, để lộ trán, buộc thành một cái đuôi ngựa.
Jungkook tới sớm hơn đã đứng đợi cô ở cổng, vừa hay hôm nay anh ta cũng mặc một cái áo dệt kim màu trắng, quần jean xám nhạt, màu sắc giống y hệt cô, nhưng không hề có vẻ uể oải chán nản như cô, mà lộ rõ bờ vai rộng và cặp chân dài, trẻ khỏe lại thoải mái.
Đánh tiếng chào hỏi, Jungkook chỉ mỉm cười, đứng ở đấy thong dong đút tay vào túi quần, nổi bật khỏi nói. Lisa đành rút trong ví ra mấy tờ một trăm tệ mua vé, đau lòng tới mức tay run lẩy bẩy, âm thầm nguyền rủa Jungkook vô số lần.
Đẹp trai thì được gì chứ, có lấy mặt ra đổi vé được đâu...T_T
Thế là Lisa lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi lên tàu lượn siêu tốc, chiếc tàu lượn vận tốc một trăm kilomet khiến suốt lượt chơi cô chỉ nghiêng trái ngã phải, há miệng la hét, tóc tai rối bù.
Vì tàu lượn thực sự quá nhanh, sau khi xuống khỏi tàu Lisa không còn nhớ được gì, chỉ cảm thấy trong đầu có gì đều bị tốc độ cao đánh văng ra hết sạch bách trắng xóa.
Lúc Jungkook nói chuyện với cô, cô mở to hai mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy bờ môi của anh ta đang cử động, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.
Một hồi sau mới nghe Jungkook cười hỏi cô: "Còn muốn chơi không?".
Lisa run rẩy đấu tranh: "Muốn".
Đương nhiên muốn rồi, là vé trọn gói, chơi bao nhiêu cũng ngần ấy tiền, thế thì cô cứ chơi cho đã, có thế nào cũng phải chơi bù lại mớ tiền bỏ ra mua vé.
Hăng hái xông vào chiến đấu với mấy trò chơi cảm giác mạnh, Lisa nhanh chóng nhét mình ngồi vào tàu xoay cao tốc, đu quay văng dây.
Tới khi xuống khỏi máy nhảy, nước mắt cô đã tung bay không tài nào kiềm chế nổi, nhưng vẫn kéo tay áo Jungkook hỏi: "Tiếp, tiếp đây chơi gì, đã chơi vượt thác chưa?".
Jungkook cười nói: "Nghỉ một lát trước, ăn uống gì đã, giọng cô cũng khàn đi rồi kìa".
Vào cửa hàng ăn trong khu vui chơi, Lisa lại run rẩy lần nữa: "Cái gì? Không phải mua vé rồi là có thể ăn uống tùy thích à? Ăn còn phải thanh toán riêng à?".
Thế là cô gắng sức túm lấy cánh tay Jungkook: "Anh đừng gọi nhé, tôi không cần đâu, tôi cũng không cần cơm sườn nữa. T_T".
Tiếc là sức của Jungkook không phải thứ cô có thể chống được, anh ta nhẹ nhàng kéo cô đang bám trên cánh tay mình tới chỗ gọi món, vừa mua còn vừa cười vô cùng đáng ghét nói: "Hóa đơn tôi trừ vào tiền thưởng của cô".
"T_T"
Trước mặt Jungkook cô không có sức chống cự, chỉ có thể ngậm ngùi ăn hết bữa trưa khiến cô lòng đau như cắt, ngay cả đĩa cũng bị cô thèm thuồng quét sạch sẽ, rồi lại nghe thấy Jungkook nói: "Chúng ta đi nhà ma đi".
Tóc gáy Lisa dựng lên ngay lập tức "Tôi, tôi muốn nghỉ đã".
Ác bá lưu manh, chuột gián bọ sống sờ sờ thì cô không sợ, nhưng ma quỷ, cô không nuốt trôi nổi.
Jungkook mỉm cười: "Chơi ít một trò, chẳng khác nào phí một khoản tiền".
"...".
Lisa miễn cưỡng trấn tĩnh lại cùng Jungkook xếp hàng trước một căn nhà cũ nát, vắng vẻ, ọp ẹp trông như bệnh viện. Nhưng khi đi vào, lại đúng lúc đoàn khách xếp hàng phía sau họ bị cắt sang luợt sau, họ là hai người đi cuối đoàn người vào nhà ma.
Vừa vào cửa, Lisa lập tức cảm thấy trên lưng mình lành lạnh, rất muốn giơ tay ra túm lấy người đàn ông bên cạnh theo bản năng, nhưng cuối cùng nhịn lại. Túm phải ma còn tốt hơn túm lấy Jungkook.
Đi rồi lại đi, dường như bọn họ đã tách ra khỏi đám người đi trước, trong căn phòng loang lổ vết máu chỉ còn lại hai người họ.
Không có lộ trình cố định, bọn họ chỉ có thể đi loanh quanh giữa những cái giá đặt các bình thủy tinh có chứa nội tạng và các bộ phận chân tay giả, lên tầng rồi xuống tầng, hình như mãi mãi không có điểm cuối.
Khi Lisa rẽ vào một góc quanh, bất chợt cảm thấy có người ở đằng sau vỗ lên vai cô.
Lúc đầu cô còn không phản ứng, tới khi nhận ra bóng lưng của Jungkook đang ở trước mắt mình mới run rẩy quay đầu lại, thế là chạm phải một gương mặt trắng nhợt quái dị ở đằng sau.
Cả người Lisa không thể nào cử động được, nhắm mắt lại rồi đứng nguyên tại chỗ, thả phổi hét sóng siêu thanh.
Kêu thét không biết tới mười mấy giây, mới cảm thấy có người túm lấy vai cô, dở khóc dở cười nói: "Đừng hét nữa, cô dọa ma chạy hết rồi".
Lúc này Lisa mới dừng lại, cũng chẳng thèm để tâm, nắm chặt lấy tay Jungkook.
Bàn tay anh ta rất ấm, khiến cô an tâm suýt nữa bật khóc: "Anh, anh đừng bỏ tôi lại phía sau nữa".
Lúc này Jungkook lại hào phóng, để kệ cho cô cầm tay, vững vàng đi bên cạnh cô.
Không biết có phải vì hai người đều mặc áo trắng, rất bắt mắt trong khung cảnh lờ mờ, mà dọc đường bọn họ nhận được không ít "chăm sóc đặc biệt", lúc đi ngang qua một dãy hành lang còn chạm trán phải một bầy cương thi. Lisa run rẩy răng đánh lập cập, thấy đối phương càng lúc càng tới gần mình, không thể trốn được, bản năng sống trỗi dậy, thoi nắm đấm vào mặt đối phương.
Jungkook kéo cô lại: "Này, không được đánh nhân viên chứ".
Lisa đâu còn nghe được nữa, dù lý trí biết đó là nhân viên đóng giả, nhưng đã sợ sắp phát rồ rồi, chỉ cảm thấy một luồng dũng khí liều lĩnh bốc ra từ trong cơ thể mình, hận không thể đấm vỡ mồm đối phương.
Jungkook đành ôm cô lại từ phía sau: "Đánh nhân viên là phải bồi thường đấy".
"...".
Lisa thật sự tuyệt vọng, không còn cách nào nữa, thế nên đành nhắm tịt mắt lại, liều mạng túm lấy Jungkook, hét toáng lên, vày vò chiếc áo của anh ta.
Đi qua đoạn hành lang ấy, Lisa cảm thấy mình sắp dùng hết sạch sức thở của cả đời này rồi.
Rồi cô chợt phát hiện ra, đằng sau trống không. Jungkook mới nãy còn đi đằng sau bọc hậu giúp cho cô, đã không thấy đâu.
"Jungkook?".
Không có người trả lời.
"Jungkook... T_T".
Trong nháy mắt Lisa hoàn toàn bât lực từ trước tới nay cô chưa từng ỷ lại Jungkook thế này, sợ không nhìn thấy anh ta.
Lisa thấp thỏm một mình bước lên cầu thang, trong tai chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình, cộp, cộp, nhẹ nhàng mà rõ ràng tới đáng sợ, sợ tới nỗi chỉ muốn nhắm tịt hai mắt lại.
Vì sợ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, suốt đường đi cô chỉ cúi đầu, lúc bước lên bậc cầu thang cuối cùng, trong tầm mắt xuất hiện một bàn chân của đàn ông.
Lisa hét lên một tiếng theo bản năng, rồi nương theo tia sáng yếu ớt, cô thấy gương mặt mỉm cười của Jungkook trong mờ mịt.
Đầu óc còn chưa phản ứng kịp, cô đã nhào tới, run rẩy chôn mình vào lòng anh ta, cảm nhận được độ ấm trên làn da và sức mạnh của cánh tay đang ôm lấy mình, cô có cảm giác an toàn chưa từng thấy.
"Đi nhanh đi nhanh đi".
Jungkook vẫn không nói, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Lisa run rẩy nói: "Sao thế?".
Jungkook lại cười cười: "Cô nhìn lại thử xem, tôi có còn là Jungkook không?".
"Aaaaaaaa".
Cả người Lisa bị dọa tới sắp phát điên, trợn trừng mắt nhìn Jungkook vươn tay về phía cô, nhưng tay chân như bị liệt, không thể cử động được.
Người đàn ông mỉm cười gian ác ghé sát vào cổ cô, khi bờ môi chạm vào làn da của cô, đột nhiên cười "phì" ra một tiếng.
Anh ta phì cười, Lisa mới miễn cưỡng tỉnh lại, suýt bật khóc: "Anh là đồ khốn!".
Jungkook bâng quơ: "Đùa thôi mà".
"Đùa cũng không thể đùa lung tung được... TmT".
Vì quá giận anh ta, đoạn đường còn lại Lisa bùng nổ sức mạnh trước nay chưa từng có, gặp ma đánh ma, gặp quỷ đấm quỷ, ngay cả nhân viên đóng vai y tá cương thi cũng không dám tới gần cô, thế nên hai người thuận lợi ra khỏi nhà ma một cách thần kì.
Nhưng tâm trạng Jungkook lại rất tốt, vui vẻ không thôi, sau khi ra khỏi nhà ma còn bất ngờ nói: "Được rồi, cô bị dọa thế cứ tính là tai nạn lao động, có bồi dưỡng".
Cả ngày nay Lisa mới nghe thấy từ đầu tiền khiến cô cảm thấy có chút hy vọng, không khỏi ngoái đầu lại nhìn anh ta: "Bồi, bồi dưỡng?".
"Phải". Jungkook thọc tay vào túi quần, rồi móc ra một thứ đưa cho cô: "Này, cái này cho cô ăn. Giảm sợ nhé".
"...". Chocolate.
Gã sếp này của cô, trông như thiếu chủ của băng xã hội đen, ma hút máu, ma keo kiệt, tập hợp tất cả những thứ xấu xa khác. Nếu không nể tình tiền lương cao, cô đã không thèm làm việc cho anh ta rồi.
Cô vừa nỗ lực bóc chocolate ra ăn, vừa nghe Jungkook cười hỏi: "Chơi vui không?".
"...T_T".
Tuy bị dọa thê thảm, nhưng thực sự, tất cả không hề giống như xem trong ti vi.
Cả ngày nay cô đều la hét hết sức, áp lực trong người như được xả ra toàn bộ, tuy mệt, nhưng tinh thần rất tốt, nói theo một nghĩa nào đó, tâm trạng cũng rất tốt.
Jungkook mỉm cười: "Chúng ta đi ăn lẩu đi".
"Được!". Sợ tới nỗi chân tay đều lạnh cứng, lúc này chính là lúc cần một nồi lẩu hải sản nhúng thịt bò nóng hôi hổi.
Jungkook lại nói: "Đương nhiên rồi, cái này thì...".
Lisa chán ngán đáp: "Tôi biết rồi, anh làm khách, tôi mời khách".
Vì cô muốn tiết kiệm tiền, trừ ra ngoài dạo phố ăn uống với Minnie, căn bản không có bất cứ hoạt động giao lưu nào khác, cuộc sống đơn giản tới mức chỉ có công ty – nhà trọ, đoạn đường hai điểm.
Mà từ hồi sinh ra tới giờ lần đầu tiên đi chơi với đồng nghiệp nam, tới khu vui chơi, bỏ tiền mời đối phương ăn bữa tối, đối tượng lại là Jungkook.
Quá bi thảm, không lãng mạn chút nào.
Nhưng nếu tự an ủi mình thì thực ra cũng vẫn còn có hời, ít ra với gương mặt Jungkook cứ cho là cô đang bao trai, cũng coi như bù lại tiền vé.
Ãn xong, Jungkook lái xe đưa cô về nhà, đứng dưới nhà trọ của cô mỉm cười: "Hôm nay chơi vui lắm, cảm ơn cô đã mời".
"... Đừng khách sáo".
Rõ ràng là bị ép mời mà. =_=
Dù phải tiêu quá nhiều tiền, tâm trạng Lisa chịu ảnh hưởng lớn, nhưng cũng không vì thế mà rơi xuống tận đáy, xem ảnh Jungkook chụp cho cô trong máy ảnh, thêm bức cô túm lấy Jungkook, cô thậm chí còn bật cười.
Tuy chuyện không được miễn phí rất mất hứng, nhưng, chơi vẫn rất vui.
Vì cả ngày trời căng thẳng quá mức mà eo mỏi lưng đau, hôm sau Lisa không bò dậy nổi. Lúc nghe tiếng chuông cửa, cô chỉ có thể bò bò như sâu trên giường.
Vất vả lắm mới nhúc nhắc xuống giường, đi mở cửa, chàng trai to cao mặc bộ đồng phục phẳng phiu ở ngoài cửa, tay xách hộp bánh ga to, dịu dàng mỉm cười với cô: "Lili".
Đây là anh trai cô, Kim Taehyung...
*** ***
Lisa phấn khởi đẩy cửa phòng làm việc Jungkook: "Anh Jeon, có tin tốt đây!".
Jungkook cười nói: "Cái gì? Cô trúng xổ số rồi à?".
... Người này có cần phải hiểu thói quen của cô thế không.
Lisa ngồi đối diện với anh ta, nghiêm túc bàn chuyện: "Anh đoán xem, là chuyện hay gì nào?".
Jungkook thả bút trong tay xuống: "Hả? Không lẽ cô trúng số thật?".
Hai mắt Lisa lóe sáng: "Không phải, là nhà họ Kim cực lực phản đối anh trai tôi cưới Kim Jisoo!".
Tuy rất có lỗi với Taehyung, nhưng lúc cô nghe anh trai kể khổ xong, phản ứng đầu tiên là sung sướng hân hoan, đến nỗi an ủi anh trai nghe cũng có vẻ không chân thành.
Jungkook với chuyện này chỉ khẽ nhướn mày: "Ừ".
Phản ứng này cũng lạnh nhạt quá đấy.
Thế nhưng, Jungkook là con rể hụt của nhà họ Kim, thái độ của nhà họ Kim, anh ta hẳn còn biết rõ hơn, sớm hơn cô, dĩ nhiên không còn gì ngạc nhiên vui mừng đáng nói cả.
Ngưòi khôn ngoan nên là thế này, vui giận không thể hiện, không như cô, tâm tư gì đều viết cả lên trên mặt. Đây là sự khác biệt giữa sếp và nhân viên.
"Nếu đã thế, anh mau theo đuổi Jisoo lại đi! Người ta hiển nhiên vẫn còn muốn anh làm con rể kia kìa".
Jungkook vẫn thong thả: "Theo đuổi thế nào?".
Lisa vắt óc ra hiến kế, chỉ tiếc kinh nghiệm về mặt này của cô bằng không, lớn thế mà chưa từng được người nào theo đuổi, hoàn toàn không có kinh nghiệm làm quân sư tình cảm cho người khác, chỉ có thể nói: "Sắp tới sinh nhật Jisoo rồi đúng không? Chính là lúc anh thể hiện cho tốt rồi đấy".
"Thể hiện thế nào?".
Lisa chống đỡ yếu ớt: "Chuyện đó... anh tốt xấu gì cũng nên động não một chút đi chứ. = ="
Jungkook lười biếng đáp: "Cô là thư ký của tôi, không phải là bộ não khác của tôi à, cô động não đi".
Lisa mới khó khăn suy nghĩ: "Hay thế này nhé, tôi làm bánh gato, rồi anh có thể nói với chị ta, đấy là bánh tự tay anh làm, thế có cảm động không?".
Sáng kiến kiểu này còn không được tới hạng ba, nhưng ngược lại, Jungkook lại ra chiều hứng thú: "A? Cô biết làm bánh gato à?".
"Biết chứ", học làm bánh để lúc nào muốn ăn, không cần bỏ tiền ra mua mấy cái bánh quá đắt ở cửa hàng, "Jisoo thích vị gì?".
"À, việt quất, cho nhiều bơ nhé".
Trước sinh nhật Jisoo một ngày, Lisa đúng hẹn mang chiếc bánh gato nhỏ cô vất vả vô cùng mới làm được tới nhà sếp.
"Thế nào? Nhìn đẹp không?".
Cô làm một lúc ba chiếc bánh mới chọn được cái hoàn mỹ nhất, còn trang trí rất đẹp, không thua gì cửa hàng bánh chuyên nghiệp.
Jungkook uể oải nhìn một hồi, thò ngón tay ra, trước khi Lisa kịp phản ứng đã tự nhiên quệt một cái trên chiếc bánh gato, bỏ vào miệng.
"Ùm, ăn cũng ngon".
Lisa mắt chữ O mồm chữ A nhìn chiếc bánh gato có thêm một cái lỗ.
Jungkook còn chưa dừng lại, lại quệt thêm một cái nữa rồi đưa tới bên miệng cô: "Cô cũng thử xem?".
Lisa chỉ cảm thấy nước mắt mình sắp tuôn ào ào ra rồi, sao còn nuốt trôi được chứ. Đúng là không sợ quân địch như sói, chỉ sợ đồng đội như lợn.
Jungkook vẫn nở nụ cười mê hoặc, nói: "Cô đã tự nếm thử chưa? Hả?".
Lisa nhìn ngón tay cứ lắc qua lắc lại không ngừng trước mắt mình, giận tới váng đầu, chỉ có gan là nở ra, há miệng dùng sức cắn anh ta.
Jungkook cười, cũng không hề kêu đau, chỉ chờ cô mở miệng mới rút ngón tay lại, liếc mắt nhìn: "Oa, cô cắn tôi chảy máu rồi này".
Chảy máu đã sao, không để anh ta mất một ngón tay là được rồi, với loại người này thì phải cho anh ta bài học xương máu.
Jungkook không để bụng, cười cười liếm lên chỗ chảy máu của mình, thấy cô đã giận tới mức hai mắt đỏ ngầu mới nói cho có lệ: "Được rồi, là tôi sai".
"...".
"Nhưng Jisoo không được cô ưa như thế mà còn có gato để ăn, tôi làm cấp trên kính yêu của cô lại càng phải được ăn bánh mới đúng chứ?".
"...".
Nghe thế, hóa ra cũng có lý.
Mà bánh đã bị phá tới mức này rồi có tức cũng chẳng được gì, hoàn toàn không còn cách nào nữa. Hay là cứ nghĩ thoáng ra một chút. T_T
Thế là hai người ngồi đối diện cùng chia sẻ chiếc bánh gato việt quất cô đã vất vả làm ra.
Để không lãng phí chiếc bánh ngon tuyệt này, Jungkook còn đốt nến sinh nhật khiến bầu không khí trở nên lãng mạn, ngay cả Darwin cũng cùng ăn.
"Tay nghề của cô tốt đấy".
Lisa xoa cái bụng nhỏ: "Tự làm để tiết kiệm tiền mà. Anh có biết nếu chỉ mua nguyên liệu sẽ rẻ hơn mua bánh bao nhiêu không".
Ăn bánh đương nhiên là vui, đặc biệt là một chiếc bánh gato nhiều bơ thế này.
Nhưng quà ngày mai giờ đã chui vào bụng bọn họ rồi, phải nghĩ cách khác thôi.
Jungkook chân thành kiến nghị: "Ra ngoài đi dạo, chọn quà giúp tôi".
Tặng hoa tặng cỏ cho kiểu con gái như Jisoo đã mất tác dụng, còn các kiểu túi xách hàng hiệu, mấy thứ hàng có sẵn đẹp đẹp trong cửa hàng, có lẽ đều đã được bày trong phòng quần áo của chị ta hết rồi, cứ đi thẳng tới cửa hàng trang sức đi.
Lần đầu tiên Lisa có thể thoải mái đẩy cánh cửa bước vào trong cửa hàng mà không phải nhìn xa xa qua lớp tủ kính, ngay lập tức bị chói cả mắt, căng thẳng hỏi: "Tặng, tặng gì mới được?".
Jungkook lại treo cái vẻ "đàn ông bọn tôi không biết gì hết" ra, mỉm cười nói: "Cô thích gì?".
Nhưng... mặc dù cô và Jisoo đều là con gái, nhưng giữa cô và Jisoo có sự khác biệt, cũng không biết có nhỏ hơn sự khác biệt giữa anh ta và Jisoo không nữa.
Lisa chỉ có thể vừa đi vừa mò mẫm đoán: "Có lẽ chị ta hợp với ruby nhỉ? Ngọc bích? Kim cương? Kinh phí của anh là bao nhiêu?".
Một chiếc quần bò hiệu Balmain của Jisoo đã bốn ngàn dollar, trang sức rẻ tiền, Lisa không dám nói.
"Kinh phí à, vô tư đi, cô chọn là được rồi".
Cũng đúng, nếu Jungkook muốn theo đuổi lại vị hôn thê cũ, đương nhiên tiền không là vấn đề, giá cả không cần phải suy nghĩ, quan trọng là có thể hợp với sở thích của Jisoo.
Giữa lúc hoa mắt chóng mặt, Lisa đột nhiên liếc nhìn thấy một thứ bằng ngọc bích, không nén nổi mà nói: "Cái đó, phiền cô cho tôi xem một chút được không?".
Nhân viên cửa hàng lấy ra đưa cho cô, hóa ra là một chiếc hồ lồ bằng ngọc bích tinh xảo khéo léo, toàn bộ xanh biếc, dây leo mềm mại, những chiếc lá xanh tươi mềm mại ở giữa có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lisa đặt nó trong lòng bàn tay, cảm giác ôn hòa như có thể xuyên qua làn da,không hiểu sao không rời mắt nổi.
"Cô tinh mắt thật, đây là loại ngọc bích thuần khiết, chất đẹp, màu cũng đẹp", nhân viên cửa hàng rất ân cần, "Nếu muốn xem nhiều loại hơn, cô có thể sang bên kia xem thử".
Xem qua một vòng, đúng là có rất nhiều loại ngọc bích cao cấp khiến người ta cảm thấy áp lực lên ví tiền rất lớn, nhưng Lisa vẫn thấy chiếc dây chuyền hồ lô đó là tuyệt nhất. Dù không phải quá to, độ lộng lẫy lại kém hơn mấy chiếc dây chuyền ngọc bích nạm kim cương kia rất nhiều, nhưng cô vẫn thích nó không kìm chế nổi.
Cô đã yêu mảnh ngọc không thể ăn không thể uống này ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Jungkook hỏi xác nhận: "Cô thích cái này nhất hả?".
Lisa gật đầu như giã tỏi.
Jungkook mua thứ trang sức nhỏ xanh biêng biếc ấy, đưa cho nhân viên gói lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com