TruyenHHH.com

Kookga Vga Doan



- Em tỉnh rồi à?

Hye Jin đưa tay dụi mắt, mơ màng nhận ra bóng hình vốn khắc sâu trong trí nhớ đang đứng ngược nắng. Mái tóc xám tro rủ xuống quá mắt anh, che đi một phần đầy đau đớn mà cô không hiểu được.

Nắng chạm vào làn da trắng tái ấy, tô lên đó màu vàng ngọt ngào xinh đẹp nhưng trông giả tạo đến kì lạ. Tư vị khó chịu dâng bên môi, Yoongi của cô sao bỗng xa cách thế này.

Cô hoảng hốt mở to mắt, cố xác định cảm giác bất an vừa rồi. Hình ảnh anh hiện rõ nét trên võng mạc, thực sự có nét tiều tụy so với hôm qua dù đã bị giấu đi nhưng không qua nổi mắt cô.

- Anh đã khóc à ?

- Em đi tắm qua một chút đi rồi ra đây ăn cơm.

Giọng nói của anh vang lên khàn hơn mọi ngày. Hẳn anh đã khóc nhiều lắm.

Cô đưa tay vòng lấy eo anh, giấu khuôn mặt lồng ngực phập phồng trầm ổn ấy, vô thức mà nức nở.

- Hye Jin?

- Anh Yoongi không thích em sao?

- Anh thích em lắm.

Đó là một câu khẳng định chắc nịch đong đầy thương tâm. Cô hiểu, "thích" của anh chỉ mãi trên phương diện bạn bè. Nhưng cô chẳng quan tâm, đối với một kẻ như cô thế là quá đủ.

Tiếp tục vùi đầu vào chiếc áo phông mỏng tang của anh, Hye Jin hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt Yoongi. Đôi môi vốn mỏng gần như bị cắn đến bật máu nhưng tuyệt nhiên chẳng có một âm thanh phát ra.

Mắt đen tuyền xoáy vào mái tóc óng mượt của cô, bao nhiêu muộn phiền đong đầy khiến đôi lông mày xô mạnh vào nhau. Giọt nước chưa khô lâng lâng nơi khóe mi bị ép lại thật phũ phàng. Yoongi cúi xuống đặt mũi mình trên đỉnh đầu Hye Jin, âm thầm buông lời xin lỗi bằng giọng đau đớn.

Họ cứ đứng như vậy ôm nhau một lúc lâu rồi mới bật cười nho nhỏ vì những cảm xúc bồng bột của chính mình. Hye Jin rời khỏi lồng ngực ấy, luyến tiếc đôi tay buông thõng của anh rồi đi vào nhà tắm. Nước xả rất mạnh.Dù thế tiếng khóc vẫn len lỏi cứa vào tai anh.

Ánh nắng chợt trở nên thật lạnh lẽo, Yoongi không đỡ nổi cơ thể liền loạng choạng ngã ngồi lên sàn. Những giọt nước mắt của cô đang hòa vào nước nóng, hẳn thế, nhưng những giọt nước mắt của anh thì hòa vào trong lòng, mặn chát.

Suốt cả đêm dài suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn chọn cách chạy trốn khỏi cô, vẫn chọn cách ép buộc cô về với Taehyung.

Anh biết anh là một kẻ tệ bạc, thế nhưng thà rằng anh ép buộc Hye Jin, thà rằng anh thành kẻ xấu còn hơn để Taehyung cậu ấy buồn khổ. Ngàn vạn câu nói "dừng lại đi" chen chúc trong suy nghĩ kiềm hãm ham muốn quá phận này nhưng đều không bằng một đoạn kí ức cơn mưa năm ấy.Cốc café đá trên bàn đọng lại trăm giọt lạnh lẽo như linh hồn anh càng ngày càng tha hóa vì suy nghĩ ích kỉ. Cảm giác tội lỗi nhộn nhạo cào lên trái tim vốn rỉ máu, bóp chặt nó với tất cả hận thù. Yoongi thu mình lại, chân thật nhất cảm nhận từng chút đau đớn đè nghiến mỗi tế bào.

Dù cho Taehyung sẽ mãi chẳng phải của anh.

Dù cho Hye Jin sẽ mãi hận anh.

Dù cho Yoongjin sẽ mãi mắng anh ngu ngốc.

Dù cho lương tâm sẽ mãi giằng xé linh hồn anh.

Anh vẫn chọn con đường độc ác ấy.

Vẫn trở thành kẻ thứ ba chen chân vào mối tình của Taehyung.

Vẫn là kẻ độc đoán ép buộc Hye Jin.

Vẫn là người anh vô tâm bỏ rơi em gái.

Vẫn là kẻ tội đồ phản bội lại lương tâm.

.

.

.

Trăng treo, tròn vành vạnh và sáng đến vô cùng. Ánh bạc dịu nhẹ phủ lên mọi thứ một màu thơ mộng xinh đẹp nhưng cũng không ít phần cô đơn lạnh lẽo.

Bàn chân trần sải những bước dài trên nền cát buổi đêm, cảm giác xào xạo đem đến cái lạnh đau rát. Trăng chiếu lên anh, như lương tâm soi xét linh hồn tội lỗi, lên án từng đường nét xấu xí của một kẻ tội đồ.

Anh không dám nhìn trăng, tưởng như chỉ ngước lên thôi cái tát đau rát của Hye Jin lại bỏng lên đôi má. Anh đáng lắm, đẩy cô ấy vào tình cảnh tiến lùi không xong mà còn tỏ ra buồn khổ giả tạo.

Nhưng ít ra Hye Jin giận anh, cô ấy sẽ thôi thương nhớ kẻ ngu muội này.

Và sẽ quay trở lại bên cậu ấy.

Nụ cười vẽ trên môi cắt ngang hàng nước mắt long lanh nặng trĩu. Ban nãy anh chẳng dám khóc, Hye Jin ở đấy, anh sợ. Còn giờ lệ nóng cứ vô thức tràn ra mà chẳng ngăn nổi. Càng vì khóc, càng chẳng dám ngẩng mặt nhìn trăng.

Nực cười, kẻ gây tội lại khóc.

Một miếng vỏ sò đem thù hận cứa lên chân anh vệt dài đỏ tươi. Anh nhấc nó lên, thổi phù phù rồi trả về mặt nước dập dềnh những con sóng bạc. Cát phủ lên vết thương, cáu giận mà chà xát đến đau rát. Anh mặc kệ, ít nhất thì một chút đau đớn sẽ khiến anh đỡ tội lỗi hơn, dù rằng có chết đi chắc cũng chẳng hết tội.

Nụ cười của Hye Jin đã từng long lanh xinh đẹp như những hạt cát tỏa sáng dưới nắng, âm thanh của cô ấy trong trẻo, đôi mắt thì năng động. Một tiên nữ láu cá đáng yêu tràn đầy sức sống.

Nhưng rồi anh đã đổ lên những hạt cát lấp lánh ấy dòng máu kinh tởm đầy tội lỗi của mình, lấy mất ánh sáng năng động và biến chúng thành những đùn cát cô đọng đầy nước mắt.

Anh đã hủy hoại Hye Jin.

Anh hủy hoại một người yêu anh.

Yoongi cười , cười cho những lời xin lỗi cứ lặp đi lặp lại suốt từng ấy năm, cười cho vẻ tội nghiệp đáng thương của mình.

Và biết điều gì còn tệ hơn không?

Anh còn hủy hoại một người anh yêu.

Biển dập dềnh một cách ảm đạm như cách những bài ca biến mất khỏi buổi sáng của Taehyung. Lá khô năm ấy đều đã vỡ vụn, chẳng thể vang lên bất cứ âm thanh vui tai nào. Taehyung ngây ngô ngốc nghếch đã từng ngồi dưới cơn mưa, khóc cả đêm. Chẳng ai đi qua đưa cho cậu ấy một chiếc ô, chỉ còn anh đứng đấy, ô trong tay nhưng không dám mang qua. Anh vô sỉ thật, vẫn biết cậu ấy không thương mình, vẫn biết cậu ấy dễ tủi thân mà vẫn đeo bám dai dẳng rồi vô tình gây nên những vết rạch trong trái tim hoàn hảo ấy.

Và rồi lại xin lỗi.

Và rồi lại lấy tình yêu ra làm cái cớ.

Anh đã làm vấy bẩn ý nghĩa của tình yêu mất rồi.

Trăng à, liệu ngài có thể đem tôi đi không? Một kẻ tội đồ như tôi, ngài sẽ đưa lên chiếc thuyền về miền xa xôi ấy chứ?

Đáp lời anh, gió tạt vào tê buốt.

Trăng lạnh lùng lắm, biển cũng thế, cát cũng vậy.

Chẳng ai yêu thương một kẻ tội đồ chứ đừng nói đến giúp đỡ hắn.

Mỉa mai thay cho kẻ ngu ngốc vẫn hoang tưởng bản thân có thể được tha thứ.

Yoongi à, đến thần chết cũng ghê tởm mày.

Kẻ ích kỉ.

Kẻ vô sỉ.

Kẻ xấu xí.

Kẻ ngu ngốc.

Anh di chân xuống cát, lấy hai tay ôm lấy mặt mà cào cấu. Sự giày vò khiến mỗi tế bào như phát điên trong cơn run rẩy.

Và rồi...

- Yoongi !!!

Trăng đem ánh sáng phủ lên tất thảy mọi vật, không chừa bất cứ linh hồn cô đơn nào. Gió biển đem âm thanh truyền đi, kéo chiếc mũ trùm xuống để khuôn mặt ngấn nước ngỡ ngàng nhận ra hình bóng nhớ nhung.

Taehyung đang đứng dưới trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com