Koev Li Halev Kong Xue Er
Tôi loay hoay lướt tới lướt lui QQ, vẫn chưa chọn được bài hát nào ưng ý để phát. Thông thường quán chúng tôi vẫn hay phát nhạc jazz không lời, thi thoảng có phát một vài bài hát của Đặng Lệ Quân vì chung quy chúng đều gợi ra cảm giác hoài cổ. Nhưng hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy muốn nghe cái gì đó thật khác lạ.Ngón tay tôi lướt đến dòng chữ "Cẩn thận từng li từng tí", rồi dừng lại ở đó một lúc rất lâu, ngập ngừng.Cánh cửa gỗ được đẩy nhẹ vào trong, âm thanh kẽo kẹt vang lên khe khẽ nhưng cũng đủ làm tôi giật mình.Quý cô trước mặt tôi mặc một bộ sườn xám đỏ, kiểu tóc búi gọn gàng nhưng trông kỹ thì lại tinh tế và cầu kỳ, lớp trang điểm trên khuôn mặt xinh đẹp mang đậm cảm giác Thượng Hải phồn hoa mà tôi vẫn thấy người ta dàn dựng trong phim, nốt ruồi nhỏ nhắn phía dưới chân mày phải ánh lên vẻ kiêu kỳ đầy thu hút.Tôi ít khi xem phim, cũng ít khi đọc các loại tin tức về người nổi tiếng, nhưng tôi vẫn kịp nhận ra quý cô xinh đẹp với kiểu trang phục lạ lùng vừa bước vào quán tôi chính là diễn viên mới nổi Tạ Khả Dần.Tôi khe khẽ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.- Xin hỏi quý cô muốn dùng gì?Tạ Khả Dần rất vui vẻ, trên môi nở nụ cười, giọng nói khàn khàn khá đặc biệt mà có vài lần tôi đã tình cờ được nghe.- Hôm nay tôi mặc đồ đỏ, vậy phiền cô làm cho tôi một ly cocktail màu đỏ đi.Tôi cười nhẹ, gật đầu, sau đó nhanh tay cho các loại nguyên liệu vào ly thủy tinh, cẩn thận lót một lớp khăn dưới đáy rồi dầm đều tay.Tạ Khả Dần chăm chú quan sát màn trình diễn của tôi. Cô hiếu kì trông theo lớp muối mỏng có màu hồng lạ mắt mà tôi rải đều trên miệng ly, hỏi.- Đây là kẹo à?- Thưa quý cô, đây là muối hồng Himalaya, một loại muối mặn nhẹ và có rất nhiều dưỡng chất.Tạ Khả Dần thốt lên một tiếng "ooh".Tôi kết thúc màn trình diễn bằng cách điểm nhẹ một lát đào và một quả dâu tây vào ly cocktail.- Trông rất đẹp mắt.Tạ Khả Dần chăm chú quan sát ly cocktail, sau đó rất thoải mái hỏi tôi cách uống như thế nào cho đúng vị. Sau cùng, cô dùng ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ lên lớp muối hồng nhạt.- Tôi nghe người ta nói mấy ly cocktail như thế này thường có ý nghĩa riêng, cô kể tôi nghe đi.Tay phải của tôi cầm chặt khăn lau, đưa qua đưa lại trên mặt quầy bar như thói quen thường lệ, hai mắt đảo nhẹ một lúc rồi bắt đầu đáp.- Hầu hết khách đến quán của tôi đều không có hứng thú để nghe mấy chuyện về rượu, nhiều người còn chẳng biết ly họ vừa uống tên gì.Tạ Khả Dần cười nhẹ, hai mắt hơi cong cong.- Hầu hết những người gọi tôi đi đóng phim cũng không quan tâm đến khả năng diễn xuất của tôi, cái họ quan tâm là mức độ nổi tiếng của tôi thôi.Tạ Khả Dần im lặng một lúc, sau đó lại tiếp tục.- Bởi vì rất yêu thích công việc này nên tôi luôn cố gắng, thành tích ở trường hay các hoạt động đều không tệ, còn có thể nói là tốt. Sau này mới biết, những thành tích đó vốn không ai bận tâm. Tôi đã hạ mình, bắt đầu lại mọi thứ, ngày đó còn đi khắp nơi, gọi cả trăm cuộc điện thoại, mở đầu lúc nào cũng là "thưa thầy, thưa cô", sau đó lại kết thúc bằng "xin cảm ơn", "thật ngại quá".Tạ Khả Dần nhấp thêm ít rượu, lại tiếp tục nhìn vào lớp muối hồng quanh miệng ly, sau đó nhặt lên vài hạt muối, xoa xoa chúng giữa hai đầu ngón tay một cách chậm rãi, nói tiếp.- Tôi đi khắp nơi nộp hồ sơ, diễn thử, phản ứng của đạo diễn và người khác đều là "rất tốt", "thật không tệ". Sau đó lại phát hiện những vai diễn này đều đột nhiên có người thay thế cả rồi.Tạ Khả Dần cười, hàm răng trên trắng loáng lộ rõ dưới ánh đèn vàng.- Thậm chí có một lần, tôi đã kí xong hợp đồng, kịch bản cũng cầm trên tay rồi, từng chút đều là tôi tự thân phỏng vấn mà đậu, đến lúc tôi gia nhập đoàn làm phim, họ lại thông báo, "Khả Dần, thật xin lỗi, chúng tôi tìm được người khác rồi, lần sau hợp tác nhé".Mắt tôi không quá tốt, nhưng tôi vẫn trông thấy rõ hạt nước khe khẽ lăn trên má phải của Tạ Khả Dần.Bao tử tôi đột nhiên cồn cào, nhịp thở của tôi như chững lại vài giây, khiến cho hô hấp rối loạn. Cuống họng tôi khô khốc, dù trước đó vừa uống một ly nước lọc để chuẩn bị thử đợt syrup mới. Tôi chớp mắt, những tưởng đã nghe thấy âm thanh "tanh tách" tựa như tiếng một đốm lửa sắp tàn trên đống que củi mục, thứ âm thanh đó phát ra từ đáy lòng một cô gái trẻ với nụ cười tươi tắn, nốt ruồi nhỏ dưới hàng chân mày phải lay động theo nét cười.Tôi cảm nhận được nỗi xót xa âm ỉ trong lòng Tạ Khả Dần, thấy cách mà chúng quấn lấy khát khao của cô, cũng thấy cách mà chúng dày vò giấc mơ của cô.Tạ Khả Dần đảo mắt nhìn về phía tôi, lại lần nữa nở nụ cười.- Loại muối này ngon đấy, cô có thể chỉ tôi chỗ mua không?Tôi đưa mắt nhìn lên phía kệ tủ sau lưng mình, rồi loay hoay tìm một chiếc lọ bé tí, rót một ít viên đá muối màu hồng nhạt từ chiếc lọ rất to vào chiếc lọ bé tí này, đậy nắp rất kỹ càng và đưa cho Tạ Khả Dần.- Tôi tặng cô, dùng hết thì cứ đến lấy. Bà chủ của tôi rất giàu, mấy thứ này cô ấy không để tâm đâu.Tạ Khả Dần cười lớn.- Cô tên gì nhỉ?- Tôi tên Khổng Tuyết Nhi.- Ồ, tên cũ của tôi là Tạ Tuyết đó.Tạ Khả Dần lấy trong chiếc túi nhỏ ra một tấm ảnh polaroid dường như đã chụp từ rất lâu, sau đó lại lấy chì kẻ mày viết trên khoảng trắng của tấm ảnh ba chữ "tặng Tuyết tử" rồi đưa cho tôi.- Tặng cô, khi khác gặp lại.Tôi đảo mắt trông theo vạt sườn xám đỏ, sau đó lại nhìn cô nữ sinh váy áo hồng nhạt trong bức ảnh nhỏ trên tay mình, tự hỏi nên tìm chỗ nào để cất bức ảnh này đây.-------this is not the end-------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com