TruyenHHH.com

Koev Li Halev Kong Xue Er

Diện tích quán của chúng tôi quả thực là khá bé, nhưng không gian lại rất thoáng. Ngu Thư Hân đã mời một kiến trúc sư, tuy không quá nổi tiếng nhưng cũng là dân chuyên nghiệp thiết kế nội thất cho quán. Từng chi tiết trong quán đều được chăm chút một cách chỉn chu và bằng nghệ thuật sắp đặt tinh tế, trông quán của chúng tôi như thể có thể dùng làm nơi tổ chức tiệc tùng cho một nhóm không quá đông người.

Mặc dù vậy quán chúng tôi vẫn chỉ là một quán rượu không tên và ít người ghé thăm, đông lắm cũng chỉ 2-3 vị khách tình cờ ghé đến cùng một lúc mà thôi.

Sao tôi lại đề cập đến chuyện này?

Vì hôm nay tôi đã được chứng kiến bữa tiệc rượu đầu tiên được tổ chức ở quán chúng tôi. Nói thế cho sang, thực ra chỉ đơn thuần là một người bạn của Ngu Thư Hân vừa từ nước ngoài về, không rõ là người ngoại quốc hay Trung Quốc hay người ngoại quốc gốc Trung, tóm lại là họ, để chào đón người bạn này, đã rủ rê nhau tổ chức một buổi tiệc rượu. Tất nhiên là Ngu Thư Hân kéo bạn bè đến quán của chúng tôi rồi, vì đằng nào cũng đang có sẵn rất nhiều rượu ngon ở đây và vì đằng nào cũng có sẵn một bartender đã được chứng nhận là chuyên nghiệp cơ mà.

Nhóm họ không đông lắm, chỉ có 8 người, nhưng rất ồn ào. Tất nhiên rồi. Tưởng tượng 8 cô gái trẻ đã chơi thân với nhau khá lâu, sau một quãng thời gian gặp lại thì hẳn phải có rất nhiều chuyện để nói. Thậm chí chỉ cần 2 người trong số họ thôi cũng đủ thứ chuyện để bàn rồi.

Nhưng mà đấy là 2 trong số họ, hoặc trong số những cô gái chơi thân lâu năm với nhau chẳng hạn. Không giống như tôi và ai đó. Chà, chúng tôi thậm chí còn không phải bạn. Ngày trước thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt nhau, bây giờ gặp lại chắc chỉ có thể mỉm cười (hoặc thậm chí là chỉ có tôi mỉm cười, vì ai đó ít khi cười, hay ít ra là ít khi cười trước mặt tôi) chứ chẳng có gì để nói cùng nhau.

Kỳ lạ nhỉ, sao tự dưng tôi lại nghĩ đến cô ấy vào một lúc bận bịu thế này.

Ngu Thư Hân vui vẻ cười nói với các bạn, giới thiệu tôi với họ rồi lần lượt đọc tên từng người trong số họ. Một bartender chuyên nghiệp là phải nhớ rõ khách hàng của mình để có thể làm cho họ những ly rượu phù hợp nhất hoặc ít ra là để khiến họ cảm thấy bản thân thật đặc biệt và đột nhiên muốn quay lại vào lần tới.

Tôi lẩm nhẩm 7 cái tên lạ lẫm trong đầu, cố gắng để không trộn lẫn chúng với nhau.

Ngu Thư Hân bảo tôi khui một chai Champagne ngon nhất trong quán, không cần phải pha cocktail cầu kỳ vì bạn bè của chị ấy cũng không sành về rượu.

Nhưng tôi tất nhiên không muốn bản thân trông chỉ như một cô hầu rượu bình thường mà ai cũng có thể bắt gặp ở các quán bar, pub ngoài kia. Tôi vẫn muốn khẳng định vị thế của một head bartender trong một quán bar chuyên nghiệp dù rằng thực ra tôi là bartender duy nhất ở đấy.

Tôi rót rượu ra 8 chiếc ly, cho thêm ít rượu mùi, sau đó lấy ra chỗ kẹo bông gòn vừa mua ban chiều, nhẹ nhàng chia chúng đều ra 8 ly rượu. Các quý cô tiệc tùng thích thú trông theo mấy ly rượu kẹo xinh xắn, ngọt ngào và thưởng thức chúng.

Tôi nhìn họ nói cười, thầm thở nhẹ, yên tâm rằng rạng sáng mai mình sẽ tan ca mà không cần mang thêm về nhà bất kỳ nỗi buồn nào.

Thời điểm tôi rót cạn chai Champagne thứ ba vào chiếc ly thủy tinh trong suốt của quý cô, nếu tôi nhớ không lầm, có tên Tôn Nhuế, cũng là lúc hầu hết bọn họ đều đã say mèm và cứ thi nhau hét toáng lên mấy câu nói gì đó phỏng chừng chỉ có họ mới hiểu.

Cô gái cao nhất trong số họ lững thững bước ra từ toilet, trông chắc là vừa có một trải nghiệm làm sạch đường tiêu hoá không mấy thoải mái và thơm tho.

Đồng hồ điểm hai giờ sáng, ngoài trời gió đêm thổi man mát, điều hoà của quán tôi vẫn duy trì mức nhiệt độ tròn trĩnh con số 20 trên thang đo của Celsius. Thế tức là không nóng lắm.

Nhưng quý cô trước mặt tôi, thay vì tiến về phía mấy người bạn của mình, lại tiến về phía quầy bar nơi tôi đang đứng, từ từ cởi chiếc áo blazer màu kem khá rộng, sau đó còn đưa tay lên gần cổ, chắc là theo quán tính định cởi thêm vài cúc áo sơ mi, nhưng rồi chợt nhận ra bản thân chỉ đang mặc một chiếc croptop màu đen rất ngắn để lộ cả một nửa chiếc eo với phần cơ bụng săn chắc.

- Xin hỏi quý cô muốn dùng gì?

Tôi hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Cô ấy vén mái tóc đen dài ra phía sau vành tai trái, cười tươi với tôi rồi đáp.

- Cô có người yêu chưa nhỉ, nếu chưa thì tôi muốn dùng thử.

Tôi ngẩng đầu nhìn bóng người rất cao và rất gầy trước mặt, giương một ánh mắt khó hiểu, hàm ý đại loại như đôi môi xinh đẹp trên gương mặt góc cạnh xinh đẹp không có tì vết đó sao lại có thể thốt ra mấy lời kỳ cục như thế này nhỉ.

Cô ấy lại mỉm cười, giơ hai bàn tay xua xua trước mặt tôi, giọng lúng túng.

- Tôi đùa thôi, đùa thôi mà.

Tôi hít một hơi thật sâu, cong miệng cười thay cho lời đáp.

- Cô làm cho tôi một ly tùy ý đi.

Cô ấy nói.

Tôi đảo mắt nhìn một lượt qua chỗ rượu của mình, suy nghĩ một lúc, rồi với tay lấy chai rượu mâm xôi, rót một ít vào shaker đã có sẵn đá và Vodka, lắc đều tay. Tôi rót hỗn hợp ra ly sau đó kết thúc bằng một lượng vừa đủ nước ép nam việt quốc.

Quý cô đối diện nâng ly rượu sóng sánh ánh tím lên với vẻ mặt ngơ ngác trông như học sinh tiểu học.

- Ly này có tên là gì thế?

Tôi loay hoay lọc ra trong số 7 cái tên mà ban tối vừa nghe, chọn được một đáp án ưng ý nhất rồi mỉm cười đáp, giọng có chút bông đùa.

- Đây là ly Tăng Khả Ny rất xinh đẹp.

Tăng Khả Ny bật cười lớn, hơi ngả đầu về phía sau. Một chốc, cô lấy lại hơi, nói với tôi bằng tông giọng có hơi cố gồng.

- Như thế là một đều nhé.

Sau đó, cô rất vui vẻ nhấp thử ly Cranberry Purple Haze mát lạnh trên tay.

- Sao cô không ra với họ?

Tôi hỏi.

- Họ say cả rồi, tôi thì vẫn còn tỉnh táo mà.

Tôi khe khẽ di chuyển đồng tử dọc khắp gương mặt xinh đẹp của Tăng Khả Ny, rồi dừng lại rất lâu nơi khoé mắt vừa bị lem một ít mascara.

Lòng tôi nhói lên, cảm xúc của khoảnh khắc phát hiện ra ai đó đã thích một người không phải tôi của vài năm về trước đột nhiên từ dưới đáy lòng trống rỗng trào ngược lên cuống họng, tựa cơn đau dạ dày, lướt qua từng ngóc ngách trong khoang bụng tôi, dày vò, day dứt, xót xa.

- Tôi biết hỏi thế này có hơi kỳ cục, nhưng chỉ là xuất phát từ một mối quan tâm đơn thuần, không có ý gì cả...

- Cô cứ hỏi đi.

Tôi ngập ngừng và Tăng Khả Ny cắt lời.

- Tăng tiểu thư vừa thất tình à?

Tăng Khả Ny ngẩng cao đầu đối diện trần nhà, đưa hai bàn tay gầy gò lên che khuất khuôn mặt, che luôn hai dòng nước trong suốt vừa mới ánh lên dưới sắc đèn vàng âm ấm một vài giây trước.

Tôi rất nhẹ nhàng, chồm người sang phía đối diện, vỗ vỗ mấy cái lên bờ vai trần của cô.

- Chúng tôi quen biết nhau được bốn năm, tôi cũng vừa vặn thích em ấy được bốn năm. Lần đầu nói câu "chị thích em" với em ấy, em ấy quay lưng đi, bảo với tôi trong lòng vẫn còn mối tình đầu. Lần sau đó nói ba chữ này là cách đây hai ngày, em ấy cũng quay lưng đi, nói với tôi trong lòng vẫn còn mối tình đầu.

Tăng Khả Ny nuốt khan, tiếp tục nói.

- Tôi rất muốn tức giận. Lại không biết phải giận ai, giận cái gì. Không thể giận người kia chỉ vì người ta may mắn đến trước tôi ba năm. Càng không thể giận em ấy tại sao có thể vì một người suốt bảy năm ôm một mối tình. Bởi chính tôi cũng đang ôm một giấc mơ suốt bốn năm qua.

Tôi ôm lấy Tăng Khả Ny, tưởng chừng nhịp đập nơi ngực trái của cô cũng chính là nhịp đập nơi ngực trái của tôi. Tròng mắt tôi bắt đầu lờ mờ, luẩn quẩn phía sau lớp nước mỏng đọng nơi khoé mắt là hình ảnh của một giấc mơ rất đẹp về một cô gái dáng người cao gầy, khoác trên mình bộ đồng phục cổ vũ của trường cấp ba, mái tóc dài buộc cao, bước đi chậm rãi, dáng đứng nghiêm trang trên nền nhạc cổ động dồn dập.

Một giấc mơ tôi đã mơ suốt bảy năm qua.

"Như uống nước đá ngày đông, trái tim lại đổ bệnh."*

-------this is not the end-------

(*): Lời bài hát "Yêu thầm là chuyện của một người" của Túc Vũ Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com