Kny X Reader
Một viên ngọc sáng giữa miền tây bắc bạt ngàn đồng xanh, đó là những ấn tượng đẹp về thành Hameln đã từ lâu khắc vào tâm trí Sabito. Từng bị hớp hồn trong khoảng thời gian dài thì nay lại căm ghét mãi mãi. Vỏ ngoài tuyệt mỹ khéo che đậy cho cái mục ruỗng thối nát bên trong cũng phải đến lúc rạn nứt và tan tành, hiện nguyên hình lũ người Hameln hèn hạ, thất tín và ngu ngốc gieo cho hắn mối thù sâu nặng. Oán trả ân đền phải đâu ra đấy. Sabito có bề ngoài ôn nhu nên thậm chí dễ dàng đánh lừa những cặp mắt biết nhìn người, hắn thực chất là kẻ máu lạnh sẵn sàng cướp đi mạng sống của bất cứ ai nếu hắn muốn. Đầu óc thâm độc nếu không nảy ra một ý tưởng mới thì hắn đã biến Hameln trở thành cánh đồng chết hoang tàn rùng rợn bậc nhất cõi Đế Quốc La Mã Thần Thánh, đám người kia sẽ vùi giữa vũng máu mà cất tiếng van xin, âm thanh gào thét ấy sẽ thú vị gấp vạn lần tiếng đàn lute. Sabito tự thấy mình vẫn còn quá nhân từ khi không đi theo cách đó, hắn đi theo cách khác. Cái ý tưởng mới kia cũng chẳng tốt đẹp gì vì hắn dùng trẻ con để dạy cho người lớn một bài học nhớ đời.Vần nhạc xuất phát từ một vị trí khó xác định vì ánh trăng ngà không thể xuyên thủng màn đêm dày đặc đóng vai trò tấm khiên lá chắn bảo bọc cho người thổi sáo đang tiến hành kế hoạch trả thù. Từ rất xa vọng đến nhưng rõ mồn một, thanh âm lạnh lùng đẩy người lớn rơi vào hố sâu mộng mị và xộc vào màng nhĩ, chuyển lên não bộ non nớt của trẻ con một thứ quỷ dị như sợi dây oan nghiệt siết chặt vào con rối vô tri vô giác để định đoạt hành động của chúng. Đám nhóc hành động không khác gì con rối, chẳng thể tự mình điều khiển mà hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ cầm dây. Chẳng mấy chốc, con đường dọc thị trấn hiện diện rải rác những thân ảnh nhỏ bé dưới ánh trăng tà, một màu đen ngòm sau mi mắt và thất thểu vô hồn như xác chết vừa trỗi dậy từ quan tài mục nát, gót chân trần nhẹ nhàng bước về miền hư không để trả giá cho thói khỏi vòng cong đuôi của người thân.Tuy vậy, cũng có trường hợp ngoại lệ. Ba đứa bé mù, câm và điếc là không bị bắt đi.
.
Đánh thức Y/n không được, dùng mọi cách níu kéo Inosuke cũng không xong mà vận dụng mọi giác quan truy ra điểm bắt nguồn của tiếng sáo cũng chẳng khác mò kim đáy bể. Max đành kiên nhẫn đi chậm, mượn đám nhóc để tiếp cận người thổi sáo ẩn náu tài tình. Chẳng phải ai xa lạ, mái tóc cam đào cùng bộ quần áo cũ kỹ nó từng gặp. Hóa ra vẻ hiền từ giả dối của Sabito còn qua mắt được trực giác nhạy bén của chó, nếu biết có ngày hôm nay thì Max đã cắn chết hắn từ lúc mới gặp mặt, bây giờ cũng chưa muộn, nó vồ tới nhưng khi gần chạm đến hắn thì bị văng ra, cái cảm giác nóng như thiêu lửa xuyên lớp lông dày chạm đến xương cốt làm nó khó chịu và phải cảnh giác từ giây phút ấy. Chạy như con thoi về đánh thức cô chủ, nó không kể được nhưng cô vẫn nhận ra những chuyện bất thường xung quanh. Trí óc linh hoạt liên kết mọi sự kiện và đưa ra kết luận hoàn toàn khớp với những gì đang diễn ra. Con gái trưởng nhà Hashibira vốn có máu liều lại đang bất hòa với những người khác nên sớm đốt đuốc và khoác áo choàng đen. Trước lúc ra đi thì cô đập cửa nhà hàng xóm, khi nghe lục đục bên trong thì mới cùng Max rời khỏi Hameln.Gió khuya phả vào gương mặt ửng hồng đầm đìa mồ hôi vì đã bứt tốc không ngừng nghỉ suốt một quãng đường dài. Đôi chân mỏi nhừ chuyển động chậm lại, âm thanh lá khô đều đều vang lên dưới gót giày. Ngửa mặt đối diện những tán lá cao vút chìm trong màn đêm dày đặc, mày rậm mi cong nhíu lại khi cổ họng khô khốc dồn dập đẩy ra từng đợt hơi thở nặng nhọc, tim đập mạnh gần như phá vỡ lồng ngực. Mùi lưu huỳnh trộn vôi từ ngọn đuốc lan đến sống mũi nhắc Y/n cảm giác lạ lùng chưa từng trải. Gan góc dấn thân vào chuyến đi được mặc định là lành ít dữ nhiều, lạc lõng giữa cánh rừng sâu hoắm âm u khi chỉ có con chó làm bạn đồng hành, ngọn lửa nhỏ trên tay là đồng minh đương đầu màn đêm bí ẩn rộng lớn vốn là nỗi sợ bản năng của con người từ thuở xa xưa. Tất cả đều xuất phát từ tình cảm của người chị đối với em trai, từ nỗi đau mất người thân cô từng nếm trong quá khứ và nhất quyết không để lặp lại ngay lúc này. Hít một hơi sâu, bụng bảo dạ phải thật bình tĩnh, cố gắng duy trì cái đầu lạnh để còn đối phó vô vàn tình huống khó khăn sẽ bất ngờ ập đến.Cái cảm giác đau nhói bên hông vẫn còn nhưng Y/n không cho phép mình dừng lại, cô bám sát con chó đang đánh hơi truy ra đường đi của một trăm ba mươi đứa bé. Vượt cánh rừng chập chờn đom đóm, đến thung lũng nhập nhòa trong màn sương. Những dãy núi cao xếp hàng chạy đến một điểm xa tít như vô tận, sự hùng vĩ của tạo hóa chẳng khác nào thách thức con người. Cái nóng hừng hực biến mất khi lớp mồ hôi tan đi. Lạnh buốt, sợ hãi, rã rời thay nhau giằng xé như giết chết Y/n từ sâu bên trong, thế mới thấu những đêm cha vượt núi băng rừng và có mặt tại nhà lúc hừng đông. Vui vẻ tặng vợ con quà phương xa, hồ hởi kể về những lúc tận mắt chứng kiến Thập Tự quân và giấu nhẹm những khó khăn trùng điệp của một chuyến đi mà mẹ thiên nhiên dẫn lối, tuyệt đối không để mấy mẹ con phải mảy may bận lòng.Max dừng lại trước một hẻm núi, hai bên bức tường đá xanh mướt màu rêu và địa y, cao vút phía trên là khe hở gần chạm đến tầng mây. Không còn cách nào khác ngoài việc đi vào bên trong, càng vào sâu càng hẹp, cũng chẳng có gì ngoài vài nhánh dương xỉ bám trên vách đá vàng rực khi gặp ánh đuốc bập bùng. Mùi vị xộc vào mũi làm cô chỉ muốn nôn hết đống thức ăn đã nuốt ra ngoài.Tiếng sáo lanh lảnh cất lên, đè lên không gian u ám những âm hưởng vui vẻ giả tạo.Một gã đàn ông cao lớn lại có sáo thần ma quái, một đứa con gái yếu ớt chỉ mang theo con dao nhỏ, sự đối lập quá rõ rệt đưa nỗi sợ tột độ hòa dần vào máu đỏ lưu thông dưới lớp da thịt trắng muốt làm hàm răng đánh vào nhau lập cập và tứ chi run rẩy gần như đánh rơi ngọn đuốc. Mò trong túi lôi ra đống bùi nhùi rơm thường dùng trong việc đốt lửa, bây giờ là để nhét lỗ tai. Y/n đã đoán tiếng sáo không đem theo đứa bé bị điếc. Phòng hờ trường hợp Sabito dùng nhạc khống chế nên cô đem mớ này theo để bảo vệ thân, được chút nào hay chút ấy. Chưa kịp nhồi vào tai thì tiếng ăng ẳng của Max vang dài làm Y/n thót tim. Cô chạy lao ra ngoài, con chó biến đâu mất. Thù hận che lấp nỗi kinh hãi, gương mặt đanh lại và răng nghiến trèo trẹo.Mọi thứ chợt tối sầm lại....
"Y/n, dậy đi con."Người phụ nữ xinh đẹp vươn những ngón tay thon thả ấm áp ve vuốt gò má cô, nàng ta trông thật buồn, và quen thuộc."Mẹ?"Mi mắt khẽ tách nhau rồi nhắm nghiền ngay vì xung quanh tối om, vậy là bị mất cây đuốc rồi. Cô chậm chạp ngồi dậy, cảm nhận đầu tiên là cơn nhức buốt lan tràn. Tay mò mẫm chạm vào thắt lưng, con dao và đống bùi nhùi đem theo cũng không cánh mà bay, còn ai lấy hai thứ ấy đi ngoài tên khốn đó? Chật vật đứng dậy trên đôi chân mỏi nhừ, dang hai cánh tay quơ quơ trong không khí cho đến khi chạm vào vách, vuốt lên xuống qua lại, nó phẵng lì và chi chít mạch gạch chứng tỏ là được xây dựng bởi con người. Hàng tấn câu hỏi đặt ra khi đầu óc bắt đầu mất đi sự minh mẫn vốn có vì quá mỏi mệt.Cuối đường hầm là cánh rừng, hàng hàng cây trụi lá mọc san sát nhau. Ánh sáng của vạn tinh tú từ vòm trời tỏa xuống đủ để Y/n nhìn rõ cảnh vật. Gió nhẹ đánh phần phật vào áo choàng đen âm ẩm mùi đất."Inosuke!!! Max!!!"Thính giác rõ ràng là không có vấn đề vì tiếng gió hú vẫn lọt vào tai. Tay đặt lên cổ rồi thử hát một bài dân ca, hiển nhiên không cảm nhận được sự rung động của thanh đới, hèn gì cuống họng đau nhói. Cô buông thõng, nụ cười ngặt nghẽo vẽ trên gương mặt lấm lem bùn đất. Hít một hơi sâu, mắt khép lại và chắp tay, miệng lâm râm đọc một lúc rồi nghiêm chỉnh làm dấu thánh giá, bước thất thểu về phía trước như kẻ nô lệ vừa trải qua những giờ lao động cực nhọc. Đôi mắt chợt mở lớn, nhìn đăm đăm những gì ẩn sau màn sương mờ. Một trăm ba mươi đứa nhóc nằm cạnh nhau trên thảm lá rụng. Như chim sợ cành cong, Y/n đề phòng nhìn quanh, cô cũng biết mình yếu thế vì dù sao đây cũng là lãnh địa thuộc về một thế lực đen tối có sức mạnh vượt tầm con người."Inosuke, Inosuke, Inosuke mày nằm ở đâu? Về với chị."Tìm mãi mới thấy cậu út nhà Hashibira đang nằm sấp. Nhanh chóng cởi bỏ lớp vải ngoài rồi ngồi quỳ phịch xuống, đỡ lấy dáng vóc nhỏ nhắn của em trai chín tuổi đặt lên đùi, trùm quanh người nó chiếc áo đen bạc thếch vài chỗ. Inosuke tựa đầu vào vai cô, gương mặt đáng yêu im lìm ngủ, hơi thở nhẹ như không thoát ra từ đầu mũi hơi ửng đỏ. Nụ cười thoáng nở trên đôi môi đào, Y/n dùng mu bàn tay lau đi vết bùn vương trên khuôn mặt thanh thoát khó tìm ở một đứa bé trai. Việc tiếp theo là đi tìm con chó.Ngọn gió mạnh bất chợt nổi lên làm lá khô chuyển động dồn dập về một phía, mây che mờ vầng trăng và vạn sao treo trên trời làm cảnh vật dưới mặt đất tối sầm. Loạt tia chớp sấm sét rạch ngang bầu trời, kinh dị gào rú báo hiệu cho những điềm gở và tai ương sắp xảy đến. Trực giác mãnh liệt thôi thúc, Y/n chầm chậm quay đầu về phía đường hầm, hàng trăm hàng ngàn cặp mắt đỏ như máu nổi bật trong màn đêm nhìn về bóng lưng cô. Trong trí nghĩ nhanh đến... chuột? Sấm chớp rền vang mang luồng sáng lóe lên rồi chợt tắt, vạch rõ những gì ẩn trong bóng tối, chính xác, bầy chuột là chủ nhân của những cặp mắt đỏ rực, chúng to đùng và dơ dáy hơn cái lũ cô từng thấy ở Hameln. Đứng trước chúng là người thổi sáo, gương mặt điển trai không biểu lộ một cảm xúc rõ ràng nhưng đôi mắt oải hương lạnh lùng nhìn cô chằm chặp. Những tiếng chít chít vang lên dồn dập.Trò chơi bắt đầu.Bản năng sinh tồn trỗi dậy lấp đi cơn rã rời dai dẳng, tay ôm chặt Inosuke tựa sát vào người, đôi chân vẫy vùng với một tốc độ nhanh nhất có thể. Cái lũ khát máu kia đã có mục tiêu nhắm đến nên không thèm đếm xỉa đến một trăm hai mươi chín đứa bé, cứ thản nhiên bò ngang. Đầu óc trống rỗng không cách nào moi ra lấy một giải pháp thì lộ trình đường chạy trở nên thăm thẳm vô tận.Tiếng sáo lại vang lên.Tốc độ bắt đầu giảm sút, dù đôi chân run run sải những bước xiêu vẹo nhưng tay vẫn cứng cáp ôm chặt em trai. Tiếng chít chít rõ ngay bên tai, chúng ở dưới chân Y/n, hàm răng bén nhọn cắn thủng chiếc giày thấu đến mảng thịt làm máu tuôn ào ào. Cô ngã ầm xuống nền đất lạnh lẽo, một con chuột định cắn phập vào cổ Inosuke nhưng cô kịp túm lấy, đôi mắt đẹp ghê rợn trợn ngược hằn tia đỏ khi bấu các móng vào da thịt nó, máu tanh đỏ lừ túa ướt đẫm bàn tay mảnh khảnh. Rồi buông xuôi vì đuối sức."Em trai, chị xin lỗi. Cha mẹ, con xin lỗi. Max..."Lũ chuột đói rỉa thịt cả hai đến tận mẩu xương cuối cùng..
(4) Coming Soon...
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Khúc cuối viết không được đầu tư lắm =_=
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com