TruyenHHH.com

(KNY x reader) Yêu và Hận.

Stt 3: Kokushibou x Yoriichi x Muzan

lunarmysuga

Cảnh báo OCC vô cùng nặng nha!!! Tui quằn quéo hết rồi!!
Lieu_Nhat_Nhoa
___________

     Kokushibou cùng em trai Yoriichi đang truy đuổi Muzan. Muzan hiện tại bị thương nặng và hắn sắp ngất rồi. Chậm...chậm lại... Và cuối cùng là huỵch... Muzan té xỉu trong ngỏ tối, cơ thể teo lại trong bộ dạng một cậu nhóc 15-16 tuổi. Yoriichi theo sau Muzan đi vào con ngỏ đó, đến ngỏ cụt chẳng thấy ai chỉ thấy một cậu nhóc ngất xỉu cơ thể bị thương nặng do kiếm. Yoriichi nheo mắt nhìn cho rõ thằng nhóc đó, chả nhìn ra được gì chỉ thấy được ba cái vết thương chi chít trên người thằng nhỏ. Đành bỏ qua Muzan mà đưa thằng nhóc này về vậy.

     Yoriichi tra kiếm vào vỏ bên hông, đưa tay bế thằng bé về nhà. Dù gì trời cũng sắp sáng chắc Kokushibou về nhà rồi. Y thở dài bế thằng bé trên tay đi dọc theo con hẻm trở về nhà. Y mở cửa thấy Kokushibou đang ngồi ở một góc nhà mà tránh nắng. Y thở dài đặt nhóc ấy lên giường của mình.

     - Là ai? - Sáu con mắt của Kokushibou nhìn y đầy thắc mắc. Muzan thì không thấy lại thấy đem một của nợ về.

     - Nhặt trên đường thôi, có vẻ bị thương rất nặng.- Yoriichi trả lời anh, tay thì lấy khăn lau đi vết máu trên người cậu nhóc.

     - Khỏe thì cút. - Anh nói xong liền nhắm mắt lại ngủ.
....
     Hơn một tuần rồi đến hôm nay nhóc đó mới có dấu hiệu tỉnh lại. Nó dụi dụi mắt làm quen với ánh sáng xung quanh. Cùng lúc đó y bước vào.

     - Tỉnh? - y hỏi cậu nhóc khi thấy nó ngồi dậy.

     Cậu nhóc khẽ gật đầu, thắc mắc nhìn y.

     - Đây là đâu?

     - Nhà của ta. Mà nhóc tên gì, nhà ở đâu?

     - Tôi tên Muzan, nhưng không phải tôi đang ở phòng bệnh sao?

     Kokushibou mở mắt nhìn Muzan(?). Anh không tin được lời cậu nói.

     - Cậu nói cậu tên gì? - Kokushibou hỏi Muzan.

     - Ta...ta....Mu....Muzan...- nhìn thấy Kokushibou Muzan nhỏ sợ hãi, cả người cậu run lên, lắp bắp trả lời anh.

     - Nhóc đừng sợ anh ấy không làm gì nhóc đâu.

     Nhận thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt ngây thơ của Muzan, y nhanh chóng lên tiếng.

     - tôi...tôi muốn về nhà.

     - nhà cậu không còn nữa rồi.

     Nhanh chóng gạt phăng ý tưởng bỏ trốn của Muzan, Yoriichi ra sức ép buộc cậu ở lại.

     Kokushibou nhìn hành động của đứa  em mình đầy thắc mắt, Yoriichi nhanh chóng kéo y ra hành lang.

     - Đệ đang làm cái quái gì vậy hả?

     - Đệ đang làm tốt đó thôi, huynh không thấy biểu hiện lúc nãy của nhóc đó vô cùng dễ thương sao?- y lên tiếng biện minh cho hành động của mình.

     Kokushibou nhớ lại lúc nảy, cậu nhóc Muzan đó lúc nãy sợ hãi khuôn mặt run lên, mắt ngấn lệ, mặt như sắp khóc đến nơi, giờ nghĩ lại mới thấy vô cùng đẹp a~ thế là cả hai quyết định giữ cậu lại.

....

     Cậu ở đây cũng hai năm rồi. Cậu cũng trở thành thiếu niên 17 tuổi rồi. Cũng làm quen với việc Kokushibou có tận 6 mắt rồi, cũng không quá đáng sợ. Hai người đều tốt với cậu, cưng chiều cậu. Cơ mà có chuyện cậu không thể hiểu nổi.
 
     Cứ mỗi ngày, khi trời vừa chập tối, cả hai sẽ ở trong phòng cậu, họ lại bắt đầu cởi đồ rồi sờ soạng khắp người cậu. Cậu rất nhột a, nhưng họ nói làm vậy cậu sẽ giúp họ bớt mệt, cơ mà ngại lắm cơ.

     Cứ như vậy có 1 cậu bé tối nào cũng bị chiếm tiện nghi mà không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com