Kny X Reader Bi Ngan Vang
[ Chị ấy, mùi như lá chanh dịu và những giấc ngủ trưa(..) Và chị, đối với tôi là tất cả. ]–Dodie Clark, "She".
______
Kể từ cái ngày chạm mặt Muzan, Tanjiro đã luôn ngửi được cái mùi thoang thoảng ẩm thấp của một cơn mưa, một chút ủ dột như đất úng nước và — rất nhẹ thôi — mùi của lá chanh và sả. Nó chỉ lướt nhẹ qua đầu mũi cậu ta, như một cơn gió nô đùa với sợi bông mang tên người tình của nó, bỡn cợt nhưng không cho phép hình dung của nó đi ra khỏi trí nhớ của người ta. Không có nguồn cội: nó bất chợt như một lẽ dĩ nhiên, mập mờ như một cái bóng trong góc gian phòng tối nhưng bất cứ ai để ý kĩ hơn đều thấy được.Tên sử dụng hơi thở hệ Thuỷ luôn cảm thấy cái mùi này thật buồn.Cùng lúc, nó cũng đem cho cậu ta cảm giác an ủi về một mặt nào đó. Ví như khi đối mặt với một con quỷ, hay đau đớn quằn quại trên nền đất lạnh, một chút thoáng qua của cái mùi đã dần trở nên quen thuộc khiến trí óc cậu ta như được dỗ dành. Như một đứa trẻ thiếu vắng tình yêu thương của mẹ; như một đứa thiếu niên tha thiết sự chú ý từ mối tình nhỏ của mình, điều đầu tiên Tanjiro làm khi không có gì đang quấy rầy bộ não của cậu ta là đi tìm mùi hương kia.Nó không phải lúc nào cũng ở đó.Nhưng, lạ thay, mỗi khi cái đau đớn và buồn rầu tìm đến cậu ta, hay khi nỗi sợ và lo lâu ập đến cậu ta như một đoàn tàu không phanh, cái mùi ấy luôn hiện diện bên cạnh. Nó thường dễ nhận ra hơn nếu cậu ta ở ngoài trời, dù ngập trong mùi của những người khác nhau và vật khác nhau như một bông hồng trắng nở rộ giữa đám hồng nhung. Và khi ở trong nhà, sẽ khó hơn để nhận ra, nhưng nếu nó ở đó:Thì cậu ta sẽ biết nó ở đó.Ấy là một thứ mùi thật đỗi đặc biệt với bản thân một đứa trẻ lúc nào cũng trên lưng một túi trĩu nặng những trách nhiệm như cậu ta. Ngày tên mang họ Kamado đánh với hai con quỷ tại nhà bà Tamayo, với con quỷ trống, mùi hương đã ở đó. Khi cậu ta đang nghỉ ở ngôi nhà Tử Đằng, nó cũng thi thoảng đồng hành, và khi mới bước chân vào khu rừng của gia đình nhện của Rui, nó cũng ở đó. Như một người đồng hành thân thiết, nó chống lưng cho cậu ta khi cần, và cung cấp cho cậu ta cái động lực nhỏ nhoi cậu ta khẩn thiết cần khi lênh đênh trong những trận đấu liên tục với lũ quỷ.Mùi hương thường nặng nề hơn mỗi khi một con quỷ lìa đời.Đây là một thứ Tanjiro đã để ý đến từ lâu. Không hẳn là nặng nề hơn theo nghĩa nó có cảm giác gần hơn, mà cơn mưa trong nó dường như nặng hạt hơn hẳn, át hết đi phần lớn những mùi còn lại thường hiện diện ở đó. Như thể bản thân mùi hương đang buồn thay cho những con quỷ kia; nó ủ dột bất thường, và dường như ở một giác quan nào đó, cậu ta cảm thấy được cả từng hạt mưa rơi xuống người như nước mắt của một người buồn bã. Sau đó sẽ là mùi đất ẩm dần lấn chiếm, quấn quanh người tên dùng hơi thở của Nước như một con mèo làm nũng; và rồi sau khi sự ủ dột của cả hai mùi kia đã dần nhợt nhạt đi, sẽ là mùi lá chanh khô và sả, tượng trưng cho sự thanh thản và thoải mái. Này là để cậu ta biết mùi hương đã an tâm với kết cục của con quỷ rồi.Rất lắm khi, Tanjiro thắc mắc cái mùi kia có phải của một con quỷ không.Ý nghĩ này làm cho cậu ta sợ, vì nếu thế, hẳn là Muzan muốn biết cậu ta đang làm gì. Hay còn sợ hơn, nếu mục tiêu là để xem tiến triển của việc tìm cứu chữa cho Nezuko, vì đó là em gái cậu, và nếu có mệnh hệ gì với con bé, tên họ Kamado kia sẽ chết hoảng mất.Nhưng sau đó, cậu ta vẫn sẽ lắc đầu, tự bảo bản thân "bỏ đi". Vì đơn thuần, bản thân tên Sát Quỷ Nhân với mái tóc màu mận kia không nghĩ một con quỷ có thể mang mùi hương trong trẻo và buồn bã tới vậy. Nếu nói nó là của một linh hồn, có lẽ có thể còn đáng tin hơn.Song song với mùi hương, thi thoảng nó sẽ biến đổi thành một mùi hương hoàn toàn khác dù cái cảm giác mang đến vẫn như cũ. Vì không phải lúc nó cũng hiện diện ở đó, Tanjiro không thể thực sự liệu cả hai có phải của cũng một đối tượng không, nhưng cái mùi kia – dù yếu ớt như một bản thể thất bại – sẽ thi thoảng thế chỗ, và nó cũng đáng yêu y hệt người chị em kia của nó thôi. Mùi thứ hai là bụi của mặt trời, là cái nóng của ngọn lửa củi giữa đông, là bài ca của nắng; một đứa trẻ nhỏ. Nó tinh nghịch như một đứa trẻ nhỏ, chọc cười đầu mũi cậu ta và đặt lên đó một nụ hôn đầm ấm nhất. Nó trầm lặng như một đứa trẻ nhỏ, nhìn cha mẹ chúng ruồng bỏ thân hình bé nhỏ của mình và bị mọi người xa lánh đi như một con quạ đen, cố gắng không để tuột cảm xúc ra ngoài để tránh gây phiền phức. Nó nặng nề như một đứa trẻ nhỏ, với trách nhiệm đáng nhẽ sẽ làm gẫy tấm lưng gầy guộc với sức nặng của nó.Tanjiro cũng như vậy; một đứa trẻ nhỏ.Cậu ta sống lại những kí ức mới chỉ vài ba năm trôi qua đã như ngủ quên trong ngăn tủ cũ kĩ, bạc màu như mấy lọn tóc của Zenitsu qua những mùi hương ấy. Nó ôm cậu ta trong vòng tay của mình như xoa dịu những nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn, ủ thân hình giờ đã chai sạm trong dòng chảy sóng sánh màu vàng của sự hoài niệm. 'Thật kì lạ' Cậu ta nghĩ, thiếp ngủ đi giữa khu rừng tối đen của gia đình nhện kia, mùi hương lất phất qua đầu mũi như một lời ru đầy mỉa mai._______
Điều đầu tiên ập vào mũi của Tanjiro khi cậu ta tỉnh dậy là mùi của rất nhiều người. Mùi mặn như của nước biển, mùi ngọt ngào như miếng mochi nhân đậu tràn ngập tình yêu, mùi đậm vị đất của rừng lá. Và nổi bật nhất, nó.Cậu ta bật tỉnh, mắt mở to trước sự nhắc nhở về cái mùi quen thuộc của tiềm thức. Ý thức của cậu ta đến rồi đi, tầm nhìn mờ nhạt. Điểm bị đánh trước đó vẫn đang giật mạnh sau lưng và dưới hàm, và hàng sa số những vết cắt chằng chịt trên người rít lên đau đớn trước ánh mặt trời. Dường như cả người bị ngập trong nước, Tanjiro gượng người lên để cố thoát khỏi cảm giác khó thở tràn trong phổi, hình ảnh những người đứng xung quanh đầy màu sắc lảo đảo trong mắt cậu ta. Cái mùi quen thuộc của củi cháy vẫn nồng nàn quay đây, như một sự nhắc nhở về sự hiện diện đáng tin cậy của nó.– Ta nên nhanh chóng lên và kết thúc vụ này đi. Lãng phí nhiều thời gian quá rồi.Tiếng của người va vào nhau, nghe lộn xộn và rối ren. Mặc kệ lời trách mắng của người bên cạnh, cái thu hút sự chú ý của cậu ta vẫn chỉ là những lời nói tuôn ra như suối, đan vào nhau thành một sợi dây rối bời, không rõ đâu là gốc và đâu là đuôi. Sợi dây thừng có một hạt ngọc tâm điểm ở giữa, và một điều gì đó đang mách bảo viên ngọc tội nghiệp bị chèn ép đó là cậu ta và Nezuko. Đứng trước mặt cậu ta, là mấy người với dáng dấp lạ lẫm và sặc sỡ so với những Kakushi* chung quanh, nhìn thẳng mặt cậu ta với một thứ cảm xúc ngửi đến cũng làm cậu ta đau đầu.Những câu hỏi dần chiếm lấy chỗ trong đầu tên họ Kamado.'Đây là đâu?''Mấy người này là ai?''Chuyện quái gì đây?'Người phụ nữ với mùi như một người mẹ và ánh mắt màu tím nhạt hơi phai sang xám* của một con côn trùng bước tới lại gần hơn, nở ra trên miệng một nụ cười có phần hơi đe doạ. – Đây là tổng hành dinh của thợ săn quỷ. Hiện tại cậu đang trong một cuộc xét xử, Kamado Tanjiro-kun. Shinobu trả lời bằng giọng êm như nhung, không khí xung quanh người đánh vần ra hai chữ kiên nhẫn. Những người còn lại thay nhau chen lời vào, người này nói đè lên người kia. Cái bắt tai cậu ta nhất giữa đám lầy những chữ là chữ, kì lạ và không nên nghĩa với nhau, là về việc họ muốn giết "cô ta".Đến giờ này, để biết "cô ta" là ai cũng không khó mấy cho Tanjiro nữa rồi.Đôi đồng tử màu mận đảo lộn liên tục, ngó xung quanh để tìm bóng dáng em gái mình hoặc cái hộp gỗ. Qua sân đầy đá cuội; qua cái cây to lớn; qua đôi chân quấn trong vải với hoạ tiết tựa lửa và mang một đôi geta của ai đó; qua gian nhà trang hoàng sạch sẽ; không thấy. Không thấy Nezuko, hay Zenitsu, hay Inosuke hay Murata.Tanjiro cảm thấy tim mình bắt đầu đập loạn xạ trong lồng ngực bị đè bẹp xuống trên nền đất gồ ghề.– Quan trọng hơn, chúng ta nên xử lí Tomioka như nào đây?Cậu ta ngước mặt lên trên cái cây khi nãy, thấy một người nữa với haori kẻ sọc đen trắng. Tóc anh ta xuề xoà xuống mặt, và quấn quanh người là một con rắn. Tông giọng của anh ta nghe rõ lười biếng và có chút không cả tâm lắm, nhưng mùi của sự ghét bỏ lơ lửng xung quanh có phần hơi đắng trên đầu mũi.– Nếu theo như lời của Kocho, thì anh ta cũng đã vi phạm vào tư cách của một thợ săn quỷ, vậy xử lí như nào đây. Tôi có chút đau đầu khi thấy anh ta không thể kiềm chế như vậy.Shinobu, dù đã lên tiếng nói nhẹ để đẩy lùi hình phạt của Giyuu, vẫn không thể khiến Tanjiro khỏi cảm thấy tội lỗi khi vị tiền bối của cậu ta vì quan tâm tới hai đứa mà phải ở một vị trí chật vật như vậy. Cậu ta gượng dậy, cố để đưa một lời ra khỏi miệng nhưng cổ họng bỏng rát cậu ta như cháy lên trước nỗ lực nói, hàm dưới vẫn đau nhức như điên. Trước cảnh tượng này, nữ Trùng trụ tiến lại, bình nước trong tay ghé gần miệng tên sử dụng hơi thở hệ Thuỷ nhẹ nhàng đi kèm với một vài lời nhắc nhở cẩn thận. Chất lỏng đi vào người như nước suối tiên, xoa dịu cái cổ họng khô khan và cơ thể đau nhức.Ngay khi đã mở được lời, tên nhóc liền biện hộ cho em gái mình.– Em gái tôi trở thành quỷ, nhưng em ấy chưa hại người nào bao giờ. Cho đến giờ, và cả sau đó, em ấy sẽ không đụng tới bất cứ người sống nào....Phũ phàng thay, chả có ai thèm nghe lời cậu ta nói cả. Mọi người đều từ chối một cách phũ phàng, mặc cho xen vào giữa bằng một tông giọng to hơn cả là những lời khẩn thiết của Tanjiro.– À ha, xem ở đây có cái gì thú vị này. Cả Giyuu lẫn tên nhóc sử dụng hơi thở của nước còn lại nhăn mặt cùng lúc, cả hai phẫn nộ trước bóng dáng của Phong trụ, trên tay là cái hộp chứa Nezuko mặc cho lời can ngăn của những Kakushi hoảng hốt sau lưng. Đôi mắt đen óng của anh ta trợn tròn, và những vết sẹo chằng chịt trên người chỉ làm tăng thêm vẻ ngông cuồng.– Vậy ra mày là đứa ngu đã mang theo một con quỷ bên cạnh. Mày đang tính toán cái gì vậy?Shinobu khẽ nhăn mặt trước dáng vẻ thiếu trách nhiệm của tên Hashira mang họ Shinazugawa, không khí xung quanh người nữ trụ cột nặng nề hơn hẳn. Tanjiro đã bắt đầu có dấu hiệu cựa quậy bên cạnh, ý muốn chạy tới nơi của tên tóc trắng.– Đừng có tự ý như vậy, Shinazugawa-san.– Quỷ là cái gì với mày vậy, thằng nhóc con? Mày tưởng nó chưa ăn ai là có thể chiến đấu như một thợ săn quỷ để bảo vệ mọi người à? Mày thấy đó, chuyện này. . . .. . .đéo bao giờ xảy ra được đâu.Và thanh kiếm của anh ta xuyên qua lớp gỗ, đâm thẳng vào Nezuko đáng thương bên trong. Máu rỉ ra từ vết thương ở vai con nhỏ, thấm qua lớp gỗ và chảy ra ngoài. Vẻ mặt nhăn nhó của cả Giyuu, Shinobu và Mitsuri chỉ càng sâu hơn trước hành động bạo lực của Phong trụ.Bị kích động, tên Mizunoto với mái tóc màu mận lao tới, đầu đi trước và tay vẫn trói chặt ở sau, miệng la hét những lời mắng nhiếc bất chấp cảnh báo của Thuỷ trụ. Đầu cậu ta va đập với mũi của Sanemi, trong khi những trụ cột khác chỉ biết nhìn trong ấn tượng. Sau khi anh ta ngã xuống đất, máu phọt ra từ mũi, ở đâu đó giữa những người khác, một tiếng phụt cười phát ra từ miệng của một nữ trụ cột, ngay lập tức bị chặn lại bởi chính chủ và miệng cô lẩm bẩm một lời xin lỗi dù thân hình vẫn run lên liên tục do cố kiềm chế.– Nếu không biệt được đâu là tốt và đâu là xấu, anh nên bỏ làm Trụ cột luôn đi!Tên tóc trắng lắm sẹo gượng dậy, mũi miệng nhoe nhoét máu và sự tức giận hiện rõ trên mặt anh ta. Trước khi kịp mở miệng ra để nói, một bóng dáng khác đứng chen vào giữa cả hai, bóng đổ xuống trên người Tanjiro cảm giác như an toàn và được che trở, lưng quay lại với Sanemi. A. Cái mùi ấy.– Sanemi-san, phiền anh không bắt nạt cấp dưới của mình khi không có mặt Oyakata-sama.Ngưởng mặt lên, gặp phải ánh mắt của cậu ta từ dưới lên trên theo thứ tự là một đôi tất trắng với đường chỉ đỏ ở bên, cái quần đồng phục của Đoàn đã được phục chế thành một cái quần phồng ống ngắn dừng lại trên đầu gối, thanh đao lớn một cách bất thường giắt trong thắt lưng của đồng phục ẩn sau vạt áo haori màu trắng muốt với hoạ tiết màu vàng khối. Trên cổ người đó đeo hai cái vòng, một lủng lẳng trước ngực, được luồn vào hai đồng go-en, cái còn lại vừa vặn vào yết hầu, đính theo hai quả chuông nhỏ; toàn bộ đều óng ánh một màu vàng khối. Tóc người này chỉ dài đến ngang má, nhưng thay vì chỉ độc một màu trắng như của Sanemi, tóc người còn có vài sợi đen tuyền với gốc đã chuyển bạc lẫn vào. Mặt của chủ nhân mùi hương ẩn sau một cái mặt nạ kịch Noh như lão Urokodaki, nhưng trông mượt và nữ tính hơn.Một cái mặt nạ Ko-omote*.Những người còn lại có vẻ bất ngờ trước sự hiện diện của người này, thậm chí cả cái người đang nằm trên cây ( – Xà trụ) và người với mái tóc chấm đuôi màu ngọc ( – Vân trụ), nếu mũi của Tanjiro không có phản bội cậu ta. Tanjiro há hốc mồm, lục tung não mình lên để nói một thứ gì đấy nghe hợp lí hơn là "a, người có mùi rất buồn", nhưng trước khi cậu ta kịp làm thế, tiếng của một đứa trẻ vang lên:– Oyakata-sama đã đến!Và bàn tay mềm mại của người kia đưa xuống, vỗ một cái nhẹ nhàng - gần như tinh nghịch một cách thân quen - lên đầu của cậu ta. Cái mặt nạ kịch ghé tới gần mặt tên tóc màu mận cùng với thân hình mang trên mình đầy sắc trắng và vàng kia quỳ xuống. Một giọng nói trầm lặng nhẹ nhàng như tiếng chuông đồng của làng cất lên:– Cúi xuống nào, chịu khó chút. Chúa công là người đứng đầu Sát Quỷ Đoàn đấy.____________
bây giờ là 12 rưỡi đêm ToTmục chú thích:
_______________________
T a i s h o s e c r e t :
Tanjiro đã nhầm lẫn mùi của T/b với bó củi sau nhà. Hôm đó con nhỏ đến muộn do ngủ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com