TruyenHHH.com

Kny Ta Chi La Truyen Thuyet

  Đêm hôm đó, tại khuôn viên ký túc xá của học viện...Tanjirou và Kanao khẽ ngồi tâm với nhau bên đài phun nước...
  Kanao đưa ánh mắt Hồng Đào của cô bé nhìn về phía cậu bạn bên cạnh, cô vẫn còn thẫn thờ bởi chuyện hồi sáng nay...
Tanjirou...Cậu tại sao lại bảo vệ tớ về chuyện hồi dáng ấy...
Tanjirou đưa ánh mắt xích tử về cô bạn, cậu nghiêng nhẹ đầu.
Bởi vì...Tớ muốn bảo vệ cậu...
  Kanao cảm thấy, câu trả lời này không phải là điều mà cô bé mong đợi, cũng như còn có nhiều ý khác hơn nữa qua sự việc hồi sáng...
  Chỉ là bảo vệ tớ thôi sao...? Bộ không còn gì khác nữa à...
  Tanjirou cười nhẹ, cậu bé lảng tránh đi ánh mắt Hồng Đào ấy...Khẽ ngắm nhìn lên vầng trăng cao kia. Hít một hơi thật sâu, mà nói.
  Tớ...không biết nữa...Cái cảm giác lạ ấy cứ thôi thúc tớ, rằng tớ muốn được bảo vệ cậu, rằng cậu la một người vô cùng quan trọng với tớ...
  Tớ không biết nên nói như thế nào nữa, chỉ biết là cậu thật sự rất quan trọng với tớ...Thật đấy...
Kanao khẽ cười, cô che miệng lại đầy vẻ tôn gia. Tanjirou khẽ đỏ mặt, liền vấn.
  Tại sao cậu lại cười tớ chứ...Biết thế không nói ra cho đành.
  Kanao nắm nhẹ lấy tay Tanjirou, áp nhẹ lòng bàn tay ấy lên gò má của mình, cô bé nở một nụ cười thật chân thành, thật ấm áp với cậu bạn...
  Cảm ơn cậu...vì đã bảo vệ tớ...vì đã xem tớ như một người quan trọng...Cậu biết không...Con gái một khi đã mềm lòng rồi ấy...Sẽ luôn nói sự thật từ tận đáy lòng mình...
  Tớ cũng vậy...Tự lần đầu gặp gỡ cậu...
Trái tim tớ cũng đã luôn thôi thúc tớ đến bên cậu, bởi ý niệm của nó hiện ra trong tớ nói rằng, cậu là người quan trọng với tớ...Tanjirou...
  Tanjirou khẽ điêu đứng, ánh mắt Xích Tử và ánh mắt Hồng Đào nhìn vào nhau thật sau...Hai đôi mắt long lanh, như đã thay cho chủ nhân nói hết bao cảm xúc và cả tâm hồn mình.
  Chẳng kịp nói gì cả, Tanjirou đã bị Kanao giục nhẹ ra...Cô bé đỏ mặt mà chạy đi. Tanjirou đuổi theo...
Này...Kanao...Cậu sao thế...Này...
  Cả hai cô cậu bé mới lớn, đuổi bắt nhau lòng vòng quanh đài phun nước. Thật là náo động mà...Chỉ đến Khi Kanao khẽ chợt chân vì vấp phải viên đá nhỏ...
  Tanjirou cũng vì bám đuôi theo mà vạ lây...Kết quả là một màn kabedon kiểu nằm ra đất...
  Hai ánh mắt lại ngã nghiêng vào nhau, lúc này chỉ còn mỗi sự bất động để dịu đi cho cái cảm giác "xấu hổ" này... Kanao đỏ mặt...Rồi đến Tanjirou đỏ mặt.
Hai em đang làm cái gì vậy !!!!! Con trẻ mà làm mấy cái chuyện gì đây!!!
Cả hai đứa lúc này mới có lí do để bần tĩnh lại...Nhìn về phía giọng nó. Ra là một giáo viên đi tuần...
  Tanjirou khẽ gãi đầu.
  Sensei...không như cô nghĩ đâu ạ...Tụi em chỉ là...chỉ là...
  Bí rồi, Tanjirou đưa mắt sang Kanao như cầu mong sự giúp đỡ và tương trợ..
Luyện tập thôi ạ...chỉ là luyện tập.
Kanao lên tiếng thật nhanh chóng ngay sao đó. Cô giáo viên khẽ nghiêng đầu.
Luyện tập?? Cái này gọi là luyện tập hả?
Đừng có mà lừa tôi nghe chưa!? Con nít con nôi!!
  Kanao khẽ nở nụ cười về phía của cô giáo ấy.
  Sensei...luyện tập cùng em nhé?
Chẳng để cô giáo ấy nói nữa, Kanao hít một hơi thật sâu, lướt nhanh như bay, tung một cước vào lòng bụng của cô giáo ấy làm cô choáng ngợp...
  Rồi tiếp đó, Kanao nhanh xoay đòn giáng thêm một cước vào gò má của cô giáo đáng thương...làm cô bay luôn vào bụi mà bất tĩnh...
  Tanjirou há hốc mồm nhìn.
  Kanao...cậu...có làm hơi quá không vậy.
Sensei...có ổn không?
  Kanao khẽ nở nụ cười ngây thơ hết sức.
Không sao đâu...Đây gọi là Nhu Liên Cước...Tớ đã dụng nhẹ rồi...Cô ấy chỉ bị bất tỉnh mà thôi, khi tỉnh dậy sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy đâu...
Nào...đừng nói gì nữa...chúng ta về ký túc xá đi...
Kanao nắm tay, kéo Tanjirou đi theo cùng...Đôi bạn trẻ thoát khỏi "án tử" của giáo viên đi tuần kia trong gang tấc.
0o0o0
  Tại Ký Túc Xá nam lớp A năm nhất.
Tanjirou bước đi nhẹ nhàng, rón rén để không gây ra tiếng động làm ảnh hưởng các bạn khác...
  Chợt có một bóng người dần đi ra, va chạm nhẹ với cậu...Cậu bạn tóc vàng Shikihada Hiura. Tanjirou khẽ nhìn, vẫy nhẹ tay chào hỏi.
Shikihada-kun...Cậu đi đâu vào lúc này vậy...Tối rồi mà...
Hiura vẫn giữ thái độ im lặng, lạnh tâm của mình...Ánh mắt hai màu nhìn về của Tanjirou.
  Tránh ra...Cậu đừng có cản đường tôi...
  Lời nói như có sức nặng, Tanjirou cũng chả muốn dây dưa với cậu bạn ấy làm gì cho mệt...Cậu nhẹ nhàng né ra cho Hiura bước chân đi ra khỏi phòng.
  Cậu ta bị sao vậy...thật là chẳng hiểu nổi...
  Tanjirou khẽ bước đi vào trong phòng mà chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Với cậu hôm nay thật sự đã quá nhiều chuyện để giải quyết rồi...
  0o0o0
Phòng sảnh căn tin...
  Tanjirou và Kanao đang dùng bữa sáng cùng nhau thì đột nhiên có hai bóng người bước đến...
Yo...Kamado-kun, Tsuyuri-san...Chào buổi sáng nhé.
  Tanjirou và Kanao ngước nhìn lên, ra là Shimura Yuu và Hideki Miyami. Yuu mở lời tiếp.
Chúng tớ ngồi cùng các cậu được chứ?
Kanao và Tanjirou khẽ gật đầu, mời hai người bạn học ngồi xuống chung bàn.
Miyami ngồi đối diện Kanao trong khi Yuu ngồi đối diện Tanjirou.
  Này nhé, tớ có nghe danh sách sắp xếp đội cả rồi, lớp ta đã chọn ra 5 người đại diện cho lớp rồi.
   Tanjirou khẽ thắc mắc.
Đội gì cơ...Sao tớ chẳng hiểu gì cả...?
  Yuu như muốn ngã người.
  Cậu đùa à...Sao lại không biết, theo lệ của học viện, mỗi một lớp sẽ chọn tổ đội, tối đa 5 người để chuẩn bị cho những cuộc thi đấu giao hữu với những lớp khác.
  Các bạn khác chưa đủ yếu tố nên chẳng được chọn, chỉ có 5 người chúng ta mà thôi...
  Nghe đâu phần thưởng rất là hậu hĩnh đó...
  Miyami thêm lời vào.
  Nghe bảo, đó là một tinh đan có thể nâng cao cho cấp bậc của chúng ta đấy.
Kanao đáp lời.
  Nhưng mà cậu nói là đội chúng ta chỉ có năm người...Ngoài tớ, Tanjirou và hai cậu ra...thì còn ai khác nữa...?
  Yuu lúc này khẽ tạch lưỡi.
Haizzzz...Là cái tên lạnh lùng vô cảm ấy,
Shikihada Hiura chứ còn ai vào đây nữa..
Tanjirou có phần lắc nhẹ đầu, nở một nụ cười cho qua. Kanao và Miyami có lẽ chẳng hiểu được đâu...
  Đang nói với nhau, thì bóng người quen thuộc bước đến, mái tóc vàng ánh kim cùng đôi mắt hai trong màu...Vẫn là cái nét mặt lạnh băng ấy, nhưng cả bốn người đều hóa đơ ra cả...Cái gì đây??
  Trên đôi tay của Hiura đang khẽ vuốt ve bộ lông của chú mèo mướp con, thật là đáng yêu...Miyami và Kanao như hóa tia sáng, cuồng mèo.
Wa...Mèo con dễ thương quá...Cậu thấy nó ở đâu vậy...???Cho chúng tớ bế bé mèo một chút đi...
Tanjirou thì cười trừ một cái, trong khi Yuu lại mắt chữ O mồm thì chữ A, cái tên này rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy chứ.
  Này...Chúng ta giờ đã là một đội rồi...
Vậy ai sẽ làm đội trưởng đây?
  Tiếng giọng phát ra từ phía của Hiura...
Khiến cho cả bốn người kia phải nhập tâm trở lại.
  Yuu khoác hai tay ra sau đầu...
Tớ không làm đâu, mệt mỏi lắm, chỉ đạo tùm lum không à...
  Miyami khẽ chạm nhẹ hai ngón chỉ vào nhau...Tỏ bày.
Tớ cũng không thể đâu...Tớ không có tài lãnh đạo cho lắm...
  Kanao lắc nhẹ đầu luôn.
Tớ cũng vậy...Tớ cũng cần phải học hỏi nhiều hơn...Nên tớ cũng xin không làm đội trưởng...
  Hiura lúc này nhìn về phía của Tanjirou, khẽ nói.
Này, cậu tóc đỏ kia...Cậu có ý gì không? Dù sao thì cũng xin lỗi về chuyện tối qua nhé...
Đôi mắt hai màu của Hiura khẽ nhìn về hướng của cậu bạn cùng lứa. Tanjirou thở dài...
Không sao đâu...
  Shikihada-kun...Chúng ta giờ đã là một đội, cần phải đoàn kết và chia sẻ với nhau mọi chuyện...Tớ mong là tất cả chúng ta đều có thể đoàn kết, bền vững.
  Không làm thất vọng Hartley-sensei... và lớp A.
  Tớ chỉ nói nhiêu đó thôi, mong cậu hãy hiểu ý mà tớ đang muốn nói đến...Tớ xin không làm đội trưởng...
  Đặt niềm tin nơi cậu cả đấy, Shikihada.
Hiura cười nhẹ, ánh mắt hai màu có chút cảm khái, nhìn về phía của Tanjirou và các đồng đội.
  Được...Cảm ơn các cậu...
  Dù sao, cũng nên thân thiết hơn mà...
Từ giờ chúng ta gọi hẳn tên nhau đi...Cứ
gọi tớ là Hiura...Shikihada Hiura.
Khẽ chìa tay ra để hảo nghị, Tanjirou nở nụ cười...Đặt tay lên.
Kamado Tanjirou...
Kanao cũng áp nhẹ tay lên tay của Tanjirou.
  Tsuyuri Kanao...
Rồi Miyami và Yuu cũng khẽ đặt nhẹ tay của mình lên...thể hiện sự liên kết toàn đội.
  Hideki Miyami.
  Shimura Yuu.
  Năm cái đặt tay của năm thành viên trong đội, lớp A năm nhất bắt đầu chiến dịch.

 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com