TruyenHHH.com

Kny Sanekana Hanh Phuc Mong Manh

Đã 1 tháng kể từ ngày em rời bỏ thế gian này , bỏ lại mọi thứ , kể cả tôi...

Đã 1 tháng trôi qua , từ lần cuối đứng trước linh cữu yên bình của em rồi khóc nức nở như một kẻ hoang dại , tôi không lui đến Trang viên Hồ Điệp nữa

Tôi gần như đã suy sụp trước sự mất mát to lớn ấy , đã gần như chẳng thể chữa lành nỗi thất vọng nhuốm đậm vào cả tâm trí tôi . Em đi rồi , đi một cách đột ngột nhưng lặng lẽ đến lạ , để lại trong tâm can tôi một vết rạch chí mạng , đến nỗi ngày ngày tôi phải gồng mình điên cuồng tập luyện và giết chóc để vơi bớt nỗi nhớ em 

Điều ước của em là muốn tôi sống tiếp , thật khỏe mạnh với nụ cười trên môi là động lực nhỏ bé cuối cùng cứu vớt tôi khỏi bóng tối , giúp tôi gắng gượng để sống tiếp qua ngày . Nhưng em đâu biết rằng , cái gọi là mong muốn cuối cùng của em đó thật giản đơn nhưng lại khiến tôi mệt mỏi biết bao ! Từng ngày trôi qua của tôi đều là vô nghĩa , đều thật ảm đạm , như thể thời gian của tôi cũng ngừng lại rồi chết theo em . 

Em giờ đây thế nào rồi ? Đã đến được chốn thiên đường như em muốn mà em vẫn hay nói với tôi trong đêm trăng sáng hay chưa ? 

Thiên đường , chắc là tuyệt lắm . Rất hợp với em đấy , Kanae 

Cuộc sống giờ đây của tôi chẳng khác gì địa ngục sâu thẳm . Chắc tôi điên thật rồi . Ngày nào mở mắt dậy , tôi cũng nghe thấy tiếng em gọi xen lẫn trong khóm hoa từ đẳng phía hiên nhà , lần nào khi ra chiến trường , tôi cũng nhìn thấy hình bóng em cầm kiếm chiến đấu cùng tôi , lần nào tôi bị thương , cũng cảm nhận rõ thấy hơn ấm của em nhẹ nhàng ôm lấy tôi thật dịu dàng...Nhưng khi gặp em trong mơ , tôi lại chỉ nghe thấy giọng em dịu thân thương lẫn tiếc nấc trong sầu đau , và dày xé mãi con tim tôi bao đêm dài

Em đang khóc vì điều gì vậy ? Xin em đừng khóc nữa , tôi sẽ sống tiếp như những gì em mong đợi . Nên , dù chỉ được gặp ở trong mơ , hãy nhìn tôi bằng nụ cười ấm áp như em vẫn hay cười với tôi như vậy nhé ?

Tôi đau lắm , khó chịu lắm em à . Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể nguôi được cơn giận dữ cùng tuyệt vọng khi cả thân người em chìm dần rồi biến mất dưới lớp đất tối tăm . Chẳng còn cách nào khác , tôi đều dồn nén sự phẫn nộ đó lên hết những con quỷ . Chúng là những sinh vật ghê tởm , chính chúng đã tước em khỏi vòng tay tôi . Tôi cũng thật hận bản thân , rằng đã khiến em buồn lòng trong thời gian cuối cùng tôi còn được nhìn thấy em , hận rằng bản thân không đủ mạnh để bảo vệ người con gái mà tôi yêu sâu đậm

Nếu tôi không ngừng giận dữ , tôi sẽ chẳng thể nào ngừng khóc được nữa

- Tôi muốn gặp lại em ...Kanae !

Tôi đã không ngừng mong mỏi , không ngừng cầu xin thần linh rằng xin cho tôi gặp lại em một lần nữa . Nhưng nguyện vọng ấy của tôi dường như đã bị làm lơ , như một sự trừng phạt là tôi phải sống tiếp trong sự dằn vặt thống khổ . Không sao đạt được ước muốn , bao câu cầu nguyện ấy mãi chẳng thể vươn tới nơi xa thắm trên thiên đường . Những tiếng gọi thì thầm của tôi với thần linh , kí ức một thời gắn bó giữa tôi và em như lạc lối , dần tắt tiếng , mãi phai nhòa trong bóng đêm 

Tôi muốn bảo vệ ánh sáng nơi địa đàng có em đang ở 

Tôi muốn bảo vệ tiếng cười ngây thơ trong sáng như nắng mai của em 

Tôi muốn được gặp lại ôm lấy em dịu dàng....

Để đạt được điều ấy , dù gian nguy hay đau khổ ra sao , tôi cũng không bận tâm!

Những âm thanh đổ nát , những sầu đau mà lũ quỷ đã gây ra cho nhân gian tôi đang bảo vệ mãi gào thét , tim tôi như bị xé tan . Tại sao bọn chúng có thể cướp đoạt sinh mệnh của con người một cách trơ trẽ như thế ? Tại sao ngay cả đến em chúng cũng dám cướp khỏi tôi ? Và tại sao tôi lại phải gánh vác mọi đau thương thế này ?

Sự phẫn nộ trong tôi trào dâng , vụt lấp cả ước nguyện yên bình muốn gặp lại em . 

Tôi thầm mong rằng cả thế giới sẽ thiếp ngủ vĩnh viễn trong ngàn sầu đau . Nhân gian đầy bất công và bạo tàn , tôi không muốn bảo vệ nó nữa

'' Hãy gặp lại nhau trên thiên đường nhé , Shinazugawa-san '' , giọng nói ngọt ngào của em khiến tôi bừng tỉnh . Câu nói ấy ,  tôi và em đã từng hứa với nhau như vậy 

.

.

Nếu tôi vẫn không gặp em khi thế gian lụi tàn , vạn vật hòa mình vào ánh sáng...

Thì khi ấy đôi tay tôi sẽ không ngần ngại hủy diệt tất cả

Kể cả chốn uy nghiêm thiên đường !


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com