Kny Oc Niran Hayashi
OC KnY của tôi.
Một chàng trai 16 tuổi, đang từng ngày cố gắng để trở thành một trụ cột.Hơi thở: cây cối (Mộc)-Thức thứ nhất: Thảo Xuân - đám cỏ mùa xuân. Chiêu thức này tạo ra một cánh đồng cỏ xanh ngát tận chân trời, chiêu thức nhẹ nhàng kết liễu quỷ.-Thức thứ hai: Hạ Thụ - cây cổ thụ mùa hè. Những cành cây to lớn xiết chặt quỷ và cắ.t đầu chúng. -Thức thứ ba: Diệp Thu - lá mùa thu. Dịu dàng rơi và lấy đầu quỷ.-Thức thứ tư: Chi Đông - cành cây mùa đông. Khô khốc và đáng sợ. Những cành cây đó sẽ đưa tụi quỷ vào cái chết đau đớn nhất.-Thức thứ năm: Bí kĩ : Ngân Hạnh. Chiêu thức tạo ra vì Kyou của cậu. Sắc vàng bóng cả to lớn sẽ đưa tụi quỷ chìm vào ảo giác, một cái chết nhanh chóng, nên thơ, yên bình. Đi đến cái chết một cách nhanh gọn nhất nhưng được trải nghiệm hơi ấm như người tình của cậu.Họ tên:
Niran Hayashi: Rừng cây vĩnh cửu.
(Tôi gọi thằng bé là Lâm :> )Hayashi là người có tính cách trầm ổn, không thích sự náo nhiệt. Có vẻ không quan tâm sự đời và mọi người. Quan tâm mình là đủ. Cậu ta gia nhập Sát quỷ đoàn vì muốn làm giàu. Đơn giản vì tiền thôi. Cậu ta chẳng muốn kết bạn hay hợp tác. Việc ai nấy làm, quỷ ai nấy giết, tiền ai nấy kiếm. Nhưng sau này được Viêm trụ thay đổi, gần như rũa lại cái nết, cậu ta mới bộc lộ những phẩm chất tốt của mình. Đôi lúc sẽ tinh tế đến bất ngờ. Ví dụ như sẽ đưa khăn tay cho bạn nữ lau nước mắt sau trận chiến với quỷ, hay nhường phần cơm cho đứa trẻ vừa bị quỷ tấn công chưa hoàn hồn.Thật ra cậu ta cũng tốt, nhưng cậu ta không biểu hiện ra. Cho đến khi ở bên Rengoku Kyoujurou.
Lần đầu tiên gặp Viêm trụ, Hayashi đã rất ghét người này. Như Hoả khắc Mộc vậy, cứ nhìn thấy con người chói chang kia là cậu ta thấy ngứa mắt. Lí do là cậu ta cho rằng Kyoujurou giả tạo, không có ai suốt ngày tắm máu quỷ mà lại cười tươi rói không một chút ưu phiền nào như kẻ đó. Lần đầu tiên giết quỷ, Hayashi đã sốc mùi máu đến mức muốn nôn oẹ. Và cậu ta cho rằng, kẻ mang họ Rengoku ấy là người chưa từng nếm mùi đời, là thiếu gia nhà giàu, sống trong nhung lụa và yêu thương, nên mới vô tư đến mức kì dị như vậy. Cậu ghét Rengoku Kyoujurou, ghét đến mức chỉ nghe tiếng cười vang vang, hay giọng nói trầm ấm nhưng to khoẻ kia, hay chỉ cần thấy xa xa chòm tóc vàng óng pha ánh đỏ như tempura, là đủ khiến cậu nổi da gà.Ngay lần đầu làm nhiệm vụ cùng đội, Hayashi đã thẳng thừng tuyên bố mình không ưa Viêm trụ, và sẽ hành động theo cách riêng của mình. Rengoku không hiểu vì sao, cũng đã từng hỏi cho ra lẽ, nhưng thời gian gấp rút, cứu người giết quỷ quan trọng hơn nhiều. Sau này, vì hành động tùy ý mà cậu bị lạc đội, chạm trán 1 con quỷ gần đạt cấp Hạ huyền, chẳng thể bảo vệ người dân, lại bị đánh cho suýt thăng thì được Kyoujurou cứu giúp. Hayashi ân hận rồi, nhưng cậu ta không dám nói xin lỗi người ấy. Cậu ta ăn năn tội lỗi của mình khi không thể bảo vệ người dân vô tội kia, và Rengoku Kyoujurou đã động viên, an ủi rằng: "Đó không phải là lỗi của cậu, vì cậu đã cố gắng hết sức rồi. Nếu phải trách tội, thì hãy trách anh. Bởi vì thân làm trụ cột lại không thể cứu người."Hayashi không biết chữ. Vì nhà nghèo, cha mẹ mất sớm, không được đi học, chỉ có sức khỏe trời phú nên làm bốc vác thuê để kiếm tiền nuôi các em. Sau này, những đứa trẻ đó lần lượt qua đời vì bệnh đậu mùa, chỉ mình cậu còn sống. Đau đớn và tự trách. Rồi cậu lại tiếp tục công việc làm thuê . Cho đến một ngày, cậu nghe đâu đó nghề diệt quỷ nhanh giàu lắm, thì cậu liền muốn ứng tuyển xem sao. Kì sát hạch năm đó, Hayashi 14, lăn lộn gần chế.t trong núi hoa tử đằng cùng với cây kiếm nhặt được của 1 thí sinh nào đó mà vượt qua. Con quạ đến bên cậu làm bạn đồng hành được đặt tên là Kuro (màu đen) vì em nó màu đen :v .Vì cậu không biết chữ, nên việc đọc thư lệnh của Cấp trên là điều không thể. Kuro có thể đọc giúp cậu ta nhưng việc này không thể che giấu mãi được. Rengoku Kyoujurou vô tình biết được điều này, nên đã đề nghị Hayashi đến nhà mình để học chữ vào mỗi buổi sáng. Dù cậu ta có chối đây đẩy thì cũng không thắng được sự nhiệt tình của Rengoku. Mỗi lần cùng người ấy học con chữ mới, lắng nghe thanh âm trầm dịu kiên nhẫn, nhìn bàn tay người ấy viết lên trang giấy rồi ở bên uốn nắn giúp mình, cậu lại thấy rung động thêm một chút. Hayashi học rất nhanh, mấy tháng đã gần như hiểu hết rồi, không cần học thêm nữa. Nhưng cậu ta không nói ra đâu. Vì vẫn muốn được đến nhà Viêm trụ mỗi buổi sớm mà. Họ cũng sẽ thường xuyên luyện kiếm cùng nhau, tập luyện đến mức thở hắt ra, cơ bắp đau nhức muốn xỉu. Khi rảnh rỗi lại cùng nhau đi ăn. À, đa số là ăn cùng với cả đoàn và Viêm trụ là người bao rồi.Cậu từng chia sẻ với Rengoku về lí do muốn tham gia binh đoàn diệt quỷ của mình. "Vì tiền thôi! Chẳng cao cả gì hết! Không giống như bọn họ, vì quá khứ bi kịch mà quỷ gây ra. Hay giống như anh, chẳng vì lí do gì lại thích đâm đầu vào chỗ chết để bảo vệ con người. Tôi là vậy mà." Kyoujurou đáp rằng: "Dù lí do có là gì, khi cầm thanh kiếm trên tay và bảo vệ con người khỏi nanh vuốt của quỷ thì cũng đều là thành viên của sát quỷ đoàn. Đều đáng trân trọng như nhau!"Vâng, và cậu biết mình sa vào lưới tình rồi.Khi Rừng Cây cố tình bắt lấy Ánh Lửa, dù biết mình sẽ bị thiêu rụi ra tro, cũng cam lòng mà ôm lấy ngọn lửa ấy. Đốt cháy cả trái tim mình.Cậu biết tình yêu này không có kết quả. Nên cậu định sẽ ghim chặt nó vào tận sâu đáy lòng mình.Mỗi khi Kyoujurou được vây quanh bởi đám đông, toả sáng như mặt trời, lại dịu dàng sưởi ấm người khác, cậu sẽ đứng từ xa ngắm nhìn. Và rồi Kyou vẫy tay gọi cậu lại chung vui với mọi người, mỗi khi như thế, cậu như muốn nhảy lên vì hạnh phúc.
Đôi lúc cậu sẽ ghen tị với Uzui vì được quàng tay bá cổ Kyoujurou của cậu rồi làm đủ trò mèo, bọn họ còn hay cùng nhau đi ăn, chỉ riêng bọn họ.
Cậu có tức đến mức nổ mắt cũng chỉ có thể ngậm ngùi kìm nén, chỉnh đốn lại biểu cảm của mình. Cậu cũng từng ghen tị với Mitsuri vì được làm kế tử của Rengoku. Còn cậu thì cơ thể không phù hợp với hơi thở Lửa thiêng, tập đến mức bỏng tay để rồi Kyoujurou phải ngăn lại, yêu cầu cậu đến phòng khám của Kochou mỗi kì. Dù đôi lúc cậu sẽ lén rèn hơi thở của lửa ấy, rồi lại bị bỏng, rồi Shinobu đã khuyên nhủ rằng chi bằng rèn rũa hơi thở của thiên nhiên để trở thành Mộc trụ không phải tốt hơn sao. Đến lúc đấy cậu có thể đứng chung một hàng với Rengoku Kyoujurou của cậu. À, vậy là cậu đã có mục tiêu mới rồi.Lần đầu tiên muốn làm trụ cột vì tiền.
Và bây giờ muốn làm trụ cột vì Rengoku Kyoujurou.Ngày hôm ấy, Rengoku gửi cậu hộp cơm bò, nghe nói rằng là đồ của 2 bà cháu anh mới cứu được sớm nay. Anh bảo rằng mình sắp lên Chuyến tàu vô tận. Có vẻ là một nhiệm vụ khó nhằn rồi. Nhưng Kyoujurou của cậu có ở đó thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.Hayashi không lo gì cả. Bởi vì anh hứa sẽ trở về.Cậu còn nghĩ, lễ hội mùa hè sắp đến rồi, liệu cậu và Kyoujurou có thể cùng nhau ngắm pháo hoa không? Và liệu, có thể dũng cảm tỏ tình dù chỉ một lần không? Cậu không hi vọng, nhưng cậu thật sự muốn nói rồi. Rất muốn nói yêu người ấy nhiều như thế nào, yêu đến mức muốn bùng cháy vì người. " Dù tình yêu dành cho người khiến tôi đau đớn bỏng rát, thì tôi cũng nguyện cam lòng. Nguyện vì người, chỉ vì người thôi."Tin dữ ập đến, Kuro khóc và thông báo rằng "Viêm trụ đã hi sinh trong trận chiến với thượng huyền tam. Người đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ tất cả hành khách trên tàu"Cậu như chết lặng.
Tiếng yêu còn chưa kịp thốt ra đã vụn vỡ. Tan thành khói mây theo bóng người.Rừng Cây nay đã mất đi Ngân Hạnh duy nhất của nó. Ngân Hạnh xinh đẹp lớn lao vĩ đại của nó. Rừng cây nay lại trở về với sự âm u vốn có, vì ánh vàng Ngân Hạnh nay đã úa tàn rồi.
Cậu đã gặp được Kamado Tanjirou - chàng trai được ở bên người yêu dấu trong những giây phút cuối. Đến lúc ra đi, tình nhân của cậu vẫn dịu dàng như vậy, tốt đẹp như vậy. Cậu vui vì được gặp đứa trẻ này, được nghe nó kể về người trong mộng, lại khâm phục nó, vì dù chỉ kém cậu 1 tuổi mà đã thật giỏi giang, chém đầu được cả Hạ huyền nhất. Nó được trao kỉ vật của Rengoku Kyoujurou. Cậu mỉm cười chấp nhận. Dù có chút đau nhói trong lòng. Đến một bức ảnh của Rengoku Kyoujurou, cậu cũng không có...
Cậu chỉ có thể sống tiếp, vì hơi ấm Rengoku đã trao cho cậu, vì cậu không hề cô độc. Sống vì Kyoujurou của cậu. Mạnh mẽ hơn vì Kyoujurou của cậu.
Cậu muốn trả thù cho người. Nên càng phải sống.
Một chàng trai 16 tuổi, đang từng ngày cố gắng để trở thành một trụ cột.Hơi thở: cây cối (Mộc)-Thức thứ nhất: Thảo Xuân - đám cỏ mùa xuân. Chiêu thức này tạo ra một cánh đồng cỏ xanh ngát tận chân trời, chiêu thức nhẹ nhàng kết liễu quỷ.-Thức thứ hai: Hạ Thụ - cây cổ thụ mùa hè. Những cành cây to lớn xiết chặt quỷ và cắ.t đầu chúng. -Thức thứ ba: Diệp Thu - lá mùa thu. Dịu dàng rơi và lấy đầu quỷ.-Thức thứ tư: Chi Đông - cành cây mùa đông. Khô khốc và đáng sợ. Những cành cây đó sẽ đưa tụi quỷ vào cái chết đau đớn nhất.-Thức thứ năm: Bí kĩ : Ngân Hạnh. Chiêu thức tạo ra vì Kyou của cậu. Sắc vàng bóng cả to lớn sẽ đưa tụi quỷ chìm vào ảo giác, một cái chết nhanh chóng, nên thơ, yên bình. Đi đến cái chết một cách nhanh gọn nhất nhưng được trải nghiệm hơi ấm như người tình của cậu.Họ tên:
Niran Hayashi: Rừng cây vĩnh cửu.
(Tôi gọi thằng bé là Lâm :> )Hayashi là người có tính cách trầm ổn, không thích sự náo nhiệt. Có vẻ không quan tâm sự đời và mọi người. Quan tâm mình là đủ. Cậu ta gia nhập Sát quỷ đoàn vì muốn làm giàu. Đơn giản vì tiền thôi. Cậu ta chẳng muốn kết bạn hay hợp tác. Việc ai nấy làm, quỷ ai nấy giết, tiền ai nấy kiếm. Nhưng sau này được Viêm trụ thay đổi, gần như rũa lại cái nết, cậu ta mới bộc lộ những phẩm chất tốt của mình. Đôi lúc sẽ tinh tế đến bất ngờ. Ví dụ như sẽ đưa khăn tay cho bạn nữ lau nước mắt sau trận chiến với quỷ, hay nhường phần cơm cho đứa trẻ vừa bị quỷ tấn công chưa hoàn hồn.Thật ra cậu ta cũng tốt, nhưng cậu ta không biểu hiện ra. Cho đến khi ở bên Rengoku Kyoujurou.
Lần đầu tiên gặp Viêm trụ, Hayashi đã rất ghét người này. Như Hoả khắc Mộc vậy, cứ nhìn thấy con người chói chang kia là cậu ta thấy ngứa mắt. Lí do là cậu ta cho rằng Kyoujurou giả tạo, không có ai suốt ngày tắm máu quỷ mà lại cười tươi rói không một chút ưu phiền nào như kẻ đó. Lần đầu tiên giết quỷ, Hayashi đã sốc mùi máu đến mức muốn nôn oẹ. Và cậu ta cho rằng, kẻ mang họ Rengoku ấy là người chưa từng nếm mùi đời, là thiếu gia nhà giàu, sống trong nhung lụa và yêu thương, nên mới vô tư đến mức kì dị như vậy. Cậu ghét Rengoku Kyoujurou, ghét đến mức chỉ nghe tiếng cười vang vang, hay giọng nói trầm ấm nhưng to khoẻ kia, hay chỉ cần thấy xa xa chòm tóc vàng óng pha ánh đỏ như tempura, là đủ khiến cậu nổi da gà.Ngay lần đầu làm nhiệm vụ cùng đội, Hayashi đã thẳng thừng tuyên bố mình không ưa Viêm trụ, và sẽ hành động theo cách riêng của mình. Rengoku không hiểu vì sao, cũng đã từng hỏi cho ra lẽ, nhưng thời gian gấp rút, cứu người giết quỷ quan trọng hơn nhiều. Sau này, vì hành động tùy ý mà cậu bị lạc đội, chạm trán 1 con quỷ gần đạt cấp Hạ huyền, chẳng thể bảo vệ người dân, lại bị đánh cho suýt thăng thì được Kyoujurou cứu giúp. Hayashi ân hận rồi, nhưng cậu ta không dám nói xin lỗi người ấy. Cậu ta ăn năn tội lỗi của mình khi không thể bảo vệ người dân vô tội kia, và Rengoku Kyoujurou đã động viên, an ủi rằng: "Đó không phải là lỗi của cậu, vì cậu đã cố gắng hết sức rồi. Nếu phải trách tội, thì hãy trách anh. Bởi vì thân làm trụ cột lại không thể cứu người."Hayashi không biết chữ. Vì nhà nghèo, cha mẹ mất sớm, không được đi học, chỉ có sức khỏe trời phú nên làm bốc vác thuê để kiếm tiền nuôi các em. Sau này, những đứa trẻ đó lần lượt qua đời vì bệnh đậu mùa, chỉ mình cậu còn sống. Đau đớn và tự trách. Rồi cậu lại tiếp tục công việc làm thuê . Cho đến một ngày, cậu nghe đâu đó nghề diệt quỷ nhanh giàu lắm, thì cậu liền muốn ứng tuyển xem sao. Kì sát hạch năm đó, Hayashi 14, lăn lộn gần chế.t trong núi hoa tử đằng cùng với cây kiếm nhặt được của 1 thí sinh nào đó mà vượt qua. Con quạ đến bên cậu làm bạn đồng hành được đặt tên là Kuro (màu đen) vì em nó màu đen :v .Vì cậu không biết chữ, nên việc đọc thư lệnh của Cấp trên là điều không thể. Kuro có thể đọc giúp cậu ta nhưng việc này không thể che giấu mãi được. Rengoku Kyoujurou vô tình biết được điều này, nên đã đề nghị Hayashi đến nhà mình để học chữ vào mỗi buổi sáng. Dù cậu ta có chối đây đẩy thì cũng không thắng được sự nhiệt tình của Rengoku. Mỗi lần cùng người ấy học con chữ mới, lắng nghe thanh âm trầm dịu kiên nhẫn, nhìn bàn tay người ấy viết lên trang giấy rồi ở bên uốn nắn giúp mình, cậu lại thấy rung động thêm một chút. Hayashi học rất nhanh, mấy tháng đã gần như hiểu hết rồi, không cần học thêm nữa. Nhưng cậu ta không nói ra đâu. Vì vẫn muốn được đến nhà Viêm trụ mỗi buổi sớm mà. Họ cũng sẽ thường xuyên luyện kiếm cùng nhau, tập luyện đến mức thở hắt ra, cơ bắp đau nhức muốn xỉu. Khi rảnh rỗi lại cùng nhau đi ăn. À, đa số là ăn cùng với cả đoàn và Viêm trụ là người bao rồi.Cậu từng chia sẻ với Rengoku về lí do muốn tham gia binh đoàn diệt quỷ của mình. "Vì tiền thôi! Chẳng cao cả gì hết! Không giống như bọn họ, vì quá khứ bi kịch mà quỷ gây ra. Hay giống như anh, chẳng vì lí do gì lại thích đâm đầu vào chỗ chết để bảo vệ con người. Tôi là vậy mà." Kyoujurou đáp rằng: "Dù lí do có là gì, khi cầm thanh kiếm trên tay và bảo vệ con người khỏi nanh vuốt của quỷ thì cũng đều là thành viên của sát quỷ đoàn. Đều đáng trân trọng như nhau!"Vâng, và cậu biết mình sa vào lưới tình rồi.Khi Rừng Cây cố tình bắt lấy Ánh Lửa, dù biết mình sẽ bị thiêu rụi ra tro, cũng cam lòng mà ôm lấy ngọn lửa ấy. Đốt cháy cả trái tim mình.Cậu biết tình yêu này không có kết quả. Nên cậu định sẽ ghim chặt nó vào tận sâu đáy lòng mình.Mỗi khi Kyoujurou được vây quanh bởi đám đông, toả sáng như mặt trời, lại dịu dàng sưởi ấm người khác, cậu sẽ đứng từ xa ngắm nhìn. Và rồi Kyou vẫy tay gọi cậu lại chung vui với mọi người, mỗi khi như thế, cậu như muốn nhảy lên vì hạnh phúc.
Đôi lúc cậu sẽ ghen tị với Uzui vì được quàng tay bá cổ Kyoujurou của cậu rồi làm đủ trò mèo, bọn họ còn hay cùng nhau đi ăn, chỉ riêng bọn họ.
Cậu có tức đến mức nổ mắt cũng chỉ có thể ngậm ngùi kìm nén, chỉnh đốn lại biểu cảm của mình. Cậu cũng từng ghen tị với Mitsuri vì được làm kế tử của Rengoku. Còn cậu thì cơ thể không phù hợp với hơi thở Lửa thiêng, tập đến mức bỏng tay để rồi Kyoujurou phải ngăn lại, yêu cầu cậu đến phòng khám của Kochou mỗi kì. Dù đôi lúc cậu sẽ lén rèn hơi thở của lửa ấy, rồi lại bị bỏng, rồi Shinobu đã khuyên nhủ rằng chi bằng rèn rũa hơi thở của thiên nhiên để trở thành Mộc trụ không phải tốt hơn sao. Đến lúc đấy cậu có thể đứng chung một hàng với Rengoku Kyoujurou của cậu. À, vậy là cậu đã có mục tiêu mới rồi.Lần đầu tiên muốn làm trụ cột vì tiền.
Và bây giờ muốn làm trụ cột vì Rengoku Kyoujurou.Ngày hôm ấy, Rengoku gửi cậu hộp cơm bò, nghe nói rằng là đồ của 2 bà cháu anh mới cứu được sớm nay. Anh bảo rằng mình sắp lên Chuyến tàu vô tận. Có vẻ là một nhiệm vụ khó nhằn rồi. Nhưng Kyoujurou của cậu có ở đó thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.Hayashi không lo gì cả. Bởi vì anh hứa sẽ trở về.Cậu còn nghĩ, lễ hội mùa hè sắp đến rồi, liệu cậu và Kyoujurou có thể cùng nhau ngắm pháo hoa không? Và liệu, có thể dũng cảm tỏ tình dù chỉ một lần không? Cậu không hi vọng, nhưng cậu thật sự muốn nói rồi. Rất muốn nói yêu người ấy nhiều như thế nào, yêu đến mức muốn bùng cháy vì người. " Dù tình yêu dành cho người khiến tôi đau đớn bỏng rát, thì tôi cũng nguyện cam lòng. Nguyện vì người, chỉ vì người thôi."Tin dữ ập đến, Kuro khóc và thông báo rằng "Viêm trụ đã hi sinh trong trận chiến với thượng huyền tam. Người đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ tất cả hành khách trên tàu"Cậu như chết lặng.
Tiếng yêu còn chưa kịp thốt ra đã vụn vỡ. Tan thành khói mây theo bóng người.Rừng Cây nay đã mất đi Ngân Hạnh duy nhất của nó. Ngân Hạnh xinh đẹp lớn lao vĩ đại của nó. Rừng cây nay lại trở về với sự âm u vốn có, vì ánh vàng Ngân Hạnh nay đã úa tàn rồi.
Cậu đã gặp được Kamado Tanjirou - chàng trai được ở bên người yêu dấu trong những giây phút cuối. Đến lúc ra đi, tình nhân của cậu vẫn dịu dàng như vậy, tốt đẹp như vậy. Cậu vui vì được gặp đứa trẻ này, được nghe nó kể về người trong mộng, lại khâm phục nó, vì dù chỉ kém cậu 1 tuổi mà đã thật giỏi giang, chém đầu được cả Hạ huyền nhất. Nó được trao kỉ vật của Rengoku Kyoujurou. Cậu mỉm cười chấp nhận. Dù có chút đau nhói trong lòng. Đến một bức ảnh của Rengoku Kyoujurou, cậu cũng không có...
Cậu chỉ có thể sống tiếp, vì hơi ấm Rengoku đã trao cho cậu, vì cậu không hề cô độc. Sống vì Kyoujurou của cậu. Mạnh mẽ hơn vì Kyoujurou của cậu.
Cậu muốn trả thù cho người. Nên càng phải sống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com