TruyenHHH.com

Kny Dung Bo Toi Mot Minh

Chương 23

Đích Đến

Những tiếng gào thét bỗng trở nên vắng lặng, cây cối khô héo cũng từ từ sống lại, một màu vàng bao bọc lấy tất cả.....Màu của sự chiến thắng.

Bước đi thật nhanh về phía trước, khi cỏ và lá không thể cản bước được tôi mà phải nhường chỗ, khi những cái cây cổ thụ cũng phải ngoái lại xem ai, khi trời xanh phải níu mây quan sát bóng dáng nhỏ nhắn đang chật vật chạy đến...khi mà rừng sâu hiu quạnh phải nể phục trước em...

Đôi chân phế liệt cố cử động, mắt khô vì khóc quá nhiều nên cũng dần híp lại, đôi bàn tay chai sạn vướng bụi đất cứ vậy vung lên tục. Tất cả, tất cả sinh lực còn lại của tôi đều dồn vào mà lao thẳng về phía những tán cây tử đằng, rung rinh bay trong gió sớm với mùi thơm thoang thoảng...và...đến cuối cùng....tôi...đã vượt qua bài kiểm tra-

"T-Tanjiro-san!!" Đâm đầu chạy, tôi bất ngờ khi thấy người anh thân quen đang đi phía trước mình

"Umie?" Nghe giọng nói trong trẻo bị ngắt khúc do đau họng, anh cũng quay đầu nhìn

"Anh....còn sống!!" Tôi vui mừng ôm anh, cái cảm giác lần đầu tiên...người mà mình yêu quý không rời bỏ mình mà đi

"Em cũng vậy...thật tốt khi chúng ta gặp lại nhau ở đây" Anh cũng đáp lại cái ôm ấy tuy rằng chiều cao hơi chênh lệch

"Em...nhớ anh lắm...Em...đã gặp phải rất nhiều chuyện" Ngăn đi thứ cảm xúc , tôi buông anh với ánh mắt thân thương

"Vậy sao...bảy ngày đúng là khó thật...anh bị tập kích khá nhiều" Anh cùng tôi bước đi đến đích cuối, nơi mà chúng tôi sẽ được công nhận là hoàn toàn hoàn thành kì thi sống còn.

"Vẫn may....chúng ta lại có thể gặp được nhau" Tôi dù rất mệt nhưng nhìn thấy anh, bao nhiêu cũng hóa thành khói bụi mà bay mất. Trong lòng tôi bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, một phần vì vẫn còn bước trên cõi trần, nửa phần còn lại là tôi đã gặp anh. Người mà không mất mạng khi tiếp xúc với tôi....Tôi luôn là điềm rủi...tôi đã trù cho mình đừng tồn tại để không ai bị liên lụy...

"Ừ...đến rồi" 

Mặt trời lộ rõ hơn sau tầng tầng lớp lớp cây xanh, ánh nắng chói chang chiếu vào những bông hoa tím đẹp đẽ tạo ra một cảnh tượng tuyệt đẹp...đẹp vì chúng tôi đã hoàn thành cuộc tuyển chọn đầy gian nan....

Tiếp tục bước đến gần hơn chiếc cổng đỏ được bao phủ bởi một rừng hoa tử đằng, nơi có ba vị thí sinh hai nam một nữ đang đứng, trong số đó có Kanao...Tôi đã biết trước, điều đó rất dễ đoán khi một người mạnh như chị ấy sẽ không bao giờ bị níu ở lại chốn rừng thiêng nước độc kia.

'Có năm người thôi sao...? Ban đầu có tận hơn 20 người cơ mà nhỉ?...'

"Chết mất.....chết mất thôi...có sống sót ở đây thì về sau sớm muộn gì cũng chết thôi!" Những lời nói chết chóc của cậu bạn tóc vàng ngả cam vang lên bên tai khiến tôi phải suy nghĩ vài điều...

'....Ăn may sao?..Nhưng ở trong đó khó lắm...làm sao không chiến đấu vẫn sống được'

"Kanao-san!...C-Chào chị" Tôi rón rén lại gần Kanao, niềm nở chào đón

Ngược lại với vui vẻ của tôi, vẫn chỉ là cái gật đầu đầy thân quen....Chị ấy nói chuyện rất ít...chị ấy có mang theo đồng xu không? Tôi thật sự rất muốn biết lí do mà chị ấy phải khổ sở trong việc quyết định như vậy..

"Chào mừng quý vị trở về" Vừa quay lại chỗ, hai cô bé ở ngày đầu xuất hiện, tiến đến với biểu cảm như cũ

"Xin chúc mừng - Vẫn bình an vô sự là tốt rồi "

Tiếp nối với sự chào mừng ấy sẽ là giải thích và liệt kê những gì cần làm-việc thiết yếu nhưng khi hai đứa bé đang nói thì một âm thanh trầm, cọc tính xuất phát từ cậu bạn mặc áo tím lại cắt ngang điều đó...cậu ấy là ai vậy?

"Thế ..giờ tôi phải làm sao mới được hả?"

"Kiếm đâu?"

"Đầu tiên..quý vị sẽ được phát đồng phục ...lấy số đo cơ thể. Sau đó, phong cấp thứ hạng cho mỗi người"

"Có tất cả 10 hạng"

 Giáp - Ất - Bính - Đinh - Mậu - Kỷ - Canh - Tân- Nhâm - Quý

 (Kinoe- Kinoto- Hinoe- Hinoto- Tsuchinoe- Tsuchinoto- Kanoe- Kanoto -Mizunoe -Mizunoto)

"Hiện tại, quý vị đều đang ở hạng thấp nhất là Quý (Mizunoto)"

'...Nâng hạng như nào ta?'

"Kiếm đâu?"....

"Hôm nay ...quý vị sẽ được chọn loại "Ngọc cang" (Quặng Tamahagane: Thiết hồn) để rèn kiếm , kiếm sẽ được rèn xong trong khoảng 10 đến 15 ngày tới "

"Gì thế hả.." ?

"Trước đó..." Ngắt lại lời nói, tiếng vỗ tay được vang lên, theo sau là một đàn quạ đen bay tới

"Kể từ bây giờ, quý vị đều sẽ có quạ đồng hành (kasugai) theo chân"

"Quạ...đồng hành?" Tanjiro có vẻ còn hơi bỡ ngỡ với điều này nhỉ?..Không bù cho tôi...tôi thì ngày nào cũng bị nhỏ Ginko mắng nên quá quen rồi....chắc là mấy con này cũng giống..

'Trông dễ thương ghê...'

Từ phía xa trên bầu trời, một con quạ kasugai với bộ lông đen mướt lượn lờ vài vòng rồi đậu vào cánh tay mềm yếu của tôi, tuy rằng nó không quá nặng nhưng...mỏi tay quá...Mà....quạ là phải đặt tên đúng không nhỉ?

'Quạ đực hay cái vậy?'

"Quạ đồng hành được sử dụng để liên lạc"

"Quạ...đây không phải là chim sẻ hả?" Liếc qua bên cạnh, một chú chim nhỏ xíu đang đậu trên mu bàn tay cậu tóc vàng....à là chim sẻ thật...nhưng dễ thương ghê...có đổi được không?

"Giỡn mặt vừa thôi!!" 

"Mấy con quạ này thế quái nào chả được!" Quan trọng mà...

Hung hăng tiến đến, cậu nắm mạnh một nhúm tóc của cô bé mà giữ lấy tra hỏi....Thật thất lễ...họ là người trong ban tổ chức mà....Tôi muốn ngăn cậu ta nhưng...tôi cũng có mạnh hay gì đâu....tôi...nhát....Nhưng có vẻ cái giật ấy khá mạnh...sẽ rất đau...

"Là kiếm...là kiếm đấy!" 

"Mau mang kiếm ra đây!!"  

"Kiếm của sát quỷ đoàn ấy! Kiếm chuyển màu được ấy!" 

'Thái độ gì vậy?'

Nhấc chân rời bước nhưng lại chậm hơn Tanjiro một nhịp, anh ấy thấy bất bình trước tình cảnh ấy nên đã đi trước rồi....tôi đúng là chậm chạp...cứu người cũng không xong-

 Giữ lấy cổ tay của cậu bạn áo tím, Tanjiro dũng cảm đã bắt cậu ta thả cô bé với đầy sự quyết liệt...Nếu là tôi thì một hất của cậu ta cũng đủ để tôi bay xa rồi...

"Mau buông cô ấy ra" Ngầu quá! Khi nào tôi mới được như vậy đây...

"Nếu không tôi sẽ bẻ tay đấy" Bẻ gãy?...Có..hơi quá không?

Đáp lại sự đe dọa ấy, cậu ta xem thường Tanjiro rồi...Anh ấy mạnh lắm!! Còn tốt bụng dễ thương...sao lại mất trí mà hành động như vậy...?

"Mày là thằng nào hả?" ....

"Giỏi thì làm xem" 

'Chết thật rồi...'

Nhìn mà thương cho, tôi chỉ biết ngó xem tình hình nảy lửa đang được xảy ra trực tiếp, kết quả thì đã quyết....Không được rõ lắm nhưng theo biểu hiện của cậu bạn kia thì có lẽ Tanjiro không nói đùa..

"Đã trò chuyện xong chưa?" 

"Nếu rồi thì xin hãy chọn loại ngọc cang để rèn kiếm" Kéo chiếc màn đỏ phủ kín, ánh sáng trực tiếp hắt lên những viên đá .... Ngọc cang?...

'Tokito-sama không có kể về cái này..làm sao đây?'

"Loại ngọc cang dùng để rèn kiếm giết quỷ và phòng vệ...phải do đích thân quý vị lựa chọn"

"Chắc mình không sống được lâu đâu.." Cậu bé tóc vàng một lần nữa rên rỉ...cậu ấy sợ..lắm hả?

'Nhưng nó nhìn có khác gì nhau sao?.. chọn cái nào bây giờ ...?'

"Chọn kiểu quái gì hả?" Cậu bạn mặt sẹo cùng câu hỏi thắc mắc

"..." Nhìn một lượt, tôi chả cảm nhận được gì cả...chắc do....tôi chỉ là kẻ thường dân nên không cảm thấy gì?...À đúng rồi....

Tay nhỏ chạm xuống, lấy đi một hòn đá cỡ vừa với nhiều mẩu đất đá xung quanh. Cô tin rằng, đây là thứ cô cần tìm...vì sao? Vì trời nói cô như thế....vì tim cô tung tăng nhảy trước nó...vì mắt cô lia vào nó....vì cô biết được, ẩn trong nó là nguồn sức mạnh khổng lồ....

---------

Mặt trời rạng ngời soi sáng, dưới bóng hiên của dinh thự Ubuyashiki, lãnh đạo của cả một tổ chức lớn đang ngồi ngẫm nghĩ mọi vật cùng với tiếng quạ bên cạnh. Là tiếng nói được cất lên để thông báo kỳ tuyển chọn này đã có 6 người xuất sắc vượt qua.....trong hơn 20 người....Đáng kinh ngạc nhỉ?

"Vậy sao..." 

"Sáu người sống sót à..."

Quả là không sai, cô bé ấy có lẽ sẽ nối gót của Muichiro nhỉ?

"Cũng khá đấy chứ" 

"Lại tăng thêm số con cái của mình rồi" 

"Liệu sẽ trở thành kiểu kiếm sĩ nào ha?" 

Sẽ trở thành những nhân tài để tiêu diệt chúa quỷ nhưng....em..có được như vậy? Em thấp kém và yếu đuối như vậy thì có thể đứng lên đòi lại hòa bình cho đất nhà? Em tự thấy bản thân mình quá đỗi vô dụng...em rất tệ trong khoản quyết định, em thường sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm nhưng đó là trước kia....

Sau những nhiệm vụ tới...em liệu có còn thương xót cho loài quỷ hay hận đến trăm ngàn? Không, em vẫn sẽ mãi là một cô bé ngây thơ cùng những ký ước hoài niệm bị trôi dạt..đợi đến ngày hồi phục được ký ức...sức mạnh sẽ được bộc lộ....

Mặt khác, em có thể sẽ bại trận và nằm yên dưới lớp đất mà em yêu, dưới cánh đồng hoa uất kim hương vạn màu mà em muốn....Em không biết sao mình thích nơi đó nhưng...em chỉ biết được là tương lai số phận là bánh răng cỗ máy, cứ hư lại đổi cứ hết nhớt lại thêm....Đời em cũng chỉ vậy....

"Bất hạnh là cuộc sống"

-----------

Trong tia hoàng hôn rạng rỡ, trên con đường quen thân thuộc, tại cánh đồng vàng chóe bóng, tĩnh vật ngày một im ắng . Xế chiều không khí quả thật là dịu mát như những bài hát ru, ru về thế giới một mai lớn lên, về nửa đời còn sót trên phím đàn. Nhè nhẹ mà chẳng nốt cao, chỉ êm ái du dương như tiếng đàn tranh thiên đàng, nghe như nghe bản ca hữu tình cạnh dòng sông chảy xiết, cạnh nàng tiên có đôi cánh trắng muốt lung linh. 

Nhưng? Đàn gãy dây đứt, gõ sai trật nhịp, giọng hạ như rơi xuống vực thẳm, đen không thấy đáy không thấy đường, lạc mãi chốn cầm giam hỏa ngục....Tay bỏng mắt đau, ruột móc gan lôi...có còn những tháng ngày hạnh phúc...có còn những lời ru đầy mến thương....Hay chỉ là nước mắt cùng trước khắc? 

Địa ngục quả là đau đớn

Chẳng muốn chút nào....

"Umie?" Một người cố gắng gọi còn một người đứng như tượng tạc

"Umie?" ....

"Umie!" Một cái chạm nhẹ vào vai khiến tôi giật mình thoát khỏi đám suy nghĩ vây quanh...à tôi có hơi lơ đãng-

"Vâng ạ?" Tôi nhìn anh, ánh mắt chứa sự ngây thơ vô số tội

"....Em có sao không? Anh thấy em cứ đứng yên một chỗ" Anh thở dài, nhìn em bất lực

"À...em chỉ đang nghĩ về chuyện cũ thôi....Mà chúng ta đang ở đâu vậy?" Ngại thật-Nhưng đây là đâu nhỉ? Tôi quên béng rồi

"À....Em không nhớ..sao?" Anh cười gượng, dấu chấm hỏi đầy đầu nhìn tôi

"Nhớ ạ? Nhớ gì? Em đã nói gì sao ?" ...Có hả ta

"...Em đã nói vì có vẻ anh bị thương nhiều khó di chuyển nên sẽ giúp anh về nhà...Nếu giờ em bận rồi thì-" Nghe câu đầu là tôi muốn đào lỗ rồi...chết thật...cái não cá vàng này bị lây ai vậy?

"K-Không!! Em xin lỗi mà!! Em quên mất, để em đỡ anh!! Xin lỗi anh nhiều lắm-" Tôi vội vàng đến bên anh ấy, lúng túng nói

"Không sao, anh vẫn đi được mà, chỉ là em cũng muốn gặp Nezuko nên chúng ta cùng về thôi" Nụ cười như ánh dương tỏa sáng, chết gục vì nó cũng không sai

"V-Vâng!!" Gò má trắng chốc thành hồng, tại anh ta quá đỗi dễ thương thôi...

"Đi tiếp nhé? Hết đoạn đường kia là tới nơi anh ở rồi" Anh chỉ tay về phía xa, chắc cũng tầm vài tiếng nữa là tới....Hồi hộp ghê...tôi không chắc em gái anh ấy sẽ như nào nhưng theo lời kể đầy nhiệt huyết của anh thì Nezuko chưa ăn thịt người bao giờ....

'Tôi tin anh ấy...Tanjiro'

-------------

Bóng màn của thế giới về đêm khoác lên màu đen đặc, cây trong rừng đu đưa như ca ngợi cho hai đứa trẻ đã nỗ lực về tới nhà. Nhà của cậu là đích nhưng với em là một điểm dừng....Tôi sẽ để anh ấy ở đây còn mình thì về....không biết Tokito-sama có đợi cửa không ta..?

"Về rồi..." Anh mệt mỏi chạm đất, tay chân như muốn rã ra

"Nezuko...Urokodaki-san.." Anh ấy...có lẽ rất nhớ mọi người...mình cũng vậy nhỉ?

Rầm

Khung tranh tĩnh mịch của đêm tối đang làm xao xuyến lòng tôi với tiếng gió vi vu thì bỗng nhiên một cái chân xuất hiện, đạp văng cánh cửa...Đ-Đây có phải là người em gái mà Tanjiro đã nhắc đến không? 

Như để đáp lại câu hỏi ấy, một cô bé bước ra, là một cô bé có màu tóc màu đen với phần đuôi chuyển cam, đeo ống tre với bộ kimono hồng họa tiết lạ mắt và...cả chiếc áo haori màu nâu sẫm khoác bên ngoài....Lớn hơn tôi 1 tuổi...vậy bằng với Tokito-sama nhỉ?

"NEZUKO!!" Tiếng la vọng về phía cô bé, chắc hẳn thật sự anh ấy rất nhớ em gái rồi...

"Em-em...tỉnh rồi sao?"

Không kìm được những cảm xúc đang dâng lên, anh chạy vội đến em gái mình nhưng chả may lại té... cô em gái thấy vậy cũng bước nhanh đến cạnh anh , ôm chặt anh vào lòng...Từng giây từng phút như dừng lại để nhường cho hai anh em khi họ dành cho nhau cái ôm thắm thiết, xua đi những cơn nhớ nhung tận ha năm trời mới có thể mặt đối mặt cùng đôi lời. Khung cảnh trước mắt, thật cảm động làm sao...?Anh vỡ òa trong hạnh phúc, anh khóc, anh dang tay níu em. Anh ngỡ ngàng trước sự tỉnh lại của người em gái tưởng chừng đã phải xa cách.

"Em..sao lại đột nhiên ngủ li bì như thế? Mãi..chả chịu dậy gì cả! Anh cứ lo là em sẽ chết chứ!"

Từ xa, một người đàn ông trạc tuổi đeo chiếc mặt nạ đỏ với kimono jinbei giống Tanjiro xuất hiện đột ngột. Và chẳng khác gì mấy, ông ấy cũng vội đến bên cạnh hai anh em, ôm lấy họ trong vui mừng. Tôi đoán ông ấy có thể là sư phụ mà nhắc đến chẳng hạn? 

Đối diện với tình cảm gia đình đong đầy hạnh phúc này lại khiến tôi nhớ đến ngài ấy nhưng...không biết khi tôi về ngài ấy còn nhớ tôi là ai nữa không? Hay là đã quên mất...? Tôi là ai...

"Đây là...?" Ông nhận ra sự hiện diện của tôi thì mau chóng đứng dậy hỏi

"D-Dạ"

"C..c-cháu là Isuki Umie..."

"B-Bạn của Tanjiro-san ạ"... Bạn? Anh ấy coi tôi là bạn mà đúng không?...Tôi cũng có bạn sao...

"Vậy sao..."

"C-..có gì cháu xin phép về t..-trước ạ" Lướt qua hình ảnh tình thương của họ, tôi ngậm ngùi quay gót đi về sau

"Trời tối rồi...ở lại đây đi mai hẵng về" Một lực kéo níu tay tôi lại, bàn tay từ sau kêu gọi tôi hãy cùng họ tiếp tục tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ này.

"Nhưng.." ...Phiền họ lắm đấy....

'Trời đã tối...nên có thể xuất hiện những con quỷ...Cơ thể  cũng đã kiệt sức nên khó mà đánh lại...làm sao bây giờ?'

Sự thật, tôi đang rất mệt....người tôi như muốn nổ tung thành trăm mảnh vậy...Những vết thương cũ chồng chất lên nhau đến nhiễm trùng...tôi không chắc bản thân mình sẽ về tới nhà mà toàn mạng....Quỷ mà, ở đâu chả có...còn thứ dị hợm lạ mặt hay bám theo tôi nữa chứ....Sợ lắm...

"Tối rồi nguy hiểm lắm..."

"K-không sao đâu....Em đã có công giúp anh tới đây mà" Thêm lời, anh ấy cũng sụt sịt nói

"Uhm-Uhm!" Nezuko-san?

"....L-làm phiền nhà mình rồi ạ!!"

 Thế là trong tối ngày hôm ấy tôi đã qua đêm nơi Tanjiro sống , còn được làm quen với những người bạn mới ( Nezuko , Urokodaki) nhưng vì mải mê sự mới mẻ mà tôi chả hề hay biết rằng vẫn còn một người luôn mong đợi bóng dáng nhỏ nhắn của tôi quay trở về...

-------------

Muichiro's Pov:

"Một tuần đã trôi qua....bỏ mạng rồi sao?..." 

Tôi ngước lên bầu trời đen, nơi không mang đến dù chỉ một vì sao, cũng không mang đến một tia hi vọng. Tôi đã từng rất ghét cô ta, tôi không hiểu lí do gì mà mình phải huấn luyện cho cô ta nhưng dần dần, tôi đã ngộ nhận được. Những điều Oyakata-sama nói lúc đó...tôi hiểu được rồi....Vì cô ta tuy có phiền phức nhưng cô ta là kẻ duy nhất dám đến gần tôi nghịch ngợm, người to gan chọc tôi hay chịu đựng mọi loại chửi rủa và hành hạ của tôi. 

Hầu hết những bài tập ấy chỉ toàn là dạng nâng cao nhưng cô ta lại chỉ ở mức độ trung bình, là do tôi ép cô, do tôi bắt cô ta đứng dưới mưa chịu đựng, cảm nhận từng giọt nước lăn dài trên vai. Cô ta luôn cố gắng, dù có hơi tinh nghịch và bị chứng rối loạn cảm xúc sau khi chứng kiến cảnh ấy nhưng cô ta vẫn cố lạc quan...cho dù hôm đó tôi có phạt nặng đến cỡ nào.

'Chỉ vì là chủ nhân nên sẽ tuân lệnh?'

Từng có một thời gian, tôi đã khiến cô ta đau đớn đến mỗi giây mỗi phút. Là tuần thứ ba, lần đầu tiên cô ta được chạm vào kiếm thật cũng là lúc tôi bắt cô ta tập nâng kiếm 10 000 lần một ngày. Sau đó là tập vung kiếm 5000 lần, chạy từ điểm được đánh dấu đến dinh thự 100 lần, bắt được tôi, đứng dưới mưa mà quan sát, đứng trước rừng vào giữa khuya, tập đấu kiếm với tôi, tập các bài cường độ cao để tăng sức chịu đựng, hít thở đúng cách, hơi thở tập trung toàn phần...Cuối cùng là những bài kiểm tra, tôi sẽ thường thử sức cô ta nhưng chưa bao giờ cô ta có thể vượt qua nó cả...Vì lúc đó là lúc tôi luôn sử dụng sức mạnh thật của chính mình.

Cô ta nhát các loài động vật, thương quỷ, xót người và ngớ ngẩn.

Cô ta thường rất hay khóc, khóc rất nhiều vào mỗi đêm, ngăn cách bằng một bức tường nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng nức nở nhớ gia đình và hận cuộc sống quá tàn nhẫn.

Chứng rối loạn cảm xúc của cô ta khá khó chịu...cô ta lâu lâu sẽ lên cơn điên...đó là hậu quả của việc sốc tâm lí, theo như những chi tiết tôi còn mảy may nhớ được qua lời kể của Oyakata-sama, cô ta đã bị chấn thương tâm lí nặng, dường như hay mất kiểm soát khi nghĩ về chuyện cũ. Nhất là hôm ấy, hôm mà tôi đã ngẩn ngơ đứng nhìn cô ta.

Vào đêm mùng năm, tôi đang tuần tra theo khu vực được chỉ định nhưng khi dạo xung quanh, tôi vô tình nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ phía rừng cây bên kia. Nghi ngờ là quỷ nên tôi có tiến lại gần nhưng khi đến nơi, tôi chỉ thấy mỗi một con quỷ và một con nhóc cầm rìu đang giằng co nhau trước căn nhà gỗ sập xệ . Đầu của tên quỷ đó bị cắt lìa, máu róc rách chảy xuống đất khi nó lăn về phía tôi. Với tư cách là một trụ cột hay thợ săn quỷ, tôi đã giết nó giùm cô ta , sau đó thì đứng ở một góc quan sát tình hình.

 Tôi không phải là không cứu người nhưng tôi muốn thử sức của cô ta vì khi nhìn từ xa, cô ta trông rất ốm yếu đến nỗi gió thổi một cái cũng bay. Tôi thắc mắc cô ta sẽ làm sao để tiêu diệt tên còn lại nhưng cô ta đã không như vậy. Con nhóc đó chỉ bị đánh lên đánh xuống và cuối cùng khụy ở gốc cây chờ chết...Tôi định là ứng cứu nhưng bình minh đã lo hậu sự luôn rồi, việc của tôi chỉ là đưa cô ta về tổng hành dinh cho Oyakata-sama xem xét. Với lứa tuổi như này mà cầm cự được từ đêm khuya đến sáng cũng coi là khá rồi.

Hỏi làm sao tôi nhớ được? Vì ngay từ lần đầu tiên, cô ta như nam châm mà hút tôi lại gần, cô ta đã khiến tôi tò mò mà đứng lại chứ không hành động ngay. Cô ta rất bí ẩn, cô ta khiến tôi nhớ mọi thứ liên quan đến cô ta còn những thứ khác thì không.....Đó có phải là một mối liên kết kì quặc?....Tôi cảm nhận được thứ gì đó từ cô ta...Là gì nhỉ?

Tôi không biết nhưng có lẽ, cô ta đi mãi không về rồi. Một là bỏ mạng tại buổi tuyển chọn, hai thì kiệt sức ngất đi và bị thú hoang hoặc quỷ săn. Cũng không sao nhưng thật uổng công khi mua chiếc kẹp ấy. Nó khá đắt tiền, bà chủ cũng đã nói với tôi đó là hàng độc quyền chỉ có duy nhất một cái vậy mà giờ lại mất. 

'Thật phiền phức'

Dối lòng, thâm tâm cậu đang bứt rứt một cảm xúc kì lạ, thứ cảm xúc ấy khiến cậu lo lắng về con nhóc kém một tuổi luôn lải nhải mấy thứ linh tinh và hay kể những câu chuyện cổ tích cho cậu nghe. Mỗi dịp rảnh đều trổ tài vào bếp, luôn bày biện và đợi cậu về dù cho có là 12 giờ khuya. Cô nhóc đó rất quý cậu vì cậu đã cưu mang nó, cậu giúp nó, cậu cho nó một mái nhà để nó dựa vào....Và trong lòng nó lúc này, nó luôn có một câu thề hứa nhất định không quên...

"Dù có làm ma ở đâu, tôi vẫn sẽ luôn là Tsuguko của Tokito Muichiro. Mãi mãi là vậy, không bao giờ thất hứa"

Câu nói nó từng thề hứa trước khi rời khỏi chiếc cổng phủ mà đi vào áng sương dày đặc lạnh thấu tâm hồn....Và giờ, cậu thấy cô đơn khi vắng tiếng cười ấy rồi....

------------------

Vẽ lên màu của mặt trời, tô lên sắc của vầng trăng, chấm điểm một ít mây bay và đọng lại vài ngôi sao sáng. Bức tranh của hai trường phái ngày và đêm, không gặp được nhau cho dù yêu tha thiết hay da diết đến từng thập kỉ. Em và cậu cũng tương tự, mãi không thể....

__♪__

Ánh hoàng hôn rọi sáng biển

Để lại cát chỉ một mình

Thủy triều dâng rồi chìm xuống

Để lại đây một bóng hình

...

Tình tang tí tình tình tang tang

Đàn gảy thành tiếng của tình yêu

Tình trong hạnh phúc của một mai

Yêu trong cảm xúc của một ai

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com