Cũm chìu em đếy=))
À nhonggg
Dạo này là thấy cũm cũm flop đó=))
────୨ৎ────
cả hai lân la hết những nơi náo nhiện cho tới yên tĩnh, thành an vốn không muốn về sớm, nó rất muốn được ra ngoài để cảm nhận cảm giác vui vẻ không có trong mấy ngày hôm nay, nhưng những cuộc gọi của hiếu trần làm đứt đoạn suy nghĩ của nó.
"alo?"
"an có định về không?"
"hay là tối nay muốn ngủ ngoài?"
"an biết rồi màa." thành an rất nhây nhưa không muốn về, mấy lời nói của minh hiếu dường như gió thoảng qua tai nó.
"nhanh đi về, anh còn chờ."
"biết, biết." không chịu cũng buộc chịu, thành an vẫn phải cùng phúc hậu về nhà.
tiếng mở cửa nhẹ vang lên, thành an ngó đầu vào thì thấy minh hiếu đang ngồi đấy, nó có chút gì đó lúng túng mỗi khi đối mặt với trần minh hiếu, không biết có phải là sợ không?"hiếu chờ em hả?" thành an ngập ngừng bước vào nhà, phía sau là phúc hậu."ừ, an vào ngủ đi."chân nhỏ an nhanh nhẩu chạy mất hút vào phòng, nó luôn có cảm giác sợ đối mặt với minh hiếu, chuyện cũ cũng không thể phai nhòa trong lòng nhỏ an, thật ra không phải là người ta quên đi gì đó mà là họ không nhớ đến nó nữa thôi và nhỏ an cũng vậy, điều duy nhất thành an có thể làm là đối mặt với minh hiếu và không còn nhớ đến ký ức cũ nữa..hôm nay là ngày nghỉ của bảo khang, nắng hắt qua khung cửa sổ phòng thành an, nó vẫn còn cuộn mình trên giường, thật ra bình thường bọn này cũng có dậy sớm đâu? cửa phòng thành an hé mở, nắng từ hành lang cũng len lỏi vào, bảo khang như thường lệ đến gọi em nhỏ dậy, ngày thường anh cũng không hay qua tận phòng gọi an cho lắm nhưng nay lại đến tận giường gọi."an ơi, bé dậy đi nào." giọng bảo khang nhẹ nhàng, anh lớn lay người em nhỏ.thành an ú ớ trong cơn mơ ngủ, bình thường làm gì có ai đến tận giường gọi nên chắc nhỏ an có chút không quen."bé ngoan, dậy đi nè, nay thức sớm một bữa nha." người lớn tuổi vừa nói vừa đỡ người nhỏ tuổi ngồi dậy trong vòng tay mình."hở, gì dạ?" thành an người bị cưỡng ép thức dậy có chút mè nhèo, tay nhỏ của em lục tìm điện thoại."ủa mới có 6 giờ 50 mờ?" nhỏ an đầu đầy mơ hồ nhìn người đối diện."nay bé chịu khó dậy sớm một buổi nha.""nhưng..nhưng mờ...em muốn ngủ thêm." nói rồi thành an lại gục vào người bảo khang."thôi mà, bé ngoan nha, chịu khó dậy sớm một ngày." bảo khang cũng hơi bất lực trước sự nhõng nhẽo của em nhỏ nhà mình, nhưng biết sao được tất cả rồi cũng sẽ thành đương nhiên thôi.nói mãi thành an mới chịu rời khỏi chiếu giường ấm áp, thời tiết hiện tại cũng sắp vào những tháng lạnh, cho dù là ở sài gòn nhưng thời tiết cũng không phải là không rét, có khi còn rất thất thường, lịch trình sắp tới của thành an là hoàn toàn trống nên đương nhiên với mấy cái thời tiết này, em hoàn toàn không muốn dậy sớm rời khỏi chiếc giường mềm mại."nay dậy sớm vậy?" thấy thành an dậy vào giờ này, phúc hậu cũng rất ngạc nhiên."tao có muốn dậy đâu?" nhỏ an bĩu môi, ngồi xuống cạnh cậu ta."ra là dị thằng khang ép.""à mà, thằng kew khi nào mới về dị?""chắc tầm 2 3 hôm nữa.""đùa chứ nhớ nó à?""không có.." nghe mấy lời của phúc hậu, thành an cũng tự thấy bản thân rõ lạ, không đâu lại nhớ sợ hiện diện của đinh minh hiếu.cũng vừa tối qua đi chơi về lúc nửa đêm thì nó mới biết hiếu đinh đã ra hà nội, tự nhiên trong lòng lại thấy nhớ sự hiện diện của anh ta."bớt chọc ghẹo an lại, an qua ăn cơm nè.""dạ." thành an ngoan ngoãn ngồi cạnh bảo khang ăn đồ mà anh nấu.dạo này bảo khang siêng lắm nhé, cứ rảnh chắc chắn sẽ thấy anh ở trong bếp nấu đồ ăn cho nhỏ an, không phải nói chứ, bàn về độ chiều an trong cái nhà này, nếu bảo khang không đứng nhất cũng không ai dám.sau bữa cơm thành an bơ vơ nằm trên sofa trong vô định, giờ trong đầu nó nghĩ lại những chuyện đã qua.Ơ kìa? má nó, công nhận nó thảm hại vãi lồn!con người ta có một cái rất ngộ, trông mấy tình huống bất lực lúc nào cũng trong thảm hại và yếu đuối bỏ mẹ ra, đến lúc nhìn lại mới thấy rõ điều đó, mà giờ lại rất bực là "tại sao bản thân lúc đó yếu đuối vậy? " thành an cũng không ngoại lệ."má!""ơii trời trời, gì dị ba?" phúc hậu nằm cạnh mà giật mình."địt mẹ, bộ mấy ngày nay, tao thảm lắm hả hậu?""ừ=))""mí người!!" cũng tức lắm nhưng thằng hậu nói cũng đúng mà?"tui giận mí người luôn.""thôi mà, tao đùa tí." cậu ta quay ra lay tay của thành an."mấy nay mày đáng yêu lắm, còn dễ gần hơn, trước muốn ôm mày cũng khó." thành an lúc này mới để ý ngày trước bản thân cũng rất bướng và khó ở, vậy mà các anh vẫn cứ chiều ấy thôi?hay nhỉ gặp nó là nó sẽ bỏ cuộc từ đầu, có khi ức chế quá đánh cho một phát í=)))────୨ৎ────
giờ này má nào còn thức đọc thì đọc xong ngủ đi nha chưa.
ko là xấu đấy=))
ê mà có má nào Bạch Dương mà bướng như t và nhỏ An ko=)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com